Chương 22: “ bạn làm tôi tự ái quá!!!”

“ I’ll never break your heart

I’ll never make you cry

I’d rather die thanh live without you

I’ll give you all of me”

- I’ll never break your hear-

_ Rồi một ngày, cậu ấy rời bỏ tôi, không một tin tức, không một lí do. Tôi không thể nào tìm thấy cậu ấy: điện thoại, email, blog,… tất cả mọi thứ đều bị cắt đứt. Tôi không biết gì về cậu ấy nữa cả! Nếu lúc trước tôi có hoang mang thế nào cũng không bằng khoảng thời gian ấy!- Đan ngước nhìn Huy, giọng sũng nước

_ Hai năm qua vẫn thế!

_ Vâng. Cậu ấy đến và đi bất chợt như những cơn mưa rào của Sài Gòn. Tôi thì không thể nào biết được lúc nào mưa đến, lúc nào đi!

_ Đan này!- Huy vừa nói, vừ quay sang, đặt cả hai tay lên vai Đan rồi cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô bé

_ Vâng??

_ Bạn đã quên người ấy?

_ Tôi không chắc! Nhưng không hiểu sao khi ở bên bạn cảm giác chông chênh ấy lại không còn nưa!- Đan thật thà thú nhận

_ Bạn để tôi thay thế người ấy chứ?

Đan ngỡ ngàng hồi lâu…

_ Vậy phần gay cấn nhất đâu?- Đan hỏi lại

_ Trời! Huy thở hắt ra- Bạn làm tôi tự ái quá! Tôi đang tỏ tình với bạn đó!

_ Bạn nghiêm túc đấy chứ?

_ Tất nhiên!- Huy nghiêm giọng

_ Tôi luôn có cảm giác bất an…

_ Tôi sẽ làm bạn vững tin

_ Tôi hay khóc vô cớ

_ Tôi sẽ làm bạn cười, nếu không tôi sẽ cho bạn bờ vai

_ Tôi lại bướng

_ Điều đó quá rõ…tôi biết

_ Tôi không chắc mình sẽ mang hạnh phúc đến cho bạn

_ Chỉ cần bạn vui vẻ khi bên tôi là được

_ Tôi không phải là cô gái hoàn hảo. Còn cậu…- Đan chống chế

_ Chẳng có ai hoàn hảo hảo cả! Tôi cũng vậy! Làm ơn bỏ đi cái ý nghĩ tôi là một người hoàn hảo, được không?

_ Bạn… sẽ không hối hận chứ?

_ Không!- Huy kiên định

Nước mắt cứ tuôn rơi trên khuôn mặt xinh đẹp tuy mệt mỏi nhưng hạnh phúc của Đan. Đôi má cô bé ửng hồng trong đêm tối.. Đôi môi thoáng hiện nụ cười.

_ Cảm ơn!- Đan nói trong nước mắt rồi bước tới ngả đầu vào vồng ngực ấm áp và vững chắc của ai kia

Huy cứng người trong giây lát… rồi khẽ khằng vòng tay ôm trọn lấy thân người mỏng manh của cô bạn nhỏ. Nhẹ nhàng, siết chặt. Vào giây phút ấy, với Huy, cô ấy là tất cả…

Biển thôi không gào thét

Gió thôi không hững hờ…

Bởi có hai người đang quá hạnh phúc trong khung cảnh thơ mộng này hay bởi cả sóng và gió đều tìm được một niềm hạnh phúc như thế!

….

_ Để tôi cõng bạn!- Huy nhẹ nhàng lên tiếng khi thấy Đan đã quá mệt

_ Tôi không sao!

Huy không nói gì, chỉ khom người xuống, chờ đợi…

Vòng nhẹ tay quanh cổ người yêu thương, Đan khẽ tựa đầu lên vai cậu nhóc. Tin cậy. Yên bình. Cảm giác đẹp đẽ đến ứa nước mắt sau tất cả những khó khăn mà cô bé đã trải qua.

Gió đêm nhè nhẹ thổi tung mái tóc cô bạn nhỏ. Đan nhắm mắt…

Huy chầm chậm sải bước, thi thoảng nở nụ cười hạnh phúc

Cả hai về tới khách sạn khi hơn 10h đêm. Cũng may là Thiên và Linh đã giấu nhẹm đi chứ không là ầm ĩ cả lên rồi! Đặt Đan xuống chiếc ghế ngay đại sảnh của khách sạn, Huy giật mình khi thấy cô bé đã ngủ say, hơi thở nhẹ nhàng, một vài sợi tóc lòa xòa vương trên khuôn mặt trắng hồng…

_ Bạn mệt lắm phải không?- Huy đau lòng

Khẽ vuốt những sợi tóc trên khuôn mặt đáng yêu, Huy nhẹ nhàng bế Đan lên. Cơ thể ấm áp vẫn say ngủ. thi thoảng lại trở mình, càng vùi sâu hơn vào lòng Huy. Đan ngủ say như một nàng công chúa cổ tích, không hề biết có người tim đang đập rộn ràng vì động tác trở mình của cô bé….

Huy nhẹ nhàng gõ cửa, Linh mừng rỡ suýt hét lên khi thấy Đan vẫn bình an

_ Đừng làm ồn!- Huy lên tiếng

Huy đặt Đan xuống rồi cẩn thận đắp chăn cho cô bé. Cậu nhóc mỉm cười, quay đi…

Nhưng bàn tay lại bị bàn tay khác nắm chặt…

_ Đừng đi! Tôi luôn muốn thấy bạn….- Đan lên tiếng trong cơn mơ, đôi mày nhíu lại sợ hãi

Huy ngẩn người…

Và như không để ý đến Linh đang sững sờ bên cạnh, Huy nhẹ cuối xuống hôn vào đỉnh đầu Đan

_ Đừng sợ! Ngủ ngon, cô bé!

Dường như nghe thấy những câu nói dịu dàng ấy, bàn tay Đan buông xuống, cô bé rúc sâu hơn vào chăn, ngủ say hơn…

Còn lại một mình, Linh ngồi xuống bên giường, nhẹ vuốt gương mặt Đan

_ Mày đang hạnh phúc?....

Đêm dần trôi…