Chương 21: Tuổi thơ không trọn vẹn

“ Số phận buộc con người phải bước trên những con đường mà nó đã đặt ra. Có những điều có thể đổi dời nhưng có những việc ta chẳng thể nào khác được… Đó gọi là nghiệt ngã…”

Khôi Nguyên sinh ra trong một gia đình khá giả. Nhưng từ lúc bé

cậu nhóc không bao giờ được nhận tình yêu thương từ mẹ. Có lẽ mẹ ghét ba

cậu nên chẳng đoái hoài gì tới Nguyên. Mối quan hệ phức tạp ngày ấy của

người lớn thì một đứa bé hai tuổi như Nguyên làm sao có thể hiểu được. Thế

rôi một ngày, cậu nhóc không còn sống với ba nữa mà đi một nơi khác cùng

mẹ

Tất cả những gì một cậu bé hai tuổi hiểu được chỉ là như thế!

Cho tới những năm gần đây, khi đã đủ lớn để hiểu được mọi việc

Nguyên đã thông qua những mối quan hệ, những bài báo cũ của hơn mười

năm về trước để biết được mọi chuyện.

Chuyện tan- hợp, của ba và mẹ cậu thời ấy làm tốn không biết bao

nhiêu giấy mực của báo chí. Bởi ba Nguyên là một doanh nhân thành đạt, một

triệu phú mới nổi, còn mẹ lại là con gái rượu của tổng giám đốc tập đoàn dầu

khí quốc gia. Hai người đến với nhau không bằng tình yêu, mà bằng sự ép gả

của hai bên gia đình, mà nếu có thì chỉ mình mẹ cậu đơn phương. Điều này,

Nguyên chỉ mới biết đây…

Còn ba cậu nhóc thì trước sau trong lòng vẫn chỉ có hình bóng của

mối tình đầu. Điều ấy khiến mẹ Nguyên- một cô gái đầy kiêu hãnh, nhiệt

huyết bị tổn thương ghê gớm. Ông vẫn làm tròn bổn phận của một người

chồng nhưng chỉ có thế…. Cuộc sống hôn nhân không tình yêu ấy kéo dài

được 3 năm và kết quả của sự miễn cưỡng ấy chính là Nguyên. Cũng chỉ vì

quá yêu và quá hận ba Nguyên nên từ khi ra đời, cậu nhóc chỉ biết đến vòng

tay của vυ" nuôi.

Vậy mà không hiểu vì sao khi quyết định kí vào đơn li hôn, bà một

mực đòi nhận nuôi Nguyên. Để bảo toàn chút danh dự cuối cùng? Hay muốn

ba Nguyên đau khổ như bà đã từng như thế?

Được gì khi về với mẹ? Bởi Nguyên vẫn sống với vυ" nuôi, còn mẹ thì

ngày đêm chìm trong men say. Khoảng nửa năm sau thì ba cậu cưới người

phụ nữ ấy, mặc kệ mọi dư luận, và tất nhiên đó là một gia đình hạnh phúc.

Nguyên không biết nên đối diện với mọi thứ ra sao. Cậu nhóc chán

ghét mọi thứ, bỏ mặc tất cả, ăn chơi đúng chất của một thiếu gia…

Thế rồi một tai nạn ô tô đã vĩnh viễn mang mẹ Nguyên đi mất. Tất

cả những gì của bà đều thuộc về Nguyên, trong đó có cả quyển nhật kí

Đó là những nỗi đau đớn khi phải với tình yêu đơn phương, sống

gượng ép với chồng. Đó là nỗi nhục nhã khi phải kí vào đơn li hôn, là sự bất

lực khi phải tìm đến men rượu…

Tuy nhiên phần lớn quyển nhật kí đều xoay quanh cái tên Vương

Khôi Nguyên. Sự hạnh phúc khi lần đầu làm mẹ, mong ngóng chồng sẽ yêu

mình vì con, sự mâu thuẫn giữa tình yêu và sự căm ghét chính con trai mình.

Nỗi đau ấy đã dày vò bà đến khổ sở

Nhưng có một dòng trong nhật kí đã làm Nguyên ngã khuỵu khi đọc đến

“ Mẹ biết con là kết quả của một cuộc hôn nhân thất bại. Mẹ biết

mẹ thật sự ích kỉ khi bỏ mặc con vì điều đó. Mẹ không phải không yêu con,

không quan tâm đến sự tồn tại của con mà chỉ vì mẹ bất lực khi không thể

cho con đầy đủ tình yêu thương của một mái ấm gia đình như đáng ra vẫn

thế! Nhưng dù thế nào, mẹ vẫn rất có lỗi với con. Mẹ yêu con, con là tất cả

của mẹ…. Ngày mai, mẹ sẽ yêu con thật nhiều….”

Ngày viết dòng nhật kí ấy: 09-7-2010

Ngày xảy ra tai nạn: 10-7-2010

_ Liệu còn có ngày nào để bà ấy bù đắp cho tôi!- Nguyên ngước nhìn Đan lúc

này mắt đã nhòe nước

Một giọt nước mắt rơi xuống tay Nguyên, nóng hổi…

_ Tại sao cô bé lại khóc chứ? Cảm động à?- Nguyên lắc đầu, giọng mỉa mai

_ Bởi tôi hiểu cảm giác ấy!

_ Dựa vào đâu cơ chứ?

_ Vì tôi mất mẹ từ khi mới chào đời- Đan trả lời nhẹ hẫng

Nguyên ngẩng phắt lên, chăm chú nhìn Đan rồi như không kịp suy

nghĩ, cậu kéo cô bé vào lòng, siết chặt

Một cái ôm bất ngờ… vụng về

Nhưng thật nhẹ và thật ấm

Cái ôm như một mối dây liên kết giữa hai con người chưa từng

quen biết. Cái ôm giúp họ nhận ra, ít nhất trên thể giới rộng lớn này mình

không hề đơn độc…

_ Tại sao anh lại chọn tôi? Trong khi ở đấy có rất nhiều người?- Đan thắc mắc

_ Vì sao? Tôi cũng không rõ nữa! Chỉ thấy cô bé cô dơn thế nào ấy! Và cái

cách cư xử 1-0 -2 của cô bé làm tôi rất thú vị!

_ Sao lại kể hết mọi chuyện cùng tôi?

_ Vì cô bé chịu nghe tôi nói! Thế thôi

_ Này đừng gọi tôi là cô bé!

_ Chứ gọi là gì! Có cho tôi biết tên đâu!- Nguyên nháy mắt

_ Tôi là Linh Đan. Hà Linh Đan

_ Cái tên nghe đẹp nhỉ!- Nguyên mỉm cười

….

Nguyên đã đến bên Đan nhẹ nhàng và bất ngờ như thế! Họ cùng

nhau đi mọi nơi, cùng vi vu khắp các con phố trên những vòng quay chầm

chậm, cùng chụp những bức ảnh ban mai, hoàng hôn, về cuộc sống bình dị

xung quanh.

Cuộc sống cứ êm đềm trôi qua như thế! Nguyên được là chính bản

thân mình, là một cậu con trai mới lớn chứ không phải một tay chơi thứ thiệt.

Chỉ có bên cạnh Đan, cậu nhóc mới trút bỏ được chiếc áo “ Thiếu gia” bao

nhiêu năm qua.

Cũng như Đan, Nguyên là một tay piano rất cừ. Cả hai đều yêu “

My heart will go on”- bài hát làm nức lòng bao con tim người yêu nhạc, một

chuyện tình đẹp nhưng trắc trở…

Nguyên cùng Đan tham gia CLB tình nguyện, giúp trẻ em làng SOS,

chăm sóc người già. Tuy công việc nặng nhọc nhưng Đan vẫn cảm thấy hạnh

phúc, với Đan Nha Trang như quê hương thứ hai, bởi đó là nơi cô bé luôn đến

trong mỗi chuyến đi tình nguyện…

Vậy mà….