Một năm sau…
Gió biển mằn mặn tràn vào căn phòng lớn. Tấm mành cửa trắng tinh khôi tung bay, mềm mại như cánh bướm chập chờn trong làn nắng sớm. Phía xa kia, sóng biển rì rầm vỗ vào bờ, khẽ khàng ngân lên giai điệu tuyệt vời của ngày mới.
Huy đứng tựa vào cánh cửa phía sau, chăm chú nhìn người con gái đang hướng cái nhìn xa xăm ra biển lớn.
Thở dài…
Một năm trước, Đan bất ngờ tỉnh lại như một kì tích. Không một từ ngữ nào có thể diễn tả được niềm vui của mọi người khi ấy. Đối với Huy, sự tỉnh lại của Đan như một liều thuốc hồi sinh với anh. Chưa khi nào anh biết ơn ông trời như lúc ấy. Ít nhất, cuộc đời này cũng không đến nỗi quá bất công, nghiệt ngã với Đan và cả anh nữa.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng quàng tay, Đan có thể hồi phục dần về thể chất nhưng tinh thần thì vẫn suy kiệt như thế. Từ lúc tỉnh lại cho đến nay, cô không mở miệng, cũng không cười, không nói. Ngày ngày, cô chỉ lặng lẽ ngồi một chỗ, hướng đôi mắt vô hồn về bất cứ nơi đâu. Điều đó khiến Đan và cuộc sống bên ngoài trở thành hai khái niệm hoàn toàn tách biệt nhau. Không những thế, cô còn cực kì nhạy cảm với mọi người xung quanh. Đan không để ai chạm vào người mình, ngoại trừ chồng cô. Có lẽ, tận sâu trong thâm tâm Đan, Huy là người cô có thể tin tưởng, là người duy nhất chưa bao giờ lừa dối cô.
Huy vẫn còn đắng lòng khi nhớ đến phản ứng bất ngờ của Đan ngày hôm ấy. Không một ai nghĩ rằng chuyện ấy có thể xảy ra. ** Hà đã khóc đến tê tái lòng khi chính bà cũng bị Đan cự tuyệt. Bà đã đưa tay về phía Đan nhưng chỉ nhận lại được vẻ mặt hoảng hốt cùng tiếng thét đầy sợ hãi. Cô khi ấy như con thú nhỏ bị thương, run rẩy nép sâu vào lòng Huy.
Nhìn vợ mình đau đớn, Huy không thể dùng từ ngữ nào để diễn tả tâm trạng của mình khi ấy. Anh hiểu rằng, nỗi đau của mình một thì nỗi đau mà Đan phải chịu đựng là mười.
Huy từ chối việc trở lại công ty, anh gần như không dám rời khỏi Đan. Từ khi trở về nhà, Đan càng bám anh dữ hơn. Anh ở phòng làm việc thì cô sẽ ngồi trên sofa gần đấy đợi anh, anh ở phòng khách thì cô lại ngôi bó gối bên cạnh, còn khi ngủ, cô lại cuộn tròn trong người anh, bàn tay bám chặt lấy áo Huy suốt cả đêm dài.
Bác sĩ tâm lí chỉ có thể kết luận rằng đó là sự tự vệ của lí trí trong Đan với mọi việc khiến cô đau lòng bởi chính ông cũng không thể đến gần Đan. Khái niệm “bỏ rơi” tựa hồ như một đòn chí mạng quất vào người Đan khiến cô không còn sức lực để chống cự. Nguyên đột ngột ra đi, Huy lẳng lặng bước ra khỏi cuộc sống của cô không lời từ biệt, người mẹ ngỡ rằng đã chết lại quay về và nhận tội vì đã bỏ rơi cô. Lẽ nào cuộc đời này đã định số phận của Đan chỉ có thể bị bỏ rơi.
Ban đầu, vốn dĩ Huy muốn để Đan ở lại Thụy Sỹ nhưng những gì diễn ra ngày hôm đó khiến Huy hiểu rằng, tất cả những gì nơi đây đều khiến tâm tư cô trở nên hoảng loạn. Trưa hôm ấy, vì thấy Đan chăm chú nhìn vào ti vi nên anh nhẹ nhàng rời khỏi cô để đi lấy nước. Không thể ngờ rằng khi quay lại thì Đan đã mặt mũi trắng bệch, lui sâu vào một góc sofa, tay nắm chặt lấy cổ áo, vẻ sợ hãi đong đầy trong ánh mắt…
_ Đan..? – Huy buông rơi cốc nước trong tay, chạy nhanh về phía cô.
Đan không hề nhìn về phía anh, đôi mắt trừng trừng nhìn về phía màn hình ti vi. Huy không còn tâm trạng nào để quay lại nhưng không có nghĩa là anh không nghe được bất cứ âm thanh gì.
“Mẹ, … mẹ đừng đi mà. Là còn không ngoan, mẹ đừng bỏ con mà. Con không hư nữa đâu! Mẹ!!!!!!!!!!”
Tiếng kêu xé lòng của cô bé trong ti vi khiến Huy cứng người trong giây lát. Không thể nào, tại sao lại đúng lúc như thế chứ?
_ Còn không mau tắt ti vi đi!
Huy thét lên với người giúp việc đang thất thần cạnh đó rồi cố gắng gỡ từng ngón tay Đan trên áo cô, đau lòng siết chặt vợ vào lòng.
_Ngoan nào! Anh vẫn ở đây. – Huy nhẹ giọng dỗ dành, cố gắng làm dịu đi cơn run rẩy của Đan
_ Hức…hức… - Đan úp măt vào ngực Huy khóc nghẹn. Lần đầu tiên sau hơn một năm qua cô khóc dữ dội như thế. Nước mắt cứ tràn ra không ngớt, từng giọt từng giọt lăn dài ướt đẫm cả áo Huy.
Nhưng dường như thế vẫn chưa đủ để khiến nỗi đau mơ hồ trong Đan dịu bớt. Cô liên tục đưa tay đập mạnh vào ngực mình. Cơn sợ hãi từ tiềm thức chẹn ngang l*иg ngực Đan khiến cô thở hổn hển đầy khó khăn. Bàn tay Huy nhanh chóng bắt lấy tay Đan rồi kìm chặt nó lại. Nếu không cứ như vậy cô sẽ làm tổn thương chính mình. Kì thực bác sĩ vẫn nói nếu Đan khóc được thì sẽ tốt cho sự hồi phục của cô hơn. Vậy mà khi chứng kiến Đan thế này, Huy vẫn không thể nào giữ nổi bình tĩnh.
Giá như, nỗi đau ấy anh có thể gánh lấy phần nào. Giá như…
Việc khóc quá nhiều khiến Đan kiệt sức. Cô mê mệt ngủ vùi trong vòng tay Huy, trên khóe mi vẫn đọng lại vài vệt nước. Huy chờ vợ ngủ thật sâu rồi mới nhẹ nhàng bế cô trở về phòng.
Trong đêm đó, Huy đã quyết định đưa Đan rời khỏi Thụy Sỹ, trở về Việt Nam, đến một vùng đất bình an để sinh sống.
Chỉ mong rằng quyết định lần này của anh sẽ không dẫn đến điều sai lầm nào nữa…