“ Có yêu mới ích kỉ và có ích kỉ mới yêu…”
Trước ngày khai giảng…
4.00 pm
Có tiếng chuông cửa vang lên
_ Để con mở cửa cho ạ!- Đan đứng dậy ngăn vυ" Hà
Nhưng ngoài cổng lại không có ai khi cô bé bước ra. Đan nhíu mày, ngạc nhiên…
Cô bé định vào nhà thì thấy dưới chân mình có một phong bì nhỏ.
“ Người nhận: Hà Linh Đan”
Đan mở ra và hốt hoảng khi đó là tấm thϊếp chẳng khác gì lần trước.
“ Chúng ta gặp nhau đi! Bây giờ! Tại phòng học của bạn! Tôi đang đợi!
”
Lại là nét chữ cùng cách kí tên lạ lẫm đó!
Đan hoàn toàn có thể không đi nhưng chẳng hiểu vì sao cô bé lại thay đồ và ra ngoài
_ Con đi đâu? Trời sắp tối rồi!
_ Con về ngay thôi ạ!
Sân trường trống trơn. Những chiếc lá vàng bay bay trong gió. Cảnh tượng hết sức yên ắng, một chút gì đó thê lương đến ghê người,…
Cô bé bước lên phòng học của mình… nhưng chẳng có một ai ở đó
_ Có ai ở đây không? Tôi đến rồi!
Chỉ có tiếng gió rít trả lời Đan…
RẦM!!!!
Cánh cửa đóng mạnh khiến Đan giật mình quay lại. Cô bé chạy đến xô ra nhưng dường như cửa đã bị khóa. Đan chợt hiểu rằng mình đã bị lừa. Tất cả đã được sắp đặt sẫn, chỉ chực đưa cô bé vào tròng…
Và Đan đã đến trong sự đắc thắng của một kẻ nào đó.
_ Có ai ở ngoài không?- Đan hét lớn nhưng làm gì có một ai
Cô bé chạy lại mở đèn. Không được. Cầu dao đã bị ngắt…. Cô bé sờ vào túi. May quá! Có điện thoại ở đây. Đan mở điện thoại thì nhận thấy có một dòng chữ trên bảng. Cô bé bước lại gần…
“ CÔ LÀ MỘT CON NGỐC! ĐÂY CHỈ LÀ BƯỚC THỨ HAI! ĐỪNG ĐỂ CHÚNG TA GẶP NHAU LẦN THỨ BA!
Me”
Lại là con người đó. Đan thở dài…
_ Gì thế này?- Đan giật mình khi điện thoại vụt tắt- Sao lại hết pin vào lúc này! Số con rệp cũng không xui xẻo như thế!
Đến lúc này thì thật sự hết cách. Đan ngồi bệt xuông sàn, vòng tay ôm lấy chân rồi tựa người vào chân bàn. Trời vào thu nên sụp tối rất nhanh…
Nhưng dù sao đi nữa, người sắp đặt chuyện này cũng đã sai một bước. Họ nghĩ chắc chắn Đan sẽ hoảng sợ vì bóng tối nhưng đó là một sai lầm nghiêm trọng.
Thật lòng Đan không hề sợ bóng tối. Từ bé, Đan đã luôn một mình, vì thế bóng tối với cô bé như một người bạn. Chỉ có bóng tối mới khiến cô bé dễ dàng đối diện với bản thân mình. Điều Đan lo lúc này là… cô bé đang đói, rất đói. Có lẽ cũng hơn 7h tối rồi…. Đan đành nhắm mắt lại mong có thể ngủ để đẩy lùi cơn đói.
………..
_ Đan! Bạn có ở trong đó không?- Có tiếng người gọi thì phải nhưng Đan chẳng nhận ra vì cô bé đã ngủ mất rồi
_ Đan!- Huy tiếp tục độc thoại- Bẻ khóa đi! Nhanh lên! Tôi không thể kiên nhẫn nữa!- Huy thét lên. Cậu nhóc không còn chút gì gọi là bình tĩnh.
ẦM!!!!( Tội nghiệp bạn cửa! Hix!!!!)
_ Đan! Bạn….- Huy khựng lại khi vấp phải ai đó…
Huy ngồi sụp xuống, thở phào nhẹ nhõm khi đó là Đan.
_ Này!- Huy lay vai cô bạn nhỏ
Cô bé hấp háy mắt rồi mở ra.
_ Bạn đến rồi!- Đan mỉm cười. Một điều gì đó khiến Đan tin rằng Huy sẽ đến
_ Bạn không sao chứ?- Huy dường như bị khớp trước phản ứng của Đan. Cậu cứ nghĩ Đan sẽ ôm lấy cậu khóc thét vì sợ- Sao không trả lời khi tôi gọi của?- Huy bất chợt hét lên
_ Ơ!- Đan bất ngờ- Tôi xin lỗi, tại tôi ngủ quên!
_ Ngủ? Bạn không sợ à?
_ Không!- Đan trả lời ngay lập tức- Sợ gì chứ?
Huy lắc đầu ngạc nhiên. Cậu chưa thấy cô gái nào lại thản nhiên ngủ ngon lành trong khi bị nhốt ở một nơi tối như thế
_ Bạn làm tôi bất ngờ đấy! Mà những việc làm tôi bất ngờ thì không có bao nhiêu đâu! Tôi đã mong chờ hơn thế!- Giọng Huy thoáng thất vọng- Chúng ta về thôi! Vυ" Hà đang lo đấy!
_ Chết! Vυ" Hà…
_ Không sao! Tôi gọi điện về rồi!
_ Cảm ơn!
Đan nắm lấy bàn tay của Huy đứng dậy….