*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyển phát nhanh cùng thành phố có hiệu suất rất cao, phần quà phúc lợi nhân viên mà Lâm Nguyên tặng mới buổi chiều đã đến.
Sau khi Thẩm Lưu Sấm ký nhận, cậu dùng hai tay ôm lấy quà, cảm động mở nó ra một cách bạo lực. Đó là một cái hộp quà vuông màu xám, trông rất cao cấp trang nhã, khi mở nắp ra, Thẩm Lưu Sấm cảm thấy đầu óc chấn động. Lớp vải đỏ rực tươi đẹp, phía trên có hoa văn phức tạp vẽ bằng kim tuyến, nhìn kỹ thì giống như là một bức tranh cá chép nghịch nước trong hồ sen.
Quả thực rất đậm vị năm mới.
Thẩm Lưu Sấm không ngờ Lâm Nguyên sẽ tặng quần áo, còn là loại quần áo có nét truyền thống, chẳng lẽ là đồng phục nhân viên trong năm mới? Cậu cầm bộ quần áo lên, phát hiện quần áo làm bằng vải xuyên thấu. Trong hộp còn có một cái quần ngắn ngang mông, vẫn là màu đỏ, làm từ vải bông rất dày, quanh ống quần viền lông trắng.
Thẩm Lưu Sấm chợt hoang mang, sau đó dựa vào kinh nghiệm làm việc một tháng cậu lớn gan suy đoán đây là một bộ đồ tình thú. Nhưng phong cách hơi dị, dị ngang ngửa cái butt plug của cải trắng.
Sau khi đoán xong, Thẩm Lưu Sấm nhanh chóng nhét quần áo vào trong hộp và tìm kiếm chỗ chôn giống như xử lý bom vậy. Nhưng cậu không thể ném đi, sau khi giấu nó vào trong tủ treo quần áo, Thẩm Lưu Sấm ngồi một phút trên ghế sô pha, cảm thấy chỗ đó không an toàn. Cậu quyết định chuyển bộ quần áo vào ngăn tủ đầu giường, nhưng cậu lại cảm thấy chỗ này càng không an toàn hơn, thế là cậu đặt nó trên nóc tủ quần áo.
Một phút đồng hồ sau.
Không được, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, thế là cậu lại bỏ nó vào ngăn kéo tủ đầu giường.
Sau khi lăn lộn qua lại, Thẩm Lưu Sấm đi rót một cốc nước, uống xong cậu bình tĩnh thong thả quay lại phòng ngủ lấy bộ quần áo ra.
Cậu vẫn không nhịn được muốn thử một lần.
Dù sao cũng là phúc lợi của nhân viên, quà năm mới, sao mình có thể lãng phí tấm lòng thành của người ta chứ? Dù sao bây giờ chỉ có một mình cậu, sẽ không có ai biết cả.
Thẩm Lưu Sấm nhìn xung quanh, cậu nói là làm, nhanh chóng lột sạch quần áo, vừa mặc vừa hơi phấn khích. Bộ quần áo không phức tạp, kích cỡ cũng vừa, chỗ lộ nhất là phần ngực bên dưới cái áo xuyên thấu, tiếp theo là phân chân và bụng lộ ra ngoài.
Nhưng mà…
Thẩm Lưu Sấm nhìn mình trong kính, không biết là Lâm Nguyên đã tạo ra một tác phẩm lỗi hay là trời sinh cậu tương khắc với nghệ thuật. Cậu cảm thấy nếu bây giờ mình chấm thêm một nốt ruồi đỏ ngay giữa trán thì sẽ biến thành em bé trong tranh tết*, phiên bản hạ lưu.
Đừng nói mặc cái này để quyến rũ người khác, dù quyến rũ biếи ŧɦái thì tên đó cũng héo.
Thẩm Lưu Sấm hết chỗ nói, vừa định thay quần áo thì nghe thấy tiếng động vang lên sau lưng. Trong cuộc sống luôn có nhiều sự tình cờ đột ngột kéo đến, cậu không biết bị bắt gặp khi đang lén phén với thằng đàn ông khác hay bị bắt gặp khi đang cosplay em bé tranh tết khiến người ta héo sẽ lúng túng hơn, tóm lại Thẩm Lưu Sấm đã có ý định gϊếŧ người diệt khẩu.
Thời gian như ngưng đọng lại. Đó quả thật là một phép so sánh tầm thường nhưng tuyệt diệu, Thẩm Lưu Sấm thầm nghĩ nếu gặp thêm nhiều khoảnh khắc xấu hổ đến mức thời gian ngưng đọng thế này, liệu cậu có trở nên trẻ hơn không? Tiếp tục suy diễn theo hướng tiêu cực, nếu thời khắc lúng túng này kéo dài mãi mãi, biết đâu cậu sẽ trẻ mãi không già.
Từ những suy nghĩ trên, có thể thấy được đầu óc của Thẩm Lưu Sấm đã hoàn toàn đình công bởi vì không còn mặt mũi đối diện với Ngụy Hủ An nữa.
“Anh không được cười em!” Thẩm Lưu Sấm cũng không định tránh né, quyết định đánh đòn phủ đầu.
Ngay từ đầu Ngụy Hủ An còn chấn động, chấn động xong hắn đang chuẩn bị cười, thế là đành nhịn lại: “Anh không có cười.”
“Anh có! Anh chắc chắn đang nhịn!” Dựa theo tình tiết thông thường, tổng tài bá đạo về đến nhà bắt gặp người vợ bé bỏng của mình đang mặc nội y tình thú thì sẽ cười tà mị một tiếng rồi nhào lên như sói đói đúng không? Thẩm Lưu Sấm cảm thấy mình bị tràng cười kiềm nén của Ngụy Hủ An tổn thương sâu sắc, cho nên người nhào lên giống con sói đói đổi thành người vợ bé bỏng Thẩm Lưu Sấm.
Cậu bổ nhào vào Ngụy Hủ An trên ghế sô pha, ngồi trên eo hắn, tay sờ đến chỗ giữa hai chân Ngụy Hủ An, sau đó cậu hoảng sợ thốt lên: “Anh không chỉ cười em, hơn nữa anh còn mềm!” Tuy lý trí Thẩm Lưu Sấm biết ép một người cứng lên với em bé tranh tết cực kỳ khó, nhưng về mặt tình cảm cậu lại không thể chấp nhận, cậu mặc đồ tình thú lắc lư trước mặt người đàn ông của mình mà đối phương lại hết sức bình tĩnh, thật sự khiến cậu mất mặt!
Ngụy Hủ An không hiểu logic “không chỉ-hơn nữa” của cậu, hơn nữa trên người hắn không có công tắc, không thể nào muốn cứng là cứng.
Thẩm Lưu Sấm còn đang túm hắn không buông: “Ngụy Hủ An, có phải anh bị bất lực hay không? Sao anh vẫn mềm? Sao anh không cứng nổi hả? Đừng nói là anh hỏng rồi đấy!”
Ngụy Hủ An mặc cho cậu quậy, hắn nhìn chằm chằm người đang tức giận cưỡi trên người hắn. Thật ra Thẩm Lưu Sấm là một người rất dễ nói chuyện, cậu không tính toán chi li mọi chuyện, nhưng lòng tự trọng lại mạnh lạ thường, điều cậu quan tâm nhất là mình có mất mặt hay không, có bị đem ra làm trò cười hay không. Cho nên cậu cũng rất dễ dụ, chỉ cần tìm đúng chỗ là được.
Ví dụ như bây giờ Ngụy Hủ An cảm thấy hắn phải cởi bộ quần áo này của cậu ra, rồi mới có thể nói cho cậu biết hắn có cứng được hay không.
Ngụy Hủ An định cởϊ qυầи áo của cậu, Thẩm Lưu Sấm còn không chịu, cưỡi trên người hắn vặn vẹo lung tung: “Em không cởi, không cởi!”
Hiếm khi Ngụy Hủ An không dễ nói chuyện như bình thường, lúc nào cần cứng rắn thì cứng rắn, hắn nắm hai tay Thẩm Lưu Sấm ra sau lưng và dùng cà vạt buộc lại, tiếp theo đè cậu trên sô pha đi thẳng vào vấn đề.
Sự thật chứng minh một người đàn ông bị nghi ngờ năng lực, cho dù đối mặt với em bé tranh tết thì vẫn có thể xách súng ra trận.
Ngụy Hủ An không nghe lời Thẩm Lưu Sấm ở trên giường như mọi khi, hắn thử hết một loạt tư thế mà mình nghĩ đến, còn thuận tiện mở khóa địa điểm mới là ghế sô pha.
Ngay từ đầu Thẩm Lưu Sấm rất mạnh miệng, cậu rêи ɾỉ như giận dỗi: “Ngụy Hủ An, mạnh thêm chút nữa, anh có giỏi thì… A… cứng hơn nữa đi.”
Sau đó cậu thực sự chịu thua, Ngụy Hủ An hoàn toàn không nghe lời cậu, hắn không dừng nếu cậu bảo dừng như mọi khi, còn lật cậu qua lại để giày vò. Thẩm Lưu Sấm vừa mệt vừa sướиɠ, có chút không chịu nổi, giọng cậu đáng thương giống như là muốn khóc: “Ngụy Hủ An, em mệt quá, em không chịu nổi nữa, mỏi quá đi.” Tiếp đó Ngụy Hủ An đau lòng hôn cậu, ôm cậu đặt trên đùi, tiếp tục làm.
“Ngụy Hủ An, giao thừa sắp đến rồi, chúng ta xem tivi được không?”
“Được.” Sau đó Ngụy Hủ An mở tivi, tiếp tục làm cậu trong bầu không khí rộn ràng tiếng cười nói.
Đến cuối cùng đầu óc Thẩm Lưu Sấm mụ mị, may thay cậu đã giải quyết được vấn đề phải làm gì trong đêm giao thừa.
Chờ tiếng đếm ngược vang lên, Thẩm Lưu Sấm đang ngủ trên người Ngụy Hủ An chợt loáng thoáng nghe thấy có người nói nhỏ bên tai: “Chúc mừng năm mới.”
Thẩm Lưu Sấm cười, nhỏ giọng trả lời: “Chúc mừng năm mới.”
“Anh yêu em.”
Thẩm Lưu Sấm lại cười rồi cong môi nói: “Em không yêu anh.”
Chờ mãi không nghe tiếng Ngụy Hủ An nói chuyện, Thẩm Lưu Sấm đang mơ màng ngủ đột nhiên tỉnh táo ngay lập tức, cậu mở to mắt lườm người đang bình tĩnh nhìn cậu: “Lừa anh đó!” Sau đó cậu trở mình tiếp tục ngủ.
Người nằm dưới cậu chỉ nở nụ cười dịu dàng nhìn cậu chăm chú.