Chương 10

Nói thật, Thẩm Lưu Sấm cũng không biết rõ mỗi ngày Ngụy Hủ An đi làm là làm công việc gì, công ty họ kinh doanh cái gì cậu cũng không rõ ràng, nhưng cậu cảm thấy công việc của hắn luôn rất bận rộn. Từ khi cậu đến cho tới bây giờ, ngày nào Ngụy Hủ An cũng đi sớm về trễ, hình như ngoại trừ làm việc ra thì không còn chuyện khác nữa.

Vì hôm nay không đến công ty, hắn ăn cơm xong liền vào thư phòng xử lý công việc.

Thẩm Lưu Sấm chậm rãi tắm rửa, buồn bực ngán ngẩm nằm trên ghế sô pha không biết nên làm gì. Bình thường Ngụy Hủ An ngủ rất sớm, ngoại trừ vận động trên giường ra, trên cơ bản họ không có cuộc sống về đêm đáng nói. Bây giờ cậu suy nghĩ một chút, họ thật sự không giống một cặp chồng chồng trẻ tí nào.

Cậu mở tivi đổi mấy kênh, xem những bộ phim truyền hình không đầu không đuôi, sau đó cầm điện thoại chơi game. Hiện giờ cậu chẳng có một người bạn để liên lạc huống chi là lướt vòng bạn bè, thứ duy nhất có thể gϊếŧ thời gian hình như chỉ có mỗi game. Trước đây khi còn học cậu phải cố dành ra thời gian để chơi game, hiện giờ cậu có cả đống thời gian, chơi vài ván lại cảm thấy chán.

Cậu ngáp một cái, đang suy nghĩ lúc nào Ngụy Hủ An mới đi ra khỏi thư phòng.

Đúng lúc này tivi bắt đầu chiếu một bộ phim truyền hình khác, Thẩm Lưu Sấm thấy một khuôn mặt quen thuộc. Dù sao minh tinh mà cậu biết bây giờ chỉ có một, khi nhìn thấy người ta cậu cũng rất kích động.

Đó là một bộ phim cổ trang, Lâm Vi mặc váy trắng, tóc búi cao, trâm cài tóc lay động theo bước đi, hình tượng của cô khác hẳn trong quảng cáo cậu thấy ngày đó. Không biết khi đu idol có gặp hiệu ứng vịt con hay không, cậu cũng đổi kênh xem những người khác, nhưng lại cảm thấy người này không đẹp bằng Lâm Vi, người kia không sang bằng Lâm Vi, còn lại thì kỹ thuật diễn không bằng cô.

(Hiệu ứng vịt con hay hội chứng vịt non là hiệu ứng về tâm lý được ghi nhận trên các chú vịt con mới nở, theo đó, khi mới nở thì những chú vịt non như được bản năng lập trình là nhìn vật thể chuyển động đầu tiên là mẹ của nó và sẽ theo đuôi không rời như hình với bóng và cho dù là con gà hay con người hay bất cứ thứ gì khác chuyển động, miễn là khi chúng xuất hiện lúc nó mới nở, nó sẽ mặc định là mẹ nó. Ở con người, hội chứng vịt con dùng để chỉ việc con người có xu hướng coi những gì xảy ra đầu tiên, trải nghiệm đầu tiên, những cảm xúc đầu tiên là chuẩn mực, khuôn mẫu và hoàn hảo và khoa học gọi đó là tâm lý ấn tượng hay dấu ấn khó phai.)

Khi Ngụy Hủ An đi ra thư phòng thì nhìn thấy cậu đang ngồi trên thảm tập trung xem phim trên tivi, hắn ngồi ngay bên cạnh mà cậu cũng không chú ý. Hắn đặt một tay trên đầu gối, một cái tay khác chống trên ghế sô pha, ngón tay khẽ ấn huyệt thái dương của mình, trông rất mệt mỏi, sau đó hắn khẽ nói một cậu thu hút sự chú ý của Thẩm Lưu Sấm: “Cô ấy từng động dao kéo.”

“Anh đừng nói lung tung.” Cậu ghét nhất là loại người hở tí lại chụp mũ những nữ minh tinh xinh đẹp động dao kéo, chỉ mới biết Lâm Vi không bao lâu mà giờ cậu đã kích hoạt chế độ gà mái bảo vệ con, quay đầu trừng hắn.

Ngụy Hủ An đưa tay che mắt cậu lại: “Trước đây mắt cô ấy một mí.”

“Cắt mắt hai mí không tính.” Thẩm Lưu Sấm lấy cái tay che trước mắt ra, cậu phát hiện Ngụy Hủ An đeo kính mắt, khác hẳn dáng vẻ bình thường. Đôi mắt thích cười nhạo cậu đáng ghét nhất bị che lại khiến hắn trông “hiền lành” rất nhiều, không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, cậu cứ cảm thấy đêm nay Ngụy Hủ An hơi ủ rũ, xem ra công việc của hắn thật sự rất mệt mỏi.

Thẩm Lưu Sấm cẩn thận từng li từng tí lấy mắt kính xuống: “Anh bị cận hả? Bao nhiêu độ?”

Ngụy Hủ An nhìn cậu, không nói chuyện. Cậu cầm kính đặt trước mặt, lẩm bẩm một mình: “Không thấy choáng, có phải tôi cũng bị cận không.”

“Vậy ngày mai đi làm kiểm tra sức khỏe tổng quát đi.”.

||||| Truyện đề cử: Nàng Dâu Cực Phẩm |||||

“Hả? Không được, ngày mai tôi có việc.” Thẩm Lưu Sấm phát hiện hắn hở tí lại thích bảo người ta đi kiểm tra sức khỏe, nhưng ngày mai cậu thật phải đi tìm việc làm.

“Ngày mai đi luôn, nếu buổi sáng không được thì buổi trưa.” Ngụy Hủ An rất ít khi rào trước đón sau như thế, hắn quyết đoán làm quyết định thay cậu. Trông hắn cũng không định thương lượng với cậu, Thẩm Lưu Sấm không dám múa mép như bình thường.

Hắn đứng dậy đi tắm, Thẩm Lưu Sấm cũng đi vào phòng ngủ.

Cậu lăn lộn trên giường một lúc lâu rồi mới bọc chăn leo lên bệ ngồi cửa sổ nằm. Từ nhỏ cậu đã thích những nơi nho nhỏ như bệ ngồi cửa sổ và cả khe hở giữa hai cái giường, khe hở giữa tủ và bức tường.

Trước đây trong phòng cậu và anh cậu có cửa sổ có bệ ngồi, cậu rất muốn ngủ trên đó, nhưng mẹ thường đặt đầy bồn hoa trên đó.

Ngụy Hủ An vừa đi ra đã thấy Thẩm Lưu Sấm bọc chăn nằm trên bệ ngồi cửa sổ, trông rất thỏa mãn.

“Anh gạt tôi, Lâm Vi chưa từng cắt mắt hai mí, tôi không tìm thấy tin đó, cũng không thấy ảnh một mí của cổ.” Thẩm Lưu Sấm thấy hắn vừa ra ngoài đã vội đối chất.

“Trước đây cô ấy một mí, anh và cô ấy là bạn học chung hồi cấp ba.”

“Thật hả?” Mặt Thẩm Lưu Sấm tràn đầy kinh ngạc: “Anh với cô ấy là bạn học chung sao. Con người cô ấy ra sao vậy, có phải hồi đó cô ấy cũng rất xinh đẹp, học rất giỏi không?” Cậu không thể dừng hỏi được, cậu cảm thấy một niềm hưng phấn vì trở nên gần với minh tinh hơn.

“Em qua đây trước.” Ngụy Hủ An ngồi dựa vào đầu giường, trên giường trống rỗng, không có một cái chăn.

“Thì anh cứ nói đi.” Cậu lại co rụt vào trong chăn.

“Mau qua đây.”

“Không qua.” Thẩm Lưu Sấm chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài: “Cho tôi nằm thêm năm phút nữa nhé?”

“Hai phút.”

“Được!” Biết hôm nay hắn làm việc rất mệt mỏi, hai phút cũng được rồi.

Thẩm Lưu Sấm vừa cười thỏa mãn vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, thật ra cậu cũng chẳng thấy gì ở bên ngoài cả, không có trăng huống chi là sao, trời cũng tối như mực, lớp kính thủy tinh lạnh lẽo khiến cậu nổi da gà. “Tôi cảm thấy nằm thế này thật hạnh phúc.”

Ngụy Hủ An cũng không khỏi bật cười: “Thật à? Em vui vậy sao.”

“Tôi rất thích nơi này.” Thẩm Lưu Sấm nhẹ nhàng cảm thán: “Tuy trước đây cũng rất tốt.”

Giống là vì cố gắng bỏ qua vòng xoáy hồi ức, cậu tăng âm lượng nói: “Trước đây cha mẹ rất thương tôi, sẽ không để tôi ngủ trên bệ cửa sổ.”

Đây là lần đầu tiên cậu chủ động nhắc tới người nhà của mình trước mặt Ngụy Hủ An, trước đó cậu đều cố né tránh, mà bây giờ những lời này được thốt ra một cách tự nhiên: “Anh biết không, hồi trước tôi rất trông mong cuộc sống về hưu của tôi, giống như cha mẹ tôi vậy, mỗi ngày trồng chút hoa, đi tản bộ, ngày nào cũng như vậy. Tôi hoàn toàn không thấy chán, tôi chờ mong cuộc sống về già của mình.”

“Ừ, nhưng trước đó em vẫn phải trả tiền thuê nhà rất nhiều năm.” Giọng của Ngụy Hủ An giống như là đang thảo luận cuộc sống lý tưởng cùng cậu, nhưng lời nói lại đâm vào chỗ đau của người ta.

Thẩm Lưu Sấm bọc chăn đứng dậy, nhào thẳng về phía giường từ trên bệ cửa sổ: “Xem tôi đè chết anh đây!”

Hai người lăn lộn đùa giỡn trên giường một hồi mới ngủ, là đùa giỡn trong sáng. Thẩm Lưu Sấm cảm thấy mình nhất định phải làm việc, cảm giác ngày nào cũng rảnh rỗi đâm ra tinh lực dư dả quá nhiều.

“Ngày mai tôi muốn đi tìm việc làm.” Ban đầu cậu không muốn nói, nếu lỡ như không tìm được việc thì sẽ rất mất mặt. Nhưng bây giờ cậu đột nhiên rất muốn nói cho hắn biết.

Hiện giờ cậu còn chưa biết rằng khi đối mặt với người thân cận, chia sẻ là bản năng.

Ngụy Hủ An ngăn chặn tay chân lộn xộn của cậu, không có ý kiến gì về chuyện cậu muốn tìm việc làm: “Vậy chiều mai anh đón em đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ.”

“Phải đi thật hả?” Cậu cảm thấy bây giờ mình khỏe mạnh cực kì.

“Đi.”

Thẩm Lưu Sấm cảm thấy đêm nay Ngụy Hủ An không hề dịu dàng như bình thường tí nào, được rồi, tuy bình thường hắn cũng chưa chắc dịu dàng thật, ít nhất hắn cũng sẽ dịu dàng ở mặt ngoài, ví dụ như hắn chắc chắn sẽ không trả lời cộc lốc một chữ giống như bây giờ, hắn sẽ gọi cậu là bảo bối, sau đó sẽ dùng giọng vừa dỗ dành vừa cưỡng ép nói với cậu.

Thẩm Lưu Sấm càng nghĩ càng khó chịu.

Chờ sau khi nhận ra điều này, cậu càng thêm kinh ngạc vì đã quen thuộc cách gọi ngọt ngào sến súa kia. Nhớ lại ngày cậu mới vừa tới, đúng vậy, lúc mới tới cậu hoàn toàn không dao động trước những lời tâm tình buồn nôn kiểu tổng tài bá đạo của Ngụy Hủ An…

Chờ đã, hình như lâu rồi Ngụy Hủ An không còn nói mấy lời tỏ tình buồn nôn nữa. Thậm chí chẳng biết từ lúc nào con người hắn cũng khác đi, tóm lại hắn khác hẳn dáng vẻ ban đầu mà cậu gặp.

Cậu im lặng một hồi lâu, đột nhiên cậu bọc chăn ngồi dậy khỏi ngực Ngụy Hủ An, kinh ngạc thốt lên: “Ngụy Hủ An, anh thay đổi rồi.”

Ngụy Hủ An vẫn chưa ngủ, đối mặt lời chỉ trích không đầu không đuôi của cậu, hắn nhìn thẳng vào mắt cậu và nói: “Bảo bối, em cũng đã thay đổi.”