Cố Dư còn chưa kịp thổ lộ với Lý Khánh Duy thì việc yêu thầm này đã bị đối phương phát hiện.
Cố Dư thích Lý Khánh Duy hai năm. Từ trước đến nay đều là âm thầm đứng từ phía sau dõi theo. Bởi vậy mà Lý Khánh Duy luôn coi cô là “anh em tốt”. Cho đến khi cả lớp học đã nhìn ra được chuyện này thì thường xuyên trêu chọc hai người. Lý Khánh Duy vô cùng khó chịu, lập tức nói ra rõ ràng, sau đó cho số điện thoại của cô vào sổ đen.
Đây là chuyện xảy ra vào kỳ nghỉ hè sơ trung.
Cố Dư ở nhà khóc suốt ba ngày.
Học sinh trung học Bắc Đức lên cấp ba, sau khi khai giảng sẽ phân ban lại một lần nữa. Vận may của Cố Dư lại không hề mỉm cười, cô bị phân vào cùng một ban với Lý Khánh Duy, hơn nữa còn là bàn trước bàn sau.
Cố Dư lại khóc ba ngày.
Khai giảng ngày thứ tư, Cố Dư cảm thấy mình không thể cứ không rõ ràng mà đi xuống sân khấu được. Có chết thì cũng phải là một cái chết thoải mái, rõ ràng. Nên cô quyết định dứt khoát một lần với Lý Khánh Duy.
Lúc ấy, Lý Khánh Duy đang ngồi cùng một đám nam sinh, cùng nhau đánh LOL. Cậu ta ngẩng đầu, thấy người đến là Cố Dư thì lập tức cúi đầu.
Cố Dư chờ cậu ta đánh xong một trận, thì kéo cậu ta ra khỏi quán net. Lý Khánh Duy vẫn tiếp tục duy trì phong độ tốt đẹp của mình.
“Sao cậu lại không để ý đến tớ?”
“Cậu không biết à?” Lý Khánh Duy hỏi lại.
“Tớ thích cậu. Cậu có thể…”
Sắc mặt Lý Khánh Duy vô cùng không tốt, cắt ngang lời cô:
“Thật ngại quá, tôi thật sự không thích cậu. Tôi có chút thích cậu, hai chúng ta là ở giữa tình bạn và tình yêu, nếu ở bên nhau thì sẽ chẳng thể làm bạn được nữa.”
“Vậy vì sao cậu không thích tớ?”
Cố Dư vẫn hỏi tiếp.
“Bởi vì khuôn mặt cậu không phải là gout của tôi.”
Lý Khánh Duy để lại một câu, sau đó xoay người đi vào quán net.
Tính cách thì có thể thay đổi, nhưng thứ cậu ta nói, lại là diện mạo.
Thực ra Cố Dư không xấu. Đôi mắt to tròn, cái mũi nhỏ thon gọn, rất đáng yêu, chỉ là khuôn mặt có chút mập, lập tức trở thành không phù hợp với thẩm mỹ. Lần này Cố Dư không nhịn được nữa, cô bắt đầu khóc từ khi ở cửa quán net cho tới khi trở về nhà.
Lý Khánh Duy trở về chỗ ngồi. Trần Lộ ngồi bên cạnh đang chờ cậu ta mở trò chơi, thuận miệng hỏi một câu:
“Đó là ai vậy?”
“Fans của anh Duy đó.”
Không đợi Lý Khánh Duy mở miệng thì đã có người thay cậu ta trả lời.
“À, cũng đáng yêu đấy chứ.”
Trò chơi bắt đầu rồi, Trần Lộ cũng không hỏi thêm gì nữa.
Mấy ngày trước cùng cha mẹ đi Nhật Bản. Ngày đầu tiên Trần Lộ trở về lại phát hiện anh được phân cùng ban với nữ sinh hôm qua tới tìm Lý Khánh Duy. Khi đi qua chỗ Cố Dư, thấy cô nằm gục mặt trên bàn, khó đến khó coi, còn nữ sinh bên cạnh đang an ủi cô:
“Cậu đừng buồn nữa, tiết tự học buổi tối chúng mình đi ăn thịt gà rán nhé?”
Cố Dư nghe vậy lại càng buồn hơn:
“Tớ… Tớ không muốn ăn. Cậu ấy nói tớ lớn lên xấu xí.”
“Như thế cũng thật quá đáng rồi đây! Đừng nghe cậu ta nói, nghe tớ nè, cậu lớn lên khá xinh đẹp mà. Với cả, khuôn mặt cậu ta thì đẹp trai lắm à?”
“Có mà.” Cố Dư vẫn như trước mà nói đỡ cho cậu ta. Cố Dư còn nhớ ngày ấy, cái ngày mà khiến cô thích Lý Khánh Duy. Thân hình cao lớn của cậu đứng trước mặt cô, che cho cô khỏi bị quả bóng rổ đập vào người.
“…” Ngay cả người không cẩn thận mà nghe lén như Trần Lộ cũng không biết phải nói gì.
Trương Vũ Kỳ nhìn Trần Lộ vừa đi qua, lắc lắc Cố Dư, nghĩ ra một kế:
“Aiz, cậu cũng đừng ở một cái cây lệch cành mà treo cổ tự tử nữa, cậu nhìn kia kìa.”
Cô nhìn trộm Trần Lộ một chút, Trần Lộ giả vộ như không phát hiện.
“Trần Lộ, anh em tốt của Lý Khánh Duy, ở Bắc Đức nổi danh là cao phú soái. Hay là cậu đổi mục tiêu đi, thích Lý Khánh Duy còn không bằng thích Trần Lộ.
[ Cao phú soái: dịch ra thuần Việt nghĩa là “cao to, giàu có, đẹp trai”. Cụm từ này chuyên dùng để chỉ mấy anh chàng đại gia vừa trẻ đẹp, vừa giàu có, lại vừa trí thức.]
“Vậy thì cũng chẳng có chuyện gì liên quan đến tớ cả.”
Đôi mắt sưng lên khiến cho khuôn mặt của Cố Dư hơi buồn cười:
“Sao tớ chưa từng nghe tên cậu ấy bao giờ? Nhưng mà so với Lý Khánh Duy vẫn kém một chút.”
“Ặc, cậu nên tẩy não đi, đúng là fans cuồng nghiêm trọng rồi.” Trương Vũ Kỳ lại khuyên cô:
“Thật sự thì Trần Lộ không tồi đâu, lớn lên đẹp trai, gia thế tốt, thành tích cũng giỏi, quan trọng nhất chính là, người này đặc biệt lạnh lùng, chưa từng có tai tiếng gì cả. Nếu không thì cậu thử theo đuổi cậu ta đi, dù sao cũng không có việc gì mà.”
“Cậu mới là fans não tàn đó.”
“Cậu khóc tiếp đi.” Trương Vũ Kỳ mỉm cười gật đầu: “Xứng đáng.”
Trần Lộ và Lý Khánh Duy lớn lên cùng nhau. Mẹ của cả hai là bạn học, sau khi tốt nghiệp lại làm việc ở cùng một cơ quan, cũng bởi vậy mà hai nhà vẫn liên lạc thường xuyên. Ba của Trần lộ được một người họ hàng xa quan tâm, mấy năm trước đã thăng chức thành cục trưởng cục thuế vụ. Mà ba Lý Khánh Duy cả đời làm việc ở công thương, trước kia muốn thăng lên làm trưởng phòng mãi cũng không được.
Mẹ của Lý Khánh Duy thỉnh thoảng sẽ oán giận con đường thăng quan tiến chức của chồng mình không thuận lợi gì cả. Trong lời nói cũng lộ ra phần hâm mộ, nhưng Lý Khánh Duy lại không bị loại tư tưởng này vấy bẩn, cậu ta vẫn luôn coi Trần Lộ là anh em tốt của mình.
Bình tĩnh xem xét, Lý Khánh Duy cũng là một nam sinh không tồi, có trách nhiệm, lại hài hước, được rất nhiều người thích. Sau khi Cố Dư tiếp xúc nhiều cũng biết được thêm phần nghiêm túc của cậu ta. Cô cảm thấy mình giống như người phát hiện ra được một khối ngọc đẹp. Không một ai biết được, thứ nhìn bên ngoài bình thường nhưng bên trong lại là một tâm hồn vô cùng tốt đẹp.
Chỉ tiếc rằng, tâm hồn có tốt đẹp, có thú vị thì cũng không thích cô.
Yêu đơn phương không thành không chỉ khiến lòng mình đau buồn mà còn kéo cả thành tích đi xuống. Tất nhiên chủ nhiệm lớp sẽ không bỏ qua cô. Thành tích của thi khảo sát chất lượng vừa có, Cố Dư đã bị mời tới phòng giáo viên.
Chủ nhiệm lớp cũng không nhắc tới chuyện tình cảm của thiếu nữ ở nơi này, thành tích mới là điều quan trọng nhất.
“Cố Dư, em sao thế này? Tại sao thành tích tụt lùi nhiều như vậy?”
Cô Dư buồn không nói lời nào, chỉ đắm mình vào suy nghĩ thất tình.
“Em đã lên cấp ba rồi, tâm tư đặt vào sách vở là chính. Bài kiểm tra tháng sau, nếu như thành tích còn không đi lên, tôi sẽ gọi điện thoại cho mẹ em.”
“Em biết rồi.”
Từ khi cô lên cấp ba thì chẳng có chuyện gì thuận lợi cả.
Tình trường thất bại, việc học tập cũng không cam lòng yếu thế.
Đôi mắt Cố Dư ửng hồng, lúc đi ra cửa lại đυ.ng phải Trần Lộ. Trần Lộ thành tích không tốt cũng không xấu, huống chi chồng của chủ nhiệm lớp lại là cấp dưới của ba anh, cũng vì thế mà chủ nhiệm lớp không có gây khó dễ gì anh cả. Cố Dư cũng chẳng biết mình giận cái gì, khó chịu trừng mắt với anh một cái.
Nhìn qua thì thấy Trần Lộ là người lạnh lùng, nhưng lại được giáo dục rất tốt. Anh không so đo với Cố Dư, vòng ra sau cô đi vào văn phòng,
Anh không so đo thì càng chứng tỏ Cố Dư lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa anh lại là anh em tốt của Lý Khánh Duy, Cố Dư quyết tâm sẽ ghét anh!
Suy cho cùng Cố Dư cũng chỉ là khẩu xà tâm Phật mà thôi, cô cũng chẳng dám làm gì Trần Lộ. Chỉ là mỗi lần nói chuyện phiếm cùng người khác, khi họ khen Trần Lộ là đẹp trai tài giỏi, thì cô nhẹ nhàng hỏi một câu: “Tuấn tú chỗ nào vậy?”
Mỗi lần như vậy, Trương Vũ Kỳ sẽ cười cô, làm cô ngậm miệng lại.
Một lần Trương Vũ Kỳ hỏi Cố Dư:
“Sao cậu lại ghét Trần Lộ thế?”
“Bởi vì cậu ta…” Cố Dư suy nghĩ nửa ngày: “Quá hoàn mỹ đi.”
“Cậu có bệnh thật rồi.” Trương Vũ Kỳ xem thường lời nói của cô. Lúc cô ấy nói câu này khiến cho người khác có cảm giác như cô ấy là chị gái của Trần Lộ vậy.
Sau khi bị chủ nhiệm lớp cảnh cáo, Cố Dư cũng an phận hơn rồi. Cô thu hồi tâm tư thiếu nữ của mình, chú tâm vào bài vở hơn trước. Mà cô cũng không thể gặp được Lý Khánh Duy nữa, có rất nhiều tin vỉa hè nói rằng, người như Lý Khánh Duy không định đi theo con đường đọc sách mà chuẩn bị đi học nghệ thuật rồi, lại có tin nói rằng Lý Khánh Duy đang theo đuổi một nữ sinh…
Cuối cùng cũng có người được như ý nguyện.
Cuối cùng cũng có người được như ý nguyện.
Lần này, cô chỉ khóc một buổi tối.
Cố Dư vừa khóc vừa tự rặn lòng, tuyệt đối không vì loại người như vậy mà rơi nước mắt. Cô đã không phải là một người may mắn, cho nên cô hy vọng, bản thân mình sẽ kiên cường hơn một chút.