Anh ấy vừa nói vừa xoa đầu tôi qua lớp áo.
Tôi kéo áo khoác xuống và cảm nhận được ánh mắt như d a o sau lưng.
Không cần nói cũng biết đó là ánh mắt của các fan hâm mộ Châu Độ.
Khi tiếng còi vang lên, những ánh mắt đó mới rời khỏi tôi, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn Châu Độ trên sân bóng, thân hình mạnh mẽ, ánh mắt kiên định, dẫn bóng không chút lưỡng lự, tôi phải thừa nhận rằng anh ấy có đủ điều kiện để được yêu mến.
Cuối cùng, đội của Châu Độ giành chiến thắng với tỷ số chênh lệch lớn, cũng dễ hiểu.
Tôi tiến lên đưa chai nước cho cậu ấy, Châu Độ ngửa cổ uống, nước chảy qua yết hầu, chỉ trong chốc lát đã cạn chai nước.
Cậu ta cười tự mãn: "Cú ném ba điểm của tôi có đẹp không?"
"Bình thường thôi."
Tôi trả lời với vẻ mặt không biểu cảm, đã c ã i nhau cả chục năm, giờ kêu khen ngợi thì kì quặc lắm.
"Cậu chỉ giỏi cãi thôi." Tôi hừ một tiếng.
"Đi thôi, đứng ngoài phòng thay đồ đợi chút, tôi tắm nhanh 5 phút rồi đưa cậu đi ăn lẩu."
Vì bữa lẩu, tôi ngoan ngoãn đứng ngoài phòng thay đồ chờ.
Nhưng mười phút trôi qua, người đã đi hết, Châu Độ vẫn chưa ra.
"Châu Độ, cậu xong chưa?" Tôi gõ cửa phòng thay đồ.
Cửa vừa hé, tôi bị một lực kéo vào, cửa nhanh chóng đóng lại.
Tôi bị ép vào cửa, cổ tay bị giữ ch ặ t trên đầu, cánh tay khác chống bên tai tôi.
Mùi bạc hà nhàn nhạt xộc vào mũi.
"Châu Độ?" Phòng thay đồ hơi tối, nhưng tôi biết người đang đè lên tôi là cậu ta.
"Cậu lại muốn giở trò gì?!"
Cậu ta luôn thích trêu chọc tôi.
Châu Độ bất thường im lặng một lúc, bầu không khí bắt đầu trở nên kỳ lạ.
"Vừa nãy gặp thấy môi cậu sưng, bị ai hôn rồi à?"
Giọng cậu ấy có chút kỳ lạ.
Tôi bắt đầu hoảng.
Rõ vậy sao?
"Không, là do bị nóng trong thôi." Tôi cố giữ bình tĩnh trả lời.
"Thật à?" Châu Độ hỏi lại đầy ẩn ý.
"Tất nhiên, cậu biết mà, tôi đâu có bạn trai."
Tôi cảm thấy cậu ấy tiến sát hơn, hơi thở phả lên cổ tôi, ngửi ngửi hai cái.
"Cậu thơm quá."
Thơm? Tôi chẳng ngửi thấy gì cả.
Môi dưới đột nhiên bị cậu ta m ú t nhẹ, cảm giác t ê d ạ i lan ra, đ ầ u ó c tôi lập tức trống rỗng.
Lưỡi cậu ta khẽ đưa vào, cuốn lấy lưỡi tôi, khiêu vũ nhiệt tình như điệu samba, quấn quýt rồi lại tách ra.
Đến khi tôi thở không nổi, phát ra tiếng r ê n "ưm ưm", Châu Độ mới buông tha cho tôi.