Nhưng không ngờ một bàn tay nhanh hơn tôi nhặt cây bút, tay tôi chạm vào m u bàn tay người ấy.
Tôi quay đầu lại theo phản xạ, cằm đột nhiên bị một bàn tay nắm lấy.
Trong lúc ngỡ ngàng, môi tôi cảm nhận được sự ẩm ướt mềm mại.
Tôi trợn tròn mắt, đối diện với ánh mắt gần trong gang tấc đầy d ụ c vọng.
Lưỡi thầy khẽ tách hai hàm răng tôi ra, lướt vào bên trong, quấn lấy lưỡi tôi, rút hết sạch không khí của tôi.
Cả người tôi như rơi vào trạng thái s a y ʀượu, hỗn loạn mơ màng.
Nụ hôn sâu không kéo dài lâu, thầy Tang Hoài nhẹ nhàng vuốt v e đôi môi ướŧ áŧ của tôi, ánh mắt thầy thật khó hiểu.
Rồi thầy đặt cây bút vào tay tôi, chậm rãi đứng dậy.
"Chú ý hơn nhé."
Thầy dùng giọng điệu lạnh nhạt nhắc nhở, giọng có vẻ hơi khàn không dễ nhận ra.
"Cảm ơn... cảm ơn thầy..."
Tôi cẩn thận nhìn quanh một lượt, may mắn không ai chú ý đến cảnh tượng kịch tính ở hàng ghế sau.
Tiết học này, thầy Tang Hoài bất ngờ không gọi học sinh ngồi cuối lớp lên trả lời câu hỏi.
Tôi thoát khỏi một kiế p n ạ n.
Nhưng trái tim đ ậ p loạn vẫn không thể bình tĩnh lại.
Trong đầu không ngừng tái hiện cảnh tượng thầy Tang Hoài và tôi hôn nhau sau bàn học.
Tại sao thầy lại đột nhiên hôn tôi, mà còn là... nụ hôn kiểu Pháp...
Khi tiếng chuông tan học vừa reo, tôi liền chạy ra ngoài, ánh mắt nóng bỏng sau lưng tôi chỉ biến mất khi tôi chạy vào góc khuất.
Không biết tôi đ i ê n hay thế giới này đ i ê n nữa.
…
"Á"
Đang mải suy nghĩ, mũi tôi đ â m vào thứ gì đó cứng ngắc, đ a u đến nỗi mắt tôi ửng đỏ.
"Đi đứng nhìn đường cẩn thận chứ."
Giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu tôi.
Người đó nhẹ nhàng xoa xoa mũi tôi.
"Châu Độ?"
Tôi chớp mắt vài lần, kìm nén cảm giác muốn bật khóc, nhìn rõ người trước mặt.
Mái tóc đỏ nổi bật, làn da màu bánh mật, đặc điểm nổi bật như này còn ai ngoài người bạn thanh mai trúc mã của tôi nữa.
Cậu ấy nhướn mày:
"Sao lại gấp gáp thế, có ai đuổi theo à?"
"... Không." Tôi lảng tránh ánh mắt.
"Tôi nhớ hôm nay cậu không có tiết nữa, đi thôi, đến sân bóng rổ cổ vũ cho anh đẹp trai này."
Châu Độ quen thuộc khoác tay lên vai tôi, không cho tôi cơ hội từ chối và kéo tôi đến sân bóng.
Tôi bị ép ngồi ở hàng ghế đầu, Châu Độ cởϊ áσ khoác phủ lên đầu tôi một cách chính xác.
"Giữ cẩn thận nhé."