Chương 7
Edit: [dauhuchiensa]
Buổi tối, Nhiễm Kỳ Hoan nằm trên giường, chăn gối đều là mùi bột giặt mà Bành Dịch Bách thường dùng.
Ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, Nhiễm Kỳ Hoan bình thường hay mất ngủ chẳng hiểu sao bây giờ hai mắt lại nặng trĩu.
Đã lâu lắm rồi cậu mới có thể ngủ ngon đến vậy, ngày hôm sau thức dậy muộn hơn bình thường, Bành Dịch Bách đến xem ba lần, lần thứ ba cậu mới chịu dậy.
Nhiễm Kỳ Hoan đứng dậy, ngượng ngùng gãi đầu: "Mấy giờ rồi?” [dauhuchiensa]
Bành Dịch Bách đứng ở cửa, "Sắp mười một giờ rồi, cậu có đói bụng không?”
Nhiễm Kỳ Hoan kinh ngạc a một tiếng, không nghĩ tới mình đã ngủ lâu như vậy.
Bây giờ cậu muốn đi vệ sinh, nhưng lại ngại không muốn mở lời với Bành Dịch Bách.
Nhiễm Kỳ Hoan cảm thấy cần phải để hắn đưa cậu một vòng nhà để làm quen mọi thứ, như vậy sẽ không cần phải phiền toái Bành Dịch Bách.
"Tôi không đói lắm, tôi muốn đi vệ sinh."
"Được, tôi đưa cậu đi."
"Cái kia, sau khi đi vệ sinh xong, cậu dẫn tôi đi xem những phòng khác ở đâu, tôi sẽ ghi nhớ lại."
"Cậu muốn đi đâu tôi dẫn cậu đi đó.”
"Không cần làm phiền cậu, tôi sẽ tự nhớ lúc đó có thể tự đi rồi."
Tâm tình Bành Dịch Bách bắt đầu tệ đi, nhưng vẫn đáp ứng yêu cầu của cậu. Tuy rằng ý định ban đầu của hắn là muốn Nhiễm Kỳ Hoan đến "phiền toái" mình.
Hắn nắm tay Nhiễm Kỳ Hoan, đi tới đi lui mấy lần trong căn hộ nhỏ.
Nhiễm Kỳ Hoan sợ mình không nhớ đường, nhất là nhà vệ sinh, để tránh ngày sau xấu hổ liền bảo Bành Dịch Bách dẫn cậu đi nhiều lần.
”Cậu dẫn tôi đi vệ sinh một chút.”
“Không nhớ được có thể tới tìm tôi, tôi lúc nào cũng ở đây.” Bành Dịch Bách trả lời.
”Không..." Nhiễm Kỳ Hoan lại muốn cự tuyệt. [dauhuchiensa]
“Nhiễm Kỳ Hoan!" Bành Dịch Bách đột nhiên ngắt lời cậu, giọng nói của hắn mang theo nửa phần cầu xin, “Cậu đừng như vậy được không?”
Từ lúc gặp lại, Nhiễm Kỳ Hoan đã đối xử với hắn như một người xa lạ, hết lần này đến lần khác từ chối mọi ý tốt của hắn.
Bành Dịch Bách không chịu đựng nổi Nhiễm Kỳ Hoan cứ ngày càng đẩy hắn ra xa.
Nhiễm Kỳ Goan liền sững sờ tại chỗ.
”Xin lỗi.”
Cậu cắn môi, trả lại cho Bành Dịch Bách một câu xin lỗi muộn mất ba năm.
Câu này giống như nhát dao đâm thẳng vào tim Bành Dịch Bách, chuyện năm trăm tệ kia hắn đã nhẫn nhịn đến chịu không nổi, lời xin lỗi này như đổ thêm dầu vào lửa.
Bành Dịch Bách nghiến răng, trầm mặc một lúc liền nện một quyền vào vách tường.
Xương tay truyền đến một trận đau, Bành Dịch Bách rên rit một tiếng, hắn nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, chờ Nhiễm Kỳ Hoan nói gì đó.
Một quyền này không phải là vô ích, Bành Dịch Bách cuối cùng cũng đạt được kết quả mong muốn.
“Tay anh... không sao chứ?” Nhiễm Kỳ Hoan ngữ khí càng thêm lo lắng, cậu không nhìn thấy, nên không biết vết thương hắn như thế nào.
Tiếng nện vào tường không lớn không nhỏ, nhưng đập vào tường cũng giống như đập vào tim cậu.
Rất đau. [dauhuchiensa]
Nhiễm Kỳ Hoan không muốn Bành Dịch Bách bị ảnh hưởng, uyển chuyển nói, "Cậu là bác sĩ, phải chú ý bảo vệ tay mình.”
Bành Dịch Bách lạnh lùng bỏ lại một câu, "Tôi không phải bác sĩ mổ chính.”
Nhiễm Kỳ ồ một tiếng, không nói gì nữa.
Bành Dịch Bách lại nói, "Tôi còn có việc phải làm.”
Nhiễm Kỳ Hoan phản ứng hai giây, ý thức được hắn đang trả lời câu hỏi trước của mình.
“Trong nhà có bông tẩm cồn không? Cậu rửa sạch vết thương một chút đi.”
Nhiễm Kỳ Hoan nói xong, ý thức được có gì không đúng. Bành Dịch Bách là một bác sĩ, dù sao cũng biết nhiều hơn cậu, vậy mà cậu còn hướng dẫn bác sĩ người ta rửa sạch vết thương...
Vành tai Nhiễm Kỳ Hoan đỏ ửng.
Bành Dịch Bách không bỏ qua, tiếp tục nói, "Cậu giúp tôi lau cồn.”
“Nhưng tôi không nhìn thấy.”
”Không nhìn thấy thì sao, không nhìn thấy cậu cũng có thể làm rất nhiều chuyện, không nhìn thấy cậu cũng có thể giúp tôi lau cồn.”
Lời nói của Bành Dịch Bách dường như có ẩn ý sâu xa, trái tim Nhiễm Kỳ Hoan trong nháy mắt đập loạn xạ, liền bị hắn kéo ngồi xuống sô pha.
Bành Dịch Bách tìm hòm thuốc, đưa tăm bông nhúng cồn cho Nhiễm Kỳ Hoan.
Cú đập vào tường kia khá mạnh, nhưng thật ra không bị thương, ngay cả da cũng không bị trầy xước.
”Khớp thứ hai và thứ ba của xương bàn tay phải bị trầy da.”
Bành Dịch Bách nói dối mặt không đổi sắc.
Nhiễm Kỳ Hoan còn đang thất thần nhớ lại lời nói vừa rồi của Bành Dịch Bách vui như mộng, nhưng lại bị câu nói này làm bừng tỉnh, lần mò đυ.ng phải mu bàn tay hắn, sau đó dùng tăm bông lau vào khớp xương nhô lên.
“Lau sai vị trí thì nói với tôi một tiếng.” Nhiễm Kỳ Hoan nhắc nhở.
“Không có, vị trí rất chuẩn.”
”... Bành Dịch Bách, cậu đau không?”
Nhiễm Kỳ Hoan ngập ngừng hỏi một câu quan tâm, tay cậu liền bị Bành Dịch Bách nắm chặt rồi dán lên l*иg ngực cứng rắn của hắn.
Nhiễm Kỳ Hoan sững người, cậu cảm nhận được từng tiếng tim đập của Bành Dịch Bách.
“Đau quá, chỗ này đau quá.” Bành Dịch Bách nắm chặt cổ tay Nhiễm Kỳ Hoan.
“Nhiễm Kỳ Hoan, đừng nói xin lỗi, cậu có thể đừng như vậy nữa được không?” Lông mi Nhiễm Kỳ Hoan run rẩy, giống như cánh bướm sợ hãi, cả người run lên, cậu khẽ lắc đầu, "Tay cậu đâu, còn đau không?"
Nhiễm Kỳ Hoan không giỏi thay đổi chủ đề.
Nghe được câu này, Bành Dịch Bách không những cảm thấy không vui mà thấy trái tim mình sắp bị Nhiễm Kỳ Hoan xé toạc ra, không ngừng chảy máu.
“Không còn đau nữa,” hắn nói, “Cậu làm rất tốt.”
Bành Dịch Bách đứng dậy rời đi, để lại Nhiễm Kỳ Hoan ngồi một mình trên ghế sô pha, chờ phòng khách không có động tĩnh, Nhiễm Kỳ Hoan yên lặng co lại thành một đoàn.
Người thiếu niên ngã vào trên sô pha mềm mại, trầm mặc hồi lâu, nhẹ giọng thì thào: "Bành ca, em cũng rất đau.”