Chương 5
Edit: dauhuchiensa
Bành Dịch Bách đột ngột đứng dậy, khí thế hùng hổ dọa người vừa rồi thoáng cái tiêu tan, hắn vòng qua bàn đi tới bên người Nhiễm Kỳ Hoan, chế trụ đầu của tiểu cứng đầu trước mắt để cho người ta tựa vào người hắn.
Giọng nam nhân mang theo run rẩy, "Đừng sợ, không sao đâu, không sao đâu, Hoan Hoan.”
Người khác đều gọi là "A Hoan", chỉ có Bành Dịch Bách từ nhỏ đến lớn vẫn luôn gọi là "Hoan Hoan".
Tiếng "Hoan Hoan" trải qua ba năm không nghe, lại lần nữa truyền vào tai Nhiễm Kỳ Hoan.
Thân thể Nhiễm Kỳ Hoan không còn run rẩy nữa, cậu tựa vào trong ngực Bành Dịch Bách, nhịn không được ngửi mùi bạc hà nhàn nhạt trên người hắn.
Bành Dịch Bách đợi người trong lòng phục hồi tinh thần, liền nhanh chóng dẫn cậu đi làm kiểm tra, không chỉ là đôi mắt, các bộ phận trên cơ thể, hắn đều dẫn Nhiễm Kỳ Hoan đi kiểm tra một lần.
Hắn thậm chí còn dẫn Nhiễm Kỳ Hoan đi kiểm tra tâm lý, bởi vì lúc trước không hiểu sao cậu lại chia tay, sau khi gặp lại nhìn thấy cậu bị dọa đến phát run.
Trước khi Nhiễm Kỳ Hoan vào phòng tư vấn tâm lý, Bành Dịch Bách nhéo nhéo lòng bàn tay cậu một cái, nói xin lỗi, "Tôi xin lỗi, vừa rồi đã dọa cậu."
Sau khi gặp lại, Bành Dịch Bách lại hung dữ hơn ba năm trước rất nhiều, nhưng Nhiễm Kỳ Hoan vốn không muốn trách hắn.
Đối mặt với lời xin lỗi của Bành Dịch Bách, cậu nghĩ, Bành Nghệ Bách không cần xin lỗi, người nên nói câu đó phải là cậu.
Sau khi kiểm tra xong, đã là giữa trưa, Bành Dịch Bách hỏi Nhiễm Kỳ Hoan, "Có muốn cùng đi ăn cơm trưa không?”
Nhiễm Kỳ Hoan suy nghĩ rất chu đáo, "Cậu chắc bận lắm, buổi trưa nếu tự ăn sẽ nhanh hơn một chút, còn có thể dành thời gian nghỉ ngơi. Tôi đi ăn cùn bạn là được rồi.”
Chuyện chia tay này là cậu chủ động, nên cũng không có dũng khí đối mặt Bành Dịch Bách. Cậu sợ ở một mình với Bành Dịch Bách, nhưng hắn lại nghĩ là Nhiễm Kỳ Hoan đang quan tâm tới mình.
“Không bận,” hắn nói, “Mấy ngày nay tôi rảnh.”
Nhiễm Kỳ Hoan lấy điện thoại ra gọi cho bạn, kết quả anh ta lại nói đã đi rồi.
“Cậu đi rồi, tôi phải làm sao đây?”
“Anh Bành so với tôi đáng tin cậy hơn nhiều, anh ấy sẽ chăm sóc tốt cho cậu.”
Nhiễm Kỳ Hoan còn muốn nói tiếp, nhưng điện thoại di động đã bị lấy đi, Bành Dịch Bách cúp điện thoại, nói với Nhiễm Kỳ Hoan, "Kết quả kiểm tra phải đợi ba ngày sau mới lấy được, ba ngày này cậu ở lại đây với tôi.”
Ngữ khí Bành Dịch Bách khiến người ta không thể cự tuyệt được, "Tôi thuê một căn hộ nhỏ gần đây, ba ngày tiếp theo chúng ta ở đó.”
Nhiễm Kỳ Hoan mắt không nhìn thấy, người bạn kia lại không có ở đây, cậu chỉ có thể dựa vào Bành Dịch Bách.
Đây là lần đầu tiên cậu hối hận không nghe lời bạn bè, mua một cây gậy dẫn đường.
Cậu chống đối đi đường mù, chống đối sử dụng gậy dẫn đường, luôn luôn có một loại cảm giác, nếu như dùng tới gậy dẫn đường, vậy cậu thật sự trở thành người mù.
Cậu không muốn bị mù.
Tay Bành Dịch Bách lớn hơn Nhiễm Kỳ Hoan một chút, bàn tay to kia cứ như vậy nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Nhiễm Kỳ Hoan, dẫn cậu đi về phía nhà hàng.
Bữa trưa được giải quyết tại một nhà hàng nhỏ.
Lúc ăn cơm Bành Dịch Bách cẩn thận chăm sóc Nhiễm Kỳ Hoan, giúp cậu gắp thức ăn, còn lấy giấy lau miệng.
Nhiễm Kỳ Hoan tránh một chút, nói: "Bữa cơm này tôi mời.”
Cậu mắc nợ Bành Dịch Bách quá nhiều, luôn muốn bù đắp một chút.
Tay Bành Dịch Bách khựng ở giữa không trung, dần dần nắm chặt lại, cuối cùng ném khăn giấy đang nắm chặt vào thùng rác
”Ăn no chưa?" Hắn hỏi.
Nhiễm Kỳ Hoan gật đầu, tự rút ra một tờ giấy lau miệng, "Ăn no rồi, bao nhiêu tiền tôi chuyển cho cậu.”
Nhiễm Kỳ Hoan lấy điện thoại ra, ngay từ ngày đầu tiên không nhìn thấy, bạn bè đã giúp cậu chuyển điện thoại sang chế độ người mù, bây giờ đã dùng được một tháng, cậu đã thích ứng được rồi.
Lúc cậu mở wechat mới ý thức được, ba năm trước bản thân đã kéo Bành Dịch Bách vào danh sách đen.
Nhiễm Kỳ Hoan tắt màn hình điện thoại, mất tự nhiên nói: "Lát nữa tôi đến quầy để tính tiền.”
Bành Dịch Bách không nói gì, đứng dậy đi thanh toán, trở về cầm tay Nhiễm Kỳ Hoan, thấp giọng nói, "Về nhà.”