Chương 15
Edit: dauhuchiensa
Cơm nước xong, Bành Dịch Bách vào phòng bếp muốn rửa chén, nhưng lại bị mẹ Nhiễm kéo qua một bên nói chuyện, "Kêu chú con rửa, ta muốn hỏi con chút chuyện.”
Mẹ Nhiễm nhìn ra giữa Tiểu Bành và A Hoan có gì đó không thích hợp. Lúc ăn cơm lấy cớ lấy đồ uống gọi cha Nhiễm vào phòng bếp nói chuyện, kết quả cha Nhiễm chỉ lo vui vẻ uống rượu, không phát hiện có chỗ nào không đúng.
Cẩu nam nhân không đáng tin cậy, vẫn là bà phải tự mình đến hỏi Tiểu Bành.
”Con và A Hoan đang cãi nhau à?”[dauhuchiensa]
Bành Dịch Bách có uống chút rượu, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo. Hắn không muốn làm cho người lớn lo lắng, liền nói, "Không có ạ, quan hệ tụi con rất tốt.”
Mẹ Nhiễm không giấu diếm nói thẳng, "Hai con lớn lên cùng nhau, A Hoan thích con nhất. Nếu con làm gì không đúng thì cứ nhận sai với nó, nó sẽ lập tức tha thứ. Nếu là A Hoan sai, con cũng đừng trách nó, con đừng thấy bình thường nó vui tươi hớn hở, thật ra tâm tư rất tinh tế, suy nghĩ rất nhiều.”
Đúng là suy nghĩ rất nhiều, còn biết tính toán cách chia tay với hắn, Bành Dịch Bách mỉm cười gật đầu.
Mẹ Nhiễm nói tiếp: "Con và A Hoan quan hệ tốt như vậy, nó nghe lời con nhất, nếu nó làm gì không đúng, ta thay nó xin lỗi con.”
Lần này A Hoan về nhà không cười nhiều lắm, là một người mẹ, sao bà không nhìn ra A Hoan có chuyện giấu diếm. Cho nên mới đến hỏi Tiểu Bành, kết quả Tiểu Bành cũng không chịu nói.
Hai đứa nhỏ này đã trưởng thành. Nếu không chịu nói đã xảy ra chuyện gì, mẹ Nhiễm cũng sẽ không ép hỏi, chỉ cần Tiểu Bành có thể chiếu cố A Hoan nhiều hơn thì bà cũng không cần biết quá nhiều chuyện làm gì.
Bành Dịch Bách nói, "Dì yên tâm đi, con sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy.”
Mẹ Nhiễm lại hỏi hai câu về mắt Nhiễm Kỳ Hoan, Bành Dịch Bách nói là chuyện nhỏ.
Vấn đề tâm lý nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng nguyên nhân bệnh không ở trên người cha mẹ Nhiễm Kỳ Hoan, là do trong lòng Nhiễm Kỳ Hoan có gánh nặng.
Mẹ Nhiễm biết Bành Dịch Bách đáng tin cậy, nghe thấy hắn nói không có việc gì, liền yên tâm một chút, bảo hắn đi nghỉ ngơi, "Con nghỉ ngơi đi, dì nấu canh giải rượu cho chú và con.”
Nhiễm Kỳ Hoan ngồi một mình trong phòng ngủ, cố gắng mở to mắt nhìn xung quanh, tầm mắt càng lúc càng rõ ràng. Cậu thử vươn tay ra so con số trước mắt, đường nét ngón tay cũng có thể thấy rõ hơn nhiều.[dauhuchiensa]
Bởi vì sức khỏe của Nhiễm Kỳ Hoan không tốt mà gây thêm quá nhiều phiền toái cho gia đình.
Khi còn bé một nửa thời gian của cậu đều ở trong bệnh viện, lớn lên trong sự bao bọc của tình yêu thương, càng được yêu thương thì cảm giác áy náy trong lòng càng sâu, vấn đề tâm lý cứ như vậy nảy sinh.
Cậu cảm thấy mình liên lụy trong nhà, liên lụy Bành Dịch Bách, trong lòng không ổn, đôi mắt liền không nhìn thấy.
Là Nhiễm Kỳ Hoan không thể tự mình vượt qua rào cản đó, việc này không cần phải nói với mẹ Nhiễm, làm cho người lớn càng lo lắng thêm.
Bành Dịch Bách sẽ chăm sóc Nhiễm Kỳ Hoan, cho đến khi mắt cậu sáng trở lại.
Nhiễm Kỳ Hoan rất vui vẻ chạy đi lấy nước, bệnh tình đã chuyển biến tốt, uống thuốc tự nhiên càng hăng hái.
Bành Dịch Bách từ phòng bếp đi ra vừa lúc nhìn thấy Nhiễm Kỳ Hoan sờ loạn trên bàn trà trong phòng khách, hắn đi tới hỏi, "Em định làm gì?”
Nhiễm Kỳ vui vẻ a một tiếng, nói: "Tìm ly để lấy nước uống thuốc."
Bành Dịch Bách liền vươn tay rót giúp cậu một ly nước.
Hắn nhớ rõ trước khi tới nơi này, hắn đã đem thuốc bỏ ngay ngắn vào trong cặp sách Nhiễm Kỳ Hoan.
“Cặp sách đâu?”
”Trong phòng ngủ của em.”
Chờ Bành Dịch Bách vào phòng ngủ của mình, Nhiễm Kỳ Hoan mới cảm thấy có gì đó không thích hợp, cậu ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người hắn.
Nhớ tới mấy ngày hôm trước bị làm cho xương cốt rã rời, cơ thể lập tức run rẩy sợ Bành Dịch Bách lại làm kịch liệt như lần trước, Nhiễm Kỳ Hoan uyển chuyển hạ lệnh đuổi khách: "Anh đã uống nhiều rồi, đi ngủ sớm đi.”
Bành Dịch Bách đáp một tiếng, "Ừ, em uống thuốc xong thì nghỉ ngơi.”
Nhiễm Kỳ Hoan nghe xong còn tưởng Bành Dịch Bách muốn chờ cậu uống thuốc xong, vừa lúc thuận tay cầm ly đi rửa, vì thế nhanh chóng uống thuốc.
Cái ly đặt lên bàn, lạch cạch một tiếng.
Cậu nói: "Em đã uống xong rồi."
Ánh mắt Bành Dịch Bách rơi xuống đôi môi ướŧ áŧ của Nhiễm Kỳ Hoan, rõ ràng không uống say, lại giống như có cồn, hành vi lại không thể khống chế.
Hắn đưa tay lau vết nước trên khóe miệng Nhiễm Kỳ Hoan, ngón tay cái miết lên môi mềm mại.
Xúc cảm ấm áp thoáng qua, Nhiễm Kỳ Hoan ngây ngốc tại chỗ.
Bành Dịch Bách vân vê ngón tay, cả người dần nóng lên, hắn vươn tay ôm lấy Nhiễm Kỳ Hoan, kéo hai người cùng ngã xuống giường.
Bành Dịch Bách lời ít ý nhiều nói, "Ngủ thôi.”
Nhiễm Kỳ Hoan nằm trên giường, dựa lưng vào Bành Dịch Bách, vòng eo mảnh khảnh bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy.[dauhuchiensa]
Cậu không kịp truy cứu chuyện Bành Dịch Bách vừa mới sờ miệng mình, thầm nghĩ nhất định phải làm rõ tình huống hiện tại, "Bây giờ còn sớm em chưa muốn ngủ, hơn nữa sao anh không đến phòng khách?"
Trán Bành Dịch Bách chống lên gáy Nhiễm Kỳ Hoan, lúc nói chuyện hơi thở phun lên da thịt, "Dì vừa mới tìm tôi nói chuyện, bảo tôi ngủ ở chỗ em, tiện chăm sóc em luôn.”
Mẹ Nhiễm tìm hắn nói chuyện là thật, còn để hắn ngủ ở chỗ Nhiễm Kỳ Hoan là giả.
Nhiễm Kỳ Hoan hiển nhiên không tin: "Có thật không?”
Bành Dịch Bách siết chặt cánh tay, kéo cậu vào trong ngực, "Đương nhiên là thật, tôi lừa em bao giờ chứ.”
Hắn há miệng cắn vào vai Nhiễm Kỳ Hoan, để lại dấu răng ở đó: "Chỉ có em mới có thể nói dối, tiểu lừa gạt."