Chương 9: Tin tức ngoài ý muốn

"Xọp xoạch.."

Trong rừng, liên tục có chim bay ra, không giống như việc đi săn mồi

Tề Lâm suy nghĩ cẩn thận, chỉ có hai khả năng.

Thứ nhất, những người đang săn đuổi người mặc áo đen lần trước đã vào núi tìm kiếm.

Thứ hai, có loài động vật khác mạnh mẽ hơn vào rừng?

Nhưng cô nhanh chóng loại bỏ cả hai khả năng này, bởi vì nếu muốn tìm kiếm trong núi, nên là sáng sớm hôm sau, càng sớm càng tốt, trừ khi đã xác định mục tiêu đã chết, hoặc người mặc áo đen không quan trọng gì, chỉ là một tên trộm bình thường. Thứ hai, nếu có một loài động vật đáng sợ nào đó xâm nhập, chắc chắn không chỉ có chim bay đi, có lẽ cả ngọn núi đều sẽ rợp bóng sói rống, trừ khi, toàn bộ bầy sói đã chết.

Chính vì hai khả năng hợp lý nhất đều không thể, Tề Lâm quyết định đi ra ngoài để xem thế nào. Nhưng vào lúc quan trọng, Tiểu Bạch lại biến mất. Sáng nay khi tỉnh dậy không thấy Tiểu Bạch, cô không để bầy sói ra ngoài tìm kiếm Tiểu Bạch, vì cô tin vào sức mạnh của Tiểu Bạch, và cô cũng lo lắng rằng nếu bầy sói ra ngoài có chuyện gì xảy ra, vì vậy lần này cô chỉ mang theo mười con sói.

"Kì lạ quá, thường thì chỉ cần ở bên ngoài là có thể nghe thấy tiếng sói rống, nhưng hôm nay đi được một lúc mà không thấy một con nào cả? Thậm chí cả tiếng sói cũng không nghe thấy à?" Một người cao gầy nói, lấy bình nước ở hông ra uống hai hớp, nhìn xung quanh, tiếp tục than phiền: "Đừng nói đến sói. Thậm chí cả rắn cũng không thấy."

"Chàng trai trẻ, đừng quá nóng vội. Ngươi không biết về nguy hiểm của khu rừng này, càng yên tĩnh, càng nguy hiểm." Lương Hổ lau mồ hôi, tiếp tục bước đi, thực sự anh cũng tò mò, tại sao suốt chặng đường đi qua không gặp bầy sói nào? Dù đã trốn vào sâu trong núi, cũng không thể mất hút như vậy, như đã biến mất hoàn toàn vậy.

Tần Tiêu từ trên cây nhìn xuống, ngoài cỏ dại vẫn chỉ la cỏ dại. Không có dấu vết của bầy sói. Nếu không phải đã trải qua cuộc tấn công từ bầy sói, anh sẽ không tin rằng có sói ở đây. Anh thở nhẹ nhàng, rơi từ cành cây xuống mặt đất, gần như không phát ra âm thanh nào, vẩy nhẹ lá cây trên người, tiếp tục đi về phía trước, nhưng không ngờ bị một người giữ lại vai, trong lòng anh đang tính toán sẵn sàng đẩy người này bay, nhưng lại nghe thấy Lương Hổ nói.

"Anh có kỹ năng tốt đó chư." Từ đầu anh đã cảm nhận được sức mạnh đặc biệt của người này, và trang phục của hắn cũng không giống như một thợ săn, Lương Hổ thả tay đi đến trước mặt của Tần Tiêu, mỉm cười nói: "Nhưng từ đây, cây trở nên rậm rạp hơn, có lẽ sẽ có rắn độc, nên cẩn thận là đúng."

Tần Tiêu nhìn vào Lương Hổ, anh vẫn tin vào sự hiểu biết của người này, nếu không suốt đoạn đường vừa qua, những kẻ thô lỗ đi cùng nếu không có sự cảnh báo của hắn, có lẽ đã chết vì độc hoa, độc cỏ rồi.

Vì vậy, anh bỏ xuống vẻ cao quý của mình, đi sau lưng Lương Hổ, quan sát mọi thứ xung quanh cẩn thận, nếu có bất kỳ biến động nào, anh sẽ lao lên đầu tiên.

"Xoạng xoạng.."

Bất ngờ có tiếng ồn từ cỏ dại bên cạnh, tất cả thợ săn đều sẵn sàng với cung tên, dao kiếm, cố gắng nhìn chằm chằm vào vị trí đó.

Tề Lâm nhặt cành cây gãy dài gần bằng mình, gạt ra một con đường nhỏ. Nhưng bất ngờ nghe thấy tiếng ồn phía trước, đàn sói của cô trở nên cảnh giác, nhìn chằm chằm về phía trước.

Có phải là Tiểu Bạch không? Phản ứng của bầy sói giống như họ đã gặp kẻ thù, liệu đó có phải là bầy sói khác không? Tề lâm lùi lại vài bước, cô chỉ có vài con sói, nếu phải đánh nhau thì cô sẽ không thắng, không thể thắng thì chỉ còn cách bỏ chạy. Tề Lâm từ từ quay lưng, tạo ra một cử chỉ bỏ chạy về phía bầy sói, dù bầy sói rất hoài nghi, nhưng cũng chuẩn bị làm theo chỉ dẫn. Tề Lâm cũng đi theo.

"Hú!"

Tề Lâm nháy nháy mắt, nhìn vào lớp lông được bao phủ bởi cỏ dại của Tiểu Bạch và con heo rừng trong miệng nó, Tề Lâm bỗng cảm thấy nửa muốn cười nửa muốn khóc.

"Ai đấy?" Tần Tiêu phản ứng nhanh chóng, nhảy lên và vung gươm dài từ thắt lưng, cắt xuyên qua cỏ dại. Lưỡi gươm chính xác đặt lên cổ của một người, bất kỳ chuyển động nào từ hắn sẽ chắc chắn dẫn đến cái chết.

"Xin hãy tha cho bọn tiểu nhân, xin ngài, xin hãy tha cho chúng tôi," hai người run rẩy và quỳ gối xuống, van xin tha thứ từ Tần Tiêu.

Nhìn thấy hai người chỉ là những thợ săn bình thường và có gương mặt quen thuộc, liệu họ có phải là những thợ săn mà hắn đã gặp trong núi vài ngày trước không? Họ cũng đã tham gia à? Nhanh chóng thu lại thanh gươm dài, Tần Tiêu quay lưng, có ý định phớt lờ đi họ. Tuy nhiên, bỗng nhiên hắn

Bị kéo chân. Tần Tiquay lại với sự ghê tởm, nói lạnh lùng: "Ồn ào, ngươi có muốn sống không?"

"Tiểu nhân muốn, tiểu nhân muốn sống." Một người trong số họ nâng đầu lên, nhìn Tần Tiêu, nhưng không buông tay ra, dập đầu xuống đất mạnh mẽ: "Tiểu nhân chỉ muốn đi theo ngài."

"Tiểu nhân cũng vậy." Người kia cũng bò lên, nắm lấy áo của Tần Tiêu và dập đầu.

Tần Tiêu thấy hai người khá thông minh và cũng biết điều không tiết lộ danh tính của mình.

"Tại hạ là Tưởng Lí, từng được ngài cứu sống, hy vọng được báo ân cho ngài." Đôi mắt chân thành của Tưởng Lí đầy vân máu, có lẽ đã mấy đêm rồi không ngủ. Nhưng không thể che giấu sự quyết tâm trong mắt.

"Tại hạ là Quán Trọng, cũng hy vọng được báo ân cho ngài." Quán Trọng đi theo anh trai mình đến đây, cũng được Tần Tiêu cứu sống vào ngày đó. Tần Tiêu đã khiến Quán Trọng cảm động, và anh ấy cũng muốn phục vụ Tần Tiêu giống như anh trai mình.

Tần Tiêu không nói nhiều, nếu tiếp tục trì hoãn, chắc chắn Lương Hổ sẽ lại nói ra những đạo lí giang hồ. Hắn chỉ có thể mặc nhiên đồng ý để hai người kia theo sau.

Con heo rừng đã bị bầy sói xé thành mảnh nhỏ, Tề Lâm chỉ nằm trên cành cây, dọn dẹp lá dính trên lưng Tiểu Bạch. Không ngờ Tiểu Bạch hôm nay cũng đi săn, và ngay lập tức đã gϊếŧ được con heo rừng, một con vật có thể gây sự, đôi khi cũng nguy hiểm chết người. Đúng là Tiểu Bạch khiến cô lo lắng vô ích.

Có điều, cỏ dính trên lông nó còn dễ dàng dọn dẹp, nhưng Tiểu Bạch dường như là lội qua bùn bẩn. Bùn đã khô trên chân của nó, và bộ lông trắng tinh đã biến thành một màu vàng đất khô cằn.

Tề Lâm cẩn thận lấy ra mảnh bùn dính trên cơ thể Tiểu Bạch, đó chắc hẳn là mảnh lớn nhất. Tề Lâm u sầu nhìn Tiểu Bạch, vậy mà nó nhìn cô một cách vô tội và cọ mặt nó vào mặt cô, làm cho Tề Lâm cũng bị dính đầy bùn. Sau đó, nó lại nhìn cô bằng đôi mắt vô tội, cô nghi ngờ nó đã coi vũng bùn thành vũng nước rồi lăn lộn tắm trong bùn, vô tình đó lại là nơi ở của heo rừng nên có thể đã có một trận chiến và Tiểu Bạch là kẻ thắng cuộc. Nghĩ đến đây Tề Lâm không khỏi nhớ lại cảnh chó và mèo hàng xóm vật lộn đánh nhau, cô bật cười lắc đầu nhẹ.

Tề Lâm ném mảnh bùn đó lại vào Tiểu Bạch, nhưng nó lại dính vào mũi của Tiểu Bạch, giống như một con sâu lớn. Tề Lâm không nhịn được cười ra tiếng, còn Tiểu Bạch thì trông giống như đang cố gỡ đống phân trên mặt nó. Trong một khoảnh khắc, âm thanh cười râm ran như chuông bạc trên cành cây, ngay cả những con chim bay đi cũng không thể không quay đầu nhìn thêm vài cái.

Sau khi cười đủ, Tề Lâm mới quyết định giúp Tiểu Bạch lấy ra vật thể đó Nhưng khi cầm lấy thứ đó, Tề Lâm nhận ra cảm giác không đúng, độ kết dính của bùn không tốt như vậy. Thứ đó trông giống như một mảnh vải. Làm thế nào có thể?

Nhìn quanh, Tề Lâm gọi Tiểu Bạch và đi qua khu bụi rậm. Đến một dòng suối, cô cẩn thận rửa sạch thứ đó trong tay, cuối cùng lộ ra mảnh vải màu vàng, Tề Lâm mở mảnh vải và nhìn kỹ, nhưng phát hiện ra rằng những từ trên đó chưa từng xuất hiện trong lịch sử.

Kỳ lạ thay, cô lại có thể đọc hiểu được. Dường như theo luật của việc xuyên qua thì người xuyên qua sẽ có khả năng nhận biết được ngôn ngữ và văn hóa của nơi mình đến, điều đó chắc là thật rồi.

Tuy nhiên, khi đọc nội dung trên đó, Tề Lâm thực sự không thể cười nữa.

Trên đó rõ ràng viết, triệu tập tất cả các thợ săn trên toàn quốc, xâm nhập núi Bạch Hổ, bao vây yêu nữ.

Yêu nữ. Núi Bạch Hổ.

Tề Lâm nhìn lên ngọn núi cao trên khu rừng này, từ trên xuống dưới, ngọn núi nơi cao nhất còn bị phủ bởi tuyết trắng. Nhìn từ hướng này, nó thực sự giống như một con hổ trắng đang nằm nghỉ. Nếu ngọn núi này được gọi là Bạch Hổ, vậy yêu nữ.. có phải là cô không?

Nhưng cô luôn cẩn thận, không để ai nhìn thấy cô, liệu có phải là người đàn ông mặc áo đen ấy không?

Tề Lâm nắm chặt tờ thông cáo trong tay, cuối cùng cô cũng biết tại sao các con chim trong rừng lại bất an như vậy, hóa ra họ đang săn cô, hoặc phải nói là săn yêu nữ!

Sau khi bị bắt, liệu có phải sẽ bị đưa giam vào l*иg heo? Hoặc bị thiêu? Hoặc bị chém tức tưởi? Hoặc bị đem ra trưng bày trước công chúng? Hoặc làm gì khác? Khi nghĩ đến những khả năng này, Tề Lâm không kìm được cười cay đắng: "Ha.. Ha.. Ha.."

Tiểu Bạch nhìn thấy Tề Lâm trên bờ suối cười vài tiếng một mình, nó nghiêng đầu khó hiểu nhưng nó vẫn tiếp tục tắm sạch lớp bùn trên lông.

"Đừng nói là có sói, thậm chí cả lông sói cũng không thấy một sợi." Nói xong, nam nhân vung tay hắt nước, nước suối lạnh lẽo truyền qua ngón tay, rùng mình một cái nhưng vẫn không kìm được việc rửa mặt, nam nhân tiếp tục nói: "Thà đi săn một hai con dã thú đem về."

"Người săn thú đều kị việc gấp gáp, huynh cứ an tâm tìm kiếm, có thể sẽ tìm ra được.."

"Đừng nói chuyện." Lương Hổ cảnh giác đè chặt miệng người đang nói, đứng nghe tiếng ồn ào xung quanh.

Tần Tiếu xoay người vài cái bay tới một cái cây cao không xa bên bờ suối nhỏ, ánh mắt bao quát từ xa đến gần. Giữ hơi thở tập trung hết sức, tìm kiếm xung quanh giống như một con báo săn.

Những người đi theo đều nhìn nhau một cách nghi ngờ, ngoài tiếng gió và tiếng chim hót, không có âm thanh nào khác. Nhưng Tần Tiếu và Lương Hổ nghe thấy, đó là tiếng cười phân phất, vui vẻ như nước chảy.

Ở đó! Lương Hổ và Tần Tiếu đồng thời nhìn về cùng một hướng, sau đó lao về phía đó như cơn gió.

Chỉ cần bắt được người này, dù là ma nữ hay ai đi chăng nữa, chỉ cần đưa ra trước mặt hoàng đế, nhất định sẽ được cho phép ra lệnh bao vây núi Bạch Hổ. Chỉ cần gây được sự chú ý của hoàng đế, dù đây đã từng là nơi yêu thích nhất của người đó, thì hắn cũng nhất định sẽ ra lệnh cho phép Tần Tiêu hành động. Nghĩ đến đây, Tần Tiêu nhanh chóng kích hoạt sức mạnh bên trong cơ thể, toàn thân vươn lên trời, vượt qua cây cỏ nhanh chóng.

Phượng Trường Thanh đứng bên bể tắm, một bộ áo đỏ bay bay theo gió, đối diện về phía núi Bạch Hổ, miệng khẽ nở nụ cười. Phía sau là một người đàn ông đeo mặt nạ kì quái, rõ ràng đây là một thầy tu.

Ma nữ, hắb ta chưa bao giờ tin tưởng có mấy vụ như này

Nhưng.. Không hiểu sao sự việc lần này, thì lại làm dấy lên sự tò mò của hắn ta.