Chương 23: Tỉnh dậy mới biết còn ở nhân gian (Trung)

Mới lúc nãy bà ta nói rằng trên mặt cô có thứ gì đó? Tề Lâm chỉ tức khi bây giờ cô có tay nhưng không thể sờ lên mặt, cũng không thể nhìn. Mấy người đàn ông trước mặt trông vừa thô tục lại khó nhìn, Tề Lâm chỉ mong muốn được giải thoát khỏi dây thừng sớm thôi, vì vậy cô mở miệng: "Đây là đâu vậy? Xin hỏi...mong được thỉnh giáo."

"Biết nói chuyện khá lễ phép, còn giọng điệu nghe cũng tốt đấy." Tú bà lại gần Tề Lâm, vuốt cằm của cô lên, nhưng chỉ nhìn chăm chú vào vết sẹo ở mắt trái của Tề Lâm, không biết là vết bớt hay vết sẹo nữa, nói chung là một phần to màu đỏ như bỏng da gần như che phủ nửa khuôn mặt. Thật là tiếc mà, nếu không có cái vết này có lẽ cô cũng sẽ là một mỹ nhân nghiêng thành: "Thật tiếc cho khuôn mặt tươi tốt này... Cô tên gì?"

"Hả? " Tề Lâm vẫn chưa hiểu rõ tình hình, cô đã bị tú bà nắm chặt một cái, cảm giác đau đớn khiến cô răng khẽ run, cái định mệnh này, ngươi không phải cũng là nữ nhân hay sao? Phụ nữ cần gì làm khó nhau đến vậy, điều này khiến Tề Lâm nhớ đến tú bà của mấy thanh lâu trong phim truyền thống cổ đại.

Tú bà?! Tề Lâm mở to mắt, tình huống này, không phải là...?

"Mắt mở to thế trợn tròn làm gì? Đến đây rồi còn nghĩ mình có thể trở thành liệt nữ sao? Thanh lâu của cũng toàn là hội tụ những cô gái xinh đẹp như hoa, nhưng hôm nay lại chấp nhận cô chỉ vì nể mặt nam nhân đó mà thôi, nếu không thì, dù cô có chết đói trên phố, bà đây cũng không thèm nhìn lấy một cái." Tú bà nhìn Tề Lâm với vẻ khinh miệt, khi nhìn thấy cánh tay của cô đỏ thẫm do bị buộc chặt, mắt tú bà lúc đó hiện ra vẻ đầy ưng ý: "Nào, giải thoát cho cô ta ra, đem đi tắm rửa sạch sẽ trước đi, sau thì để cô ta ở lại phía sau giặt quần áo và hầu hạ các cô nương."

"Vâng."

Những người đàn ông theo lệnh liền đến và nắm lấy Tề Lâm, không quan tâm đến việc thương hoa tiếc ngọc, mạnh mẽ kéo cánh tay của cô một cái thế là Tề Lâm bị xốc lên, dây thừng trên người cô cũng được cởi ra.

Tề Lâm xoa nắn một chút cơ thể, nếu bị buộc thêm thì cô sẽ bị tàn tật mất. Quan sát xung quanh, dường như cô đã đoán đúng, đúng là nơi này, đúng là thanh lâu. Tên vương gia quái vật, kẻ biếи ŧɦái, đem cô vứt vào đây.

Mặc dù đã chửi rủa hỏi thăm tên vương gia chết tiệt đó hàng ngàn lần trong lòng, nhưng khuôn mặt của Tề Lâm vẫn cố giữ sự yếu ớt, hiện ra chút sợ hãi, từ tình hình hiện tại, cô vẫn biết cần tỉnh táo phân tích lợi hại, hiện tại cô chỉ có thể nghe lời, may mắn là không biết hắn ta đã dùng phương pháp gì, che khuất đi vẻ đẹp của cô. Cũng xem như cô tạm thời có thể giữ thân.

Bây giờ chỉ có thể chờ cơ hội để giải thoát sau. Tề Lâm nhếch mép cười nhẹ, đi đến phía trước và nhẹ nhàng cúi đầu, nói: "Cảm ơn các vị đại ca, cảm ơn bà bà đã cứu trợ, con chắc chắn sẽ cố gắng đền đáp mọi người."

Nhìn thấy Tề Lâm ngoan ngoãn như vậy, tú bà cũng hạ bớt vài phần khinh thường, nói: "Nha đầu này vẫn biết phân biệt được đúng sai, đi thôi, đi thay quần áo trước, rồi ở yên đó đợi lệnh."

Tề Lâm gật đầu, cuối cùng cũng giữ được mạng rồi.

Cô thô lỗ đưa vào một cái phòng đơn sơ , Tề Lâm cuối cùng được thoải mái tắm rửa, may mà những gã nam nhân kia cũng không làm gì cô. Khi đã mặc quần áo xong, Tề Lâm đi ra mới thấy mình trong gương, thực ra cô không có thay đổi nhiều, chỉ có một mảng đỏ hồng hiện lên ở bên má trái, khiến cho diện mạo cô trở nên xấu xí một chút. Cái thằng vương gia đáng chết.

Tề Lâm lại không kìm được một hai lời nguyền rủa. Bước ra ngoài cửa, không còn những nam nhân kia nữa, bên cạnh đứng một cô gái xinh đẹp, khoảng mười bốn tuổi, vẻ mặt nhỏ nhắn dễ thương, đôi mắt lớn long lanh làm người khác cảm thấy đáng thương, cũng mặc một bộ váy màu hồng nhạt giống như Tề Lâm, tại sao cùng một bộ đồ mà người khác mặc lại có cảm xúc khác biệt như vậy so với mặc trên người cô? Tề Lâm lắc đầu, tiến đến trước mặt cô gái, mở miệng nói:

"Ta tên là... " Tề Lâm đột nhiên dừng lại, hiện tại nói việc mình tên gì không phải là quá quan trọng, nhưng cô vẫn không thích tiết lộ tên của mình cho người khác một cách tùy tiện, vì vậy cô chọn một cái tên ngẫu nhiên và nói: "Tôi tên là Á Tuyết, cô nương tên gì?"