Chương 13: Tử Âm vương gia (Thượng)

Cô nếu từ chối, sẽ chết.

Nếu cô không từ chối, sẽ chỉ bị lợi dụng.

Cô căn bản không có sự lựa chọn, không có quyền đàm phán.

Nhưng cô không muốn chết, cũng không muốn bị lợi dụng, đặc biệt là hắn lợi dụng bầy sói này.

"Thế nào, cô muốn chết à?" Nam nhân mỉa mai hỏi, áp lực của bàn tay trên cổ Tề Lâm tăng lên một chút. Nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của Tề Lâm, hắn ta cảm thấy hài lòng, tốt lắm, là một nữ nhân biết sợ chết.

Tề Lâm đặc biệt muốn nắm chặt lấy hai vai nam nhân này, rồi hung hăng hỏi hắn, ai mà không sợ chết, có quỷ mới không sợ chết, có bản lĩnh thì ngươi đi chết thử đi.

"Vương gia có sợ chết không? Sợ chết là phản ứng tự nhiên của con người, ta cũng là người, không thể sánh kịp với tôn thể vạn kim của Vương gia, có một khí phái hoàng tộc bao quanh, còn có tham vọng lớn lao, muốn đoạt ngôi cướp vị." Tề Lâm hung hăng nói thẳng, nhưng cô vừa nói hết câu, cô đã bắt đầu cảm thấy bầu không khí không ổn chút nào từ phía sau. Cô rõ là đang ở trên lưng hổ vuốt đuôi nó mà, thật là tự tìm đường chết, cô hối hận thật sự.

Đã lỡ miệng nói ra, như nước đã hất đi thì không thể lấy lại, nếu hắn tức giận và gϊếŧ cô luôn, khác gì là cô bị chết một cách oan uổng? Lại còn làm một con ma đói.

"Áo uuuuhhh!" Tiểu Bạch bất ngờ chuyển sự chú ý sang một bên khác, đó là nơi chim vừa bay ra khỏi rừng, và báo hiệu một sự nguy hiểm nào đó cũng đang tiến tới.

"Đến rồi sao?" Tên ngốc Khổng Thanh. Nam nhân ôm eo Tề Lâm, nhảy lên một cách nhẹ nhàng, dễ dàng đặt chân lên một cái cây cổ thụ lớn, nhìn người trong lòng dường như vẫn chưa hết ngạc nhiên, hắn ta mỉm cười mãn nguyện. Kề gần tai Tề Lâm, hắn ta nói: "Nha đầu, chúng ta nên nói chuyện ở một nơi khác, cô nên bảo bọn sói của cô trốn đi, người sắp đến không phải hiền lành như ta đâu, có thể sẽ bị gϊếŧ sạch sẽ đó."

Tề Lâm bất ngờ, cố gắng kiềm chế hơi thở. Từ sau đêm ấy, khi bị đưa đi đi lại bay tới lui, cô dường như rất ghét việc bay như này. Khi còn đang chìm trong suy nghĩ, bỗng cảm giác cả cơ thể bỗng trở nên nhẹ tênh, cô bị hắn vác lên vai một cách không mấy tao nhã chút nào, Tề Lâm cố gắng vùng vẫy nhưng đột nhiên cảm thấy một dòng điện giật khắp cơ thể, và cô không còn cử động được, cứ thế mặc hắn vác đi.

Bọn người cổ đại đáng chết, lại vụ điểm huyệt chết tiệt.

Âm thanh gió lướt qua tai cho cô biết họ đang rời đi rất nhanh. Tiếng sói kêu càng ngày càng xa.

Tần Tiêu ổn định đặt chân xuống mặt đất, còn vài con sói chưa kịp chạy đi, nhóm lửa trên mặt đất vẫn chưa dập tắt hoàn toàn, Tần Tiêu nhận định yêu nữ vừa rồi chắc chắn đã ở đây.

"Áooo uuuuuuuhhhhhh!"

Tần Tiêu không muốn quan tâm đến những con sói nhỏ đó, đang suy nghĩ về hướng nào để theo dấu, nhưng lại nhìn thấy con sói tuyết đó, đôi mắt màu lam ngọc, lông trắng tinh khiết, không giống như các con sói khác, nhìn kỹ hơn, Tần Tiêu thấy quen quen. Đang suy nghĩ kỹ càng, nhưng bị gián đoạn bởi sự tấn công từ thanh gươm từ phía sau.

Hình ảnh cao lớn của Khổng Thanh rơi xuống đất, nhưng không như Tần Tiêu nhẹ nhàng hạ đất mà hắn lại làm bay lên một đám bụi bẩn. Liếc mắt sang bầy sói, liếc một cái về đống lửa, dường như vương gia đã đến rồi.

Đột nhiên hắn cũng chú ý đến con sói màu trắng tuyết, Khổng Thanh nhìn chằm chằm, trong lòng nghĩ đã gặp con sói này ở đâu, nhưng trong một khắc lại không thể nhớ ra.

"Dường như vương gia của các ngươi đã đến rồi đấy." Tần Tiêu quay sang Không Thanh, lông mày nhíu lại, nhìn chăm chú vào Khổng Thanh, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Khổng Thanh chỉ hướng về con sói mà thôi. Không thấy bất kỳ dấu hiệu gì. Hiện tại, anh không chắc chắn về việc An Bang vương đã đến đây chưa, chỉ có thể tìm hiểu thông tin từ Khổng Thanh: "Sao thế? Hóa ra trước đó đều do ngươi cố tình giữ chân ta cho vương gia của ngươi à? Không giống phong cách của Khổng Thanh ngươi chút nào."

Không Thanh nhếch môi, nhìn thẳng vào Tần Tiêu, cầm thanh gươm dài lên, chỉ thẳng về phía Tần Tiêu, mở miệng nói: "Tần tướng quân, vương gia của bọn ta vốn dĩ không bao giờ làm theo lẽ thường, người người trong Phụng Hoàng quốc đều biết điều này, lần này vương gia nhận được sự cho phép của vua, đến để làm rõ vụ án yêu nữ, Tần tướng quân, anh có biết ý nghĩa của điều này không? Nơi này, một giờ trước đã thuộc về địa bàn của Vương gia bọn ta, bây giờ ngươi nên ly khai được rồi."

Nghe được câu trả lời như vậy, Tần Tiêu mỉm cười hả hê, nhìn thấy vẻ vui mừng trên mặt Khổng Thanh, dường như vương gia đã đến trước rồi, và có vẻ như đã tìm thấy yêu nữ, hắn đã biết được điều này, thật là may thay nhờ tính cách thẳng thắn của Không Thanh mới để hắn ngộ ra. Vì vậy, hắn hai tay giơ lên, mỉm cười hả hê: "Cảm ơn sư đệ. Là một trong những người cận vệ bảo vệ của vương gia mà không thể thời thời khắc khắc ở bên bảo vệ vương gia, thì để sư huynh ta đi bảo vệ hộ cho vương gia, nếu có chuyện gì xảy ra với vương gia, huynh cũng không chịu nổi trách nhiệm được. Tốt nhất đệ cũng đừng bị lạc mất nhé."

"Tên tiểu nhân bì ổi!" Không Thanh bỗng trở nên đầy sát khí, nhìn chằm chằm vào Tần Tiêu, lần nữa bị Tần Tiêu lừa, vì vậy hắn giơ lên thanh gươm, mạnh mẽ lao thẳng vào Tần Tiêu.

Tần Tiêu nhanh chóng né tránh, hắn biết nếu ngay lập tức rời đi thì Khổng Thanh chắc chắn sẽ đuổi kịp, điều đó sẽ chỉ gây thêm rắc rối, vì vậy không bằng tranh đấu với đệ ấy một chút, tận dụng cơ hội để rời đi.

Bởi vì Khổng Thanh, cuối cùng cũng chỉ là một thằng đàn ông có cơ bắp to lớn nhưng đầu óc đơn giản. Ngày xưa đã vậy, lớn lên vẫn như vậy.