Đại khái chuyện có thể thấy được Lục Chẩm Xuyên trong phòng họp đúng là sự kiện hiếm lạ, mấy cô nàng ở đây mắt đều “sáng long lanh”, gần như muốn dính luôn lên người anh.
Tề Dao kéo tay Hề Dữu, kích động nói: “Xem kìa! Đối tượng trong scandal của cậu đến rồi!!!”
“…”
Đối cái đầu búa chứ ở đó mà tượng.
Thiệu Hòa Phong cùng đến với Lục Chẩm Xuyên, giải thích: “Thành thật xin lỗi, phòng phát thanh đột nhiên xảy ra chút việc gây chậm trễ.”
Lục Chẩm Xuyên là người của đội kiểm tra kỷ luật, mà Thiệu Hòa Phong ở trạm phát thanh, nói thế chỉ đơn thuần là tìm bậc thang cho anh xuống thôi.
Lục Kỳ khá dễ nói chuyện ở mặt này, không hỏi nhiều: “Ngồi đi.”
Hề Dữu có là nghệ sĩ thì vẫn là học sinh lầu Bắc, xung quanh tự mang hiệu ứng xa rời nhân thế. Chỗ trống còn lại trong phòng họp chỉ có vị trí bên cạnh Hề Dữu.
Thiệu Hòa Phong cũng là người có mắt nhìn, tự động ngồi xuống cạnh Tề Dao.
Ghế bị kéo ra, theo đó là hương tuyết tùng ập đến. Hề Dữu không cần ngẩng đầu cũng biết người ấy là ai.
Lục Kỳ nói hạng mục cần chú ý: “Đội kiểm tra kỷ luật phụ trách không để xảy ra tình trạng học sinh trốn khỏi trường trong quá trình diễn ra đại hội, đồng thời phòng những việc như gây gổ đánh nhau, mang rượu đến trường.”
Lục Chẩm Xuyên gõ bút lên bàn một tiếng, ra hiệu là rõ rồi.
Phần của đội văn nghệ trong cuộc họp đã phân xong.
Hề Dữu trước nay là người không thích lãng phí thời gian, cô đeo AirPodS, thả tóc nên không thấy được.
Mượn bàn che khuất, Hề Dữu lần nữa mở video biên múa được một nửa.
Chắc sau là xem xong một lần, tiếng trong AirPodS ngừng lại.
Giọng nói trầm thấp của thiếu niên vang bên tai: “Xem gì vậy.”
Sự kiện văn đồng nhân trước đó ầm ĩ thành lịch sử đen đúng là quá khắc sâu trong ký ức, khiến lúc Hề Dữu nghe Lục Chẩm Xuyên nói một phát là lại vô thức mò đến ấn nút nguồn, tắt điện thoại.
Làm xong động tác này, cô mới phát hiện mình có vẻ càng giấu càng lòi đuôi.
Không phải.
Cô căng thẳng cái gì chứ.
Hề Dữu: “Không có gì.”
Lục Chẩm Xuyên biếng nhác “ừ” một tiếng, cúi đầu bấm điện thoại.
Hề Dữu nghĩ bụng, tên học thần này chơi điện thoại còn công khai hơn cô nhiều.
Chưa được mấy giây, anh đã giơ điện thoại đến trước mặt cô.
Bàn họp che khuất một nửa màn hình, khối vuông có hoa văn đen phân bố bất quy tắc, mã QR.
Tề Dao bên cạnh liếc sang. Là fan số một của CP “Ái Hề Đắc Lục”, cô ấy còn kích động hơn người trong cuộc.
Đây là cái gì! Đây là hành động add WeChat đó!
Có WeChat rồi! Còn lo không có cơ hội phát triển sao!
Xông lên nha chị em tôi!
Hề Dữu nhìn chằm chằm cái mã QR kia, đẩy điện thoại anh ra xa một chút, khẽ giọng nói: “Cảm ơn, không làm khảo sát đâu.”
Tề Dao: “…?”
Khảo… sát nhà ai mà làm kiểu mã QR.
Không hổ là cậu, Hề Dữu sắt thép.
Mắt trần cũng thấy được sự xấu hổ, Tề Dao lấy tay che mặt, xem như mình chưa thấy tình huống bên phía đó.
Yên tĩnh mấy giây, yết hầu thiếu niên khẽ động, tiếng nói trầm thấp xen lẫn ý cười.
Hề Dữu thấy anh cười mà không hiểu ra sao: “… Không phải sao?”
Ghế trong phòng họp là ghế đơn, Lục Chẩm Xuyên khoác tay lên lưng tựa ghế của cô, ở giữa rõ là có khoảng cách lớn nhưng vẫn như thể bị anh ôm vào lòng.
Một động tác thản nhiên nhưng lại đầy tính xâm lược, mùi hương trên người anh hòa với mùi thuốc lá nhàn nhạt ập đến.