Chương 45: Chỉ muốn ở bên cạnh anh

Sợ Phó Thư Dư vẫn đứng đợi dưới ký túc xá, Dung Nhan và đàn anh ăn tối ở bên ngoài, ở lại một lúc rồi mới quay về trường.

Dưới ký túc xá có một chiếc xe thể thao màu xanh rất bắt mắt, dáng người Giang Trạch cao ráo, mặc một chiếc áo khoác da màu đen, cậu dựa người vào xe, thu hút sự chú ý của rất nhiều nữ sinh, ngay cả quản lý ký túc xá cũng mang ghế ra ngoài ngồi, vừa tán gẫu vừa đánh giá chiếc xe.

Dung Nhan thật sự không hiểu làm sao một người đàn ông trầm tĩnh như bác sĩ Tần lại có một người bạn khoa trương như Giang Trạch?

Cô không muốn gây sự chú ý cho nên ôm sách che mặt, đi vòng qua chiếc xe.

Cảnh cửa ký túc xá gần ngay trước mắt, có ai đó nhấc cổ áo cô từ phía sau rồi nhanh chóng buông ra.

“Mới mấy ngày không gặp mà đã tỏ ra không quen biết rồi à?” Giang Trạch nhướng mày với Dung Nhan, cậu chưa từng thấy cô để mặt mộc, nhưng dáng người của cô thật sự rất đẹp, mặc dù hơi gầy nhưng lại quyến rũ, cậu nhìn hai lần liền nhận ra ngay.

Đó không phải ánh mắt da^ʍ giê của một người đàn ông, mà chỉ đơn thuần nghĩ cô gái này quá xinh, xét về ngoại hình, cô rất hợp với anh Viễn của cậu.

“Anh Giang.” Sau khi bị nhận ra, cô không tỏ ra õng ẹo giả vờ, mà bình tĩnh, chào hỏi cậu.

Không nên gọi người này là đại gia Giang khi ở trường, gọi là anh Giang có vẻ thích hợp hơn.

Cô gái có khuôn mặt mộc mạc, đôi mắt sáng ngời, giọng nói nhẹ nhàng, sau khi cởi bỏ lớp trang điểm đậm và chiếc váy bó sát, có thể thấy cô là người có tính cách hiền lành, ôn hoà.

“Lên xe đi.” Giang Triều nhìn thoáng qua chiếc xe thể thao màu xanh lam nổi bật, ra hiệu cho Dung Nhan lên xe.

“Cái này không ổn lắm đâu…” Sinh viên đi tới đi lui, Dung Nhan không muốn lát nữa mình sẽ trở thành trung tâm thảo luận trong nhóm Wechat của ký túc xá về việc cô lên một chiếc xe ô tô sang trọng.

Giang Trạch nhìn ra cô gái này không thích chiếc xe nổi bật của mình, chiếc xe có giá cả triệu tệ, ai cũng muốn nhìn một lần, cô thì hay rồi, thậm chí còn tỏ ra coi thường?

Đôi mắt khinh thường đó là sao vậy? Càng nhìn càng thấy giống dáng vẻ anh Viễn khi tỏ ra chán ghét cậu là như thế nào?

Giang Trạch không vui nhíu mày, cậu kéo Dung Nhan lên xe, vì để tránh né mọi nghi ngờ, cậu không chạm vào người cô, chỉ dùng hai ngón tay cầm ống tay áo của cô.

“Anh Giang…”

“Nói vớ vẩn cái gì vậy, nếu không phải anh Viễn bảo tôi tới đây, ông đây biết em ở đây sao? Sao tôi biết được tối nay em không có tiết?”

Bác sĩ Tần bảo anh Giang đến đón cô?

Dung Nhan hiểu rõ, cô im lặng, nhanh chóng lên xe.

Trong lúc chờ đèn đỏ chuyển sang màu xanh, Giang Trạch nhìn cô gái ngồi ngay ngắn ở phía sau qua gương chiếu hậu, cô đang quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng ngồi thẳng, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, không tò mò nhìn đông nhìn tây, lịch sự cũng rất đứng đắn.

“Người đàn ông của em đang trực đêm một mình ở bệnh viện, đêm tối thấy cô đơn, cầu xin ông đây tới đón em.” Dù sao thì anh Viễn cũng không ở đây, cậu trêu chọc thế nào cũng chả sao.

Người đàn ông của em…

Giống như cô và bác sĩ Tần là vợ chồng vậy…

Nghe vậy, Dung Nhan nhéo ngón tay mình, nhẹ giọng nói: “Dạ vâng, em biết rồi.”

Giang Trạch không nhịn được nhìn cô lần nữa, không ngờ cô điềm tĩnh đến vậy, chẳng phải con gái khi yêu thường ngại ngùng, dễ đỏ mặt sao? Chẳng lẽ cô không thích anh Viễn đến mức đó sao?

Đầu cô gái cúi xuống một nửa, mái tóc đen nhánh che khuất đôi mắt, Giang Trạch không nhìn thấy rõ ánh mắt của cô, nhìn thấy cô đang chọc ngón tay mình, chỉ cho rằng cô chán quá nên mới nghịch ngón tay như thế.

Đèn xanh sáng lên, Giang Trạch dẫm chân ga, gió đêm thổi vào xe, thổi bay mái tóc của cô gái, tung bay trong không trung, lúc này Giang Trạch mới nhìn thấy cô gái đang nhịn cười, khóe miệng cong đến mức gần như chạm đến chân trời, khuôn mặt cũng đỏ ửng.

“Vui vậy sao? Mặt em đỏ như mông khỉ vậy, em thích anh Viễn lắm à?” Giang Trạch buồn cười, không nhịn được muốn trêu chọc cô.

Dung Nhan quẫn bách, mặt càng nóng hơn.

“Thích bao nhiêu? Có muốn kết hôn với anh ấy không?” Giang Trạch lại nói tiếp, cậu có chút ý tưởng, muốn thay Tần Mộng Viễn thăm dò tình cảm của Dung Nhan.

Hai ngày qua Giang Trạch rảnh rỗi không có việc gì làm, cậu một mực hỗ trợ điều tra chuyện gia đình của Dung Nhan, cũng đã có một ít manh mối.

Chỉ sợ lần này anh Viễn yêu thật lòng, người đàn ông 31 tuổi chưa từng yêu ai, thanh tâm quả dục nhiều năm như vậy, nhưng chung quy thì nam nữ cần phải hòa hợp, một khi biết người phụ nữ tốt như thế nào, anh ta sẽ không thể sống thiếu cô ấy nữa.

“Em, em…” Lòng bàn tay của Dung Nhan ướt đẫm mồ hôi, tim đập nhanh, ấp úng không nói nên lời.

Kết hôn với bác sĩ Tần? Cô không nghĩ xa đến như vậy, cũng không dám nghĩ xa như vậy…

“Em không biết, em chưa có dự định gì cho tương lai, hiện tại em chỉ muốn…ở bên cạnh anh ấy…”

Giọng nói nhẹ nhàng, du dương nhưng kiên định, quấn lấy làn gió đêm ấm áp.

Thật ra lúc này Giang Trạch có hơi ghen tỵ, hâm mộ Tần Mộng Viễn có được sự chân thành, tấm lòng trong sáng, quý giá của một cô gái.