Chương 40: Thị trưởng Phó

Dung Nhan mở điện thoại, thấy có cuộc gọi đến, cô ấn nghe máy, giọng nói của chàng trai ở đầu dây bên kia truyền tới.

“Tuần sau em có rảnh không? Anh muốn nói với em về một số chi tiết về vụ giữa em và cha em.” Trong một tòa nhà văn phòng ở trung tâm thành phố phồn hoa, Tạ Tinh Hàng rời khỏi tập tài liệu, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới màn đêm, phía xa có ánh đèn nêon rực rỡ trên sông, nhưng trong đầu anh ấy là đôi mắt trong trẻo và sáng ngời của cô gái.

Sau một ngày làm việc mệt mỏi, nhưng lúc này nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng ở đầu dây điện thoại bên kia, anh ấy bất giác thả lỏng hơn nhiều.

“Có tiến triển gì mới ạ?” Dung Nhan căng thẳng, lòng bàn tay siết chặt thành nắm đấm.

“Em đừng căng thẳng, có một số tài liệu muốn xác nhận với em, nếu em rảnh thì chúng ta có thể hẹn gặp nhau.” Tạ Tinh Hàng nói.

Nghe giọng điệu bình tĩnh của anh ấy, dây thần kinh căng thẳng của Dung Nhan thả lỏng hơn rất nhiều, “Vâng ạ, em sẽ làm theo sự sắp xếp của luật sư Tạ.”

Cô cũng cảm thấy mình quá căng thẳng, vì thế dùng giọng điệu dí dỏm để bày tỏ sự tin tưởng hoàn toàn vào sự sắp xếp của đàn anh.

Giọng nói trong trẻo của cô gái truyền vào tai anh ấy qua chiếc điện thoại, giống như một dòng suối trong trẻo chảy qua thung lũng, Tạ Tinh Hàng chỉ cảm thấy cơ thể mệt mỏi của mình lại tràn đầy năng lượng.

“Đừng gọi anh là luật sư Tạ, nghe kỳ lắm, vẫn nên gọi đàn anh đi, hoặc giống như lúc trước gọi anh là trợ giáo.” Duyên phận bắt đầu từ ba năm trước, với tư cách là một cán bộ sinh viên, anh ấy được phân công giúp đỡ sinh viên mới nhập học.

Ba năm qua, Tạ Tinh Hàng đã tốt nghiệp ra ngoài xã hội, nhưng anh ấy vẫn nhớ rõ buổi chiều ngày hôm đó, khi anh ấy cầm tấm biển chờ sinh viên mới vào trường, có một cô gái với mái tóc dài đi ngang qua, cô đi một mình, không có người thân đi cùng, chỉ đem theo một chiếc ba lô, cô đi đến chỗ anh ấy, hỏi: “Đàn anh, cho em hỏi nơi báo danh tân sinh viên ở đâu ạ?”

Tạ Tinh Hàng chỉ cho cô, cô đi chưa được ba mét thì quay lại, đưa cho anh ấy một gói giấy chưa xé vỏ, “Đàn anh, anh lau mồ hôi đi, cảm ơn anh ạ.”

Buổi chiều tháng 9, mặt trời vẫn chiếu sáng rực rỡ, Tạ Tinh Hàng đứng ở đây hai đến ba tiếng đón sinh viên mới, người tới người đi vô kể, chỉ có cô chú ý anh ấy nóng đến mức đổ đầy mồ hôi, còn chu đáo đưa cho anh ấy một gói giấy.

“Cảm ơn em nhé.” Dung Nhan không hề biết mình đã đi vào trái tim của chàng trai trẻ, đầu dây điện thoại bên kia là đàn anh Tạ Tinh Hàng, sinh viên giỏi của trường đại học Luật Thanh Thành, cô cũng khá ngưỡng mộ và cảm kích anh ấy.

Sinh viên đại học vẫn đang đi học không có mối quan hệ xã hội riêng, tất cả những gì họ có là tình bạn hồn nhiên trong trường, Dung Nhan ủy thác cho đàn anh làm luật sư cho mình, mặc dù cô đã làm đủ trình tư thủ tục, ký thỏa thuận và trả phí luật sư nhưng chính cô cũng biết rõ vụ án này khó giải quyết, đàn anh cũng chỉ vừa mới tạo dựng được chỗ đứng trong nghề luật mà còn có thể chân thành giúp đỡ cô như vậy, cô thật sự rất biết ơn vì điều đó.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, cách đó không xa có tiếng bước chân, Dung Nhan tưởng bác sĩ Tần đi ra, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn, đó là khuôn mặt mà cô không muốn nhìn thấy.

Người đàn ông trung niên dẫn đầu đoàn người bước vào đại sảnh, mặc vest, đi giày da, trên mặt nở nụ cười nhẹ, khi nói chuyện với người đi cùng, động tác thể hiện sự thận trọng và kiên định được tạo thành do lăn lộn trong giới quan liêu nhiều năm.

Bốn mắt nhìn nhau, Dung Nhan nghĩ khi còn trẻ người này cũng là một người đàn ông điển trai, càng già càng trở nên quyến rũ, thật sự không trách năm đó mẹ bị ông ta lừa, chỉ nhìn bề ngoài làm sao biết được bên trong âm hiểm, xấu xa?

Nhưng hôm nay cô thật xui xẻo, nếu không thì tại sao những người cô không muốn gặp lại lần lượt xuất hiện?

Phó Khải Chi vừa mới kết thúc bữa tiệc, làm trong chính trị lâu, ông ta có thể bình tĩnh giải quyết hầu hết mọi vấn đề, nhưng khi gặp lại cô con gái nhỏ khiến ông ta cảm thấy hổ thẹn suốt hai năm qua, ông ta lại sửng sốt, dừng bước chân.

“Sao vậy? Thị trưởng Phó gặp người quen ạ?” Người bên cạnh thấy Phó Khải Chi dừng lại nhìn cô gái cách đó không xa.

Phó Khải Chi nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường, cười nói: “À, không có việc gì, tôi chợt nhớ ra vợ tôi muốn tôi mua một ít đồ ngọt, suýt thì quên mất.”

“Thị trưởng Phó và phu nhân tình cảm quá!” Mọi người đều cười nói đùa, thậm chí còn có một số lão già tỏ vẻ tán dương.

Trong giới quan chức, những người đàn ông có cuộc hôn nhân ổn định thường được cấp trên ưu ái hơn.

Phó Khải Chi tiễn mọi người đi với lý do mua bánh ngọt, sau đó gọi thư ký của mình lái xe từ bãi đậu xe qua đây.

Ông ta thuận miệng bảo người phục vụ đóng gói, cách Dung Nhan một khoảng, rõ ràng gần ngay trước mắt, nhưng ông ta không trực tiếp đi qua mà chỉ lấy điện thoại ra, gọi điện thoại.

Ở nơi công cộng, thân phận con gái út đầy xấu hổ nên ông ta phải hết sức thận trọng.

Dung Nhan lạnh lùng nhìn dáng vẻ thận trọng của cha ruột mình, cô chỉ cảm thấy nực cười.

Nếu ông ta quan tâm đến địa vị và danh tiếng của mình như vậy, thì tại sao lúc trước lại dám làm ra những chuyện hoang đường đó?

Điện thoại di động trong tay vang lên liên tục, Dung Nhan thấy ông ta dần lộ ra vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm nghị, ánh mắt hiện rõ vài phần cảnh cáo.

Hóa ra đôi khi ông ta cũng căng thẳng.

Dung Nhan nhếch môi nở một nụ cười giễu cợt, cố ý chậm rãi trả lời điện thoại.

“Nhan Nhan, sao con lại ở đây?”

“Liên quan gì đến ông?”

Phó Khải Chi thấy cô nổi loạn giống như một con nhím đầy gai, vì hoàn cảnh không thích hợp cho nên ông ta phải hạ giọng nhẹ hơn: “Con không ở trường học hành tử tế, chạy tới khách sạn làm gì?”

“Sao vậy, ông sợ bị vợ và con gái của ông phát hiện sao? Sau đó bọn họ giống như mấy mụ đàn bà đanh đá tới nhục nhã tôi và mẹ tôi?”

“Dung Nhan, con học được cái tính ngỗ ngược đó từ bao giờ? Nếu con thiếu tiền hoặc thiếu thứ gì đó thì có thể nói cho cha biết, cha có thể nhịn con một hai lần, nhưng không phải lần nào cũng dung túng cho con đâu.”

Dung Nhan nghe thấy giọng nói nghiệm nghị kia, mũi bất giác chua xót.

Sao ông ta có thể đạo đức giả đến như vậy?”

“Tôi trở nên như vậy từ khi nào ư? Từ khi tôi hiểu rõ ông là người như thế nào, tại sao ông không thử suy nghĩ xem việc ông làm có đáng để tôi tôn trọng hay không?”