Chương 3: Đánh nhau

Cô gái ngửa đầu uống rượu, cái cổ xinh đẹp tựa như con sếu đầu đỏ đang hót vang đến tận trời cao, trong trẻo, kiêu ngạo.

Người đàn ông bên cạnh nhìn đến mức mắt sáng lên, vô cùng phấn khích trước cảnh tượng này, anh ta tưởng tượng liệu nằm dưới người đàn ông, vẻ mặt của cô có khó chịu, dáng vẻ có quyến rũ như vậy không.

Dung Nhan uống xong, mặt cô đỏ bừng, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, trước đó cô đã uống thuốc giải rượu, ở một nơi hỗn tạp như thế này, không thể không cảnh giác.

“Tôi uống hết rồi.”

“Được lắm được lắm! Cô Phù Dung đây quả nhiên là nữ anh hùng!”

Sau khi uống xong chai rượu này, không ngừng có người tới muốn mời cô uống, lúc trước sợ cô là người phụ nữ của Giang Trạch hoặc Tần Mộng Viễn cho nên không dám chạm vào, hiện tại không còn phải bận tâm điều gì cả.

Dung Nhan uống hết ly này đến ly khác, cô dần kiệt sức, cảm thấy nóng bừng.

Thật ra tửu lượng của cô không hề tốt, trước đây cô phải dùng thuốc giải rượu mới có thể miễn cưỡng ứng phó, nhưng lần này cô cảm thấy vô cùng khó chịu, trong cơ thể còn mơ hồ cảm thấy khô nóng.

Cô nhận ra có điều gì đó không ổn nhưng đã quá muộn.

Có người nắm lấy cánh tay của cô, kéo cô đứng dậy, đi ra ngoài.

“Tiểu Phù Dung, chúng ta lên lầu tiếp tục uống rượu được không?”

Từ tầng bốn của Dạ Đình có phòng cho khách, Dung Nhan biết.

Cô đẩy cơ thể của người đàn ông, đôi tay không ngừng giãy giụa.

“Không cần...”

Nhưng dưới tác dụng của thuốc, người cô mềm nhũn, căn bản không còn chút sức lực nào, cô muốn tìm chị Mandy nhưng bóng người trong phòng bao lơ lửng, chị Mandy đâu rồi?

“Cứu mạng...” Lúc này cô mới cảm thấy sợ hãi, cô vùng vẫy, chân tay đánh đá lung tung.

“Con điếm này, cho mày mặt mũi mày lại không cần, phục vụ tao là cho mày mặt mũi lắm rồi!”

Thấy cô không nghe lời, người nọ túm mái tóc dài của cô, ép cô ngửa mặt lên, cảnh cáo cô.

Dung Nhan chỉ cảm thấy đỉnh đầu đau âm ỉ, giống như da đầu sắp bị kéo ra.

Cô muốn kêu cứu nhưng cổ họng khô như muốn bốc khói, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, một động tĩnh nhỏ trong góc không đủ để thu hút sự chú ý của những người khác trong phòng bao.

Dung Nhan bị kéo đi, chật vật đến mức đánh rơi một chiếc giày, cô hoảng sợ nhìn xung quanh tìm kiếm người có thể cứu mình, đột nhiên cô bắt gặp đôi mắt đen của người đàn ông kia.

Đôi mắt của anh vẫn bình tĩnh như suối sâu, không chút gợn sóng, như thể rác rưởi xung quanh đây chẳng ảnh hưởng gì đến anh.

Anh đứng trên cao, tư thế kiêu ngạo quan sát cô, chuyện xảy ra không liên quan gì đến mình.

Anh sẽ không cứu cô, Dung Nhan biết.

Cô cũng không mong đợi anh sẽ cứu mình, chỉ là ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy anh, bị khí chất phong độ, lịch thiệp của anh thu hút, cô ôm một chút hy vọng không thực tế với anh, nhưng trên thực tế, anh không khác gì mấy người này.

Cuối cùng cô gái vẫn bị kéo ra khỏi phòng bao, theo sau không chỉ là một người đàn ông, Tần Mộng Viễn có thể tưởng tượng nếu không ai đến cứu cô, đêm nay cô sẽ không dễ dàng gì.

Đôi mắt tròn xoe ươn ướt, khóe mắt đỏ hoe, nhìn anh đầy hy vọng, hy vọng anh sẽ cứu cô.

Nhưng cô chỉ là một cô hầu rượu trong một câu lạc bộ giải trí mà thôi, một người phụ nữ ở một nơi như thế này, dù nhỏ tuổi đến đâu thì cũng không phải một người đơn thuần...

Người đàn ông cầm ly rượu, ngẩn người một lúc, anh bực bội chửi tục gì đó rồi đứng dậy rời khỏi phòng bao.

Cửa thang máy dừng ở tầng 5, Tần Mộng Viễn ấn một thang máy khác để đi lên.

Tiếng kêu la hét của cô gái cùng với những lời lăng mạ của đàn ông phát ra từ hành lang.

Anh vội vàng bước tới, thấy cô bị ba người đàn ông đè lên tường, tóc tai rối bù, quần áo rách rưởi, sườn xám bị xé đến tận đùi, một bàn tay xé toạc đôi tất chân màu trắng của cô, để lại trên làn da của cô vết véo đỏ.

Người phụ nữ bám chặt vào khung cửa, không chịu đi vào phòng nên bị những người đàn ông đó nhục mạ ngay trên hành lang.

Một bông hoa phù dung xinh đẹp bị người ta tùy ý bắt nạt.

Lúc này, Tần Mộng cực kỳ khó chịu.

Dưới chân anh như có gió, anh lao tới, dùng nắm đấm đánh người đàn ông đang chạm vào đùi cô.

Xương cốt kêu răng rắc, có hơi đau đớn nhưng người đàn ông không quan tâm, anh xoay cổ tay, thở một hơi, túm lấy cổ áo của người đàn ông, đánh anh ta một cách thô bạo.

Vị bác sĩ có bề ngoài điềm đạm, từ tốn lúc đánh nhau lại không thấy nửa điểm nhẹ nhàng, từng cú đấm mạnh bạo, nhanh chóng khiến mặt mũi người đó bầm dập, thậm chí còn không thể kêu cứu.

Trong suốt quá trình, Dung Nhan và hai người đàn ông quan sát không có phản ứng gì, thật sự quá bất ngờ, hơn nữa anh ra đòn nhanh đến mức khiến người khác không kịp nói gì.

“Tần thiếu gia...” Nhìn người bạn của mình bị đánh ngã xuống đất, hai người còn lại run rẩy, không biết phải làm sao.

Tần Mộng Viễn lấy chiếc khăn tay từ trong túi áo, động tác tao nhã, cẩn thận, nhưng ngón tay dài dính đầy máu lại khiến người ra rùng mình.

“Còn chưa cút?” Anh ném chiếc khăn tay bẩn thỉu lên người đàn ông vẫn còn đang nằm trên mặt đất, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm.

Hai người kia vội vàng gật đầu, kéo cơ thể của bạn mình, vừa lăn vừa bò mà chạy đi.

Tiếng khóc ngắt quãng của cô gái vẫn vang lên, Tần Mộng Viễn liếc nhìn mái tóc rối bù như chuồng gà của cô, anh cau mày.

“Vẫn khóc?”

“...”

Anh vừa dứt lời thì tiếng khóc dừng lại, cơ thể nhỏ bé run lên, như thể rất sợ anh.

Có lẽ vừa rồi anh đánh người ta tàn nhẫn quá nên khiến cô sợ?

Tần Mộng Viễn khó hiểu, anh mở cửa phòng, đi vào tìm phòng tắm.

Một người đàn ông thích sạch sẽ không thể nào chịu nổi mùi máu khó chịu dính trên người mình.

Dung Nhan ngơ ngác đứng dậy, đi theo anh vào trong, nhìn anh vặn vòi nước, làm ướt ngón tay, sau đó lấy nước rửa tay, rửa sạch sẽ.

Những ngón tay thon dài của người đàn ông đan vào nhau, cọ xát nhiều lần cho đến khi sạch sẽ.

Cô ngơ ngác nhìn anh, chỉ cảm thấy bàn tay anh thật đẹp.

“Cảm ơn anh...” Cô cảm ơn nhưng giọng nói lại nhỏ như tiếng mèo kêu.

Tống Mộng Viễn khẽ cau mày, anh không biết cô cố ý giả vờ tỏ ra yếu đuối, quyến rũ, hay thật sự không hiểu.

“Rửa sạch mặt đi.” Anh nói không chút cảm xúc, nhìn lớp trang điểm bị nước mắt làm nhòe, có mảng đen mảng trắng, xấu đến nhức cả mắt, anh không nhìn được.

Dung Nhan nói ‘vâng’, nghiêng người để người đàn ông ra khỏi phòng tắm, mặt cô trang điểm đậm nên phải lấy sữa rửa mặt trong phòng tắm để rửa mặt.