Chương 27: Cô không thể yêu người bao nuôi mình

Tắm xong, Dung Nhan ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài, nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở ban công nói chuyện điện thoại, thay quần áo, mặc áo sơ mi và quần tây bình thường, thắt lưng màu đen.

Anh cao, đôi chân dài, bờ vai rắn chắc, dáng người như giá treo quần áo, thật sự mặc gì cũng đẹp…

Tần Mộng Viễn nói chuyện điện thoại xong, quay đầu nhìn thấy cô gái lặng lẽ đứng trong phòng khách chờ mình, khóe môi anh cong lên, đi về phía cô.

“Em phải về trường không?” Anh vuốt mái tóc dài xinh đẹp của cô, tâm trạng vui vẻ, giọng điệu thoải mái.

“Em muốn về…Được không?” Dung Nhan ngẩng đầu nhìn anh.

“Đồ ngốc, không cần phải cẩn thận như vậy đâu.” Tần Mộng Viễn khẽ thở dài, anh ôm eo cô, hôn lên trán cô.

Dung Nhan chỉ cao tới ngực người đàn ông, cô ngửi thấy mùi sữa tắm trên người anh, hình như là một loại hương gỗ nào đó, mùi thơm nhẹ dễ ngửi, giống hệt mùi trên người cô, cô vừa mới dùng sữa tắm của anh.

Cô nghe thấy anh nói: “Dung Nhan, em phải cảm nhận bằng trái tim, anh cho em thời gian.”

Giọng nói của anh rất trầm, văng vẳng bên tai cô, rất êm tai nhưng dường như cũng có chút mê hoặc, mỗi một chữ bật ra khỏi miệng anh giống như một nghệ sĩ dương cầm bấm phím đàn với lực nhẹ nhàng nhất, rung chuyển, vang dội, quấy nhiễu tâm trí của cô.

Cảm nhận bằng trái tim cái gì? Cho cô thời gian làm gì?

Trong lúc nhất thời Dung Nhan không thể hiểu được.

Trước khi đi, anh lấy mật khẩu vân tay nhà cho cô.

“Sau này cứ cuối tuần hoặc hôm nào không có tiết em đến đây nhé? Em có biết đường không? Bệnh viện bên kia tương đối bận rộn, không phải lần nào anh cũng đến đón em được.”

Ngồi trên ghế lái, anh vừa điều khiển vô lăng vừa nghịch ngợm tay cô, cổ tay của cô gái rất nhỏ, anh có thể quấn lấy nó bằng hai ngón tay, làn da trắng sáng, anh luôn cảm thấy cô thiếu một số đồ trang sức để tô điểm thêm cho mình.

“Dạ, em biết rồi ạ.” Dung Nhan cụp mắt xuống, gật đầu đồng ý.

Cô hiểu mối quan hệ hiện tại giữa hai người là cô phụ thuộc vào anh.

Quy tắc số 1 của tình nhân: Cô phải nghe lời anh, gọi là phải đến.

“Không được phép đến Dạ Đình nữa, có vấn đề gì thì cứ nói với anh, nhé?” Anh siết cổ tay cô mạnh hơn.

“Vâng.”

Khung cảnh ngoài cửa xe lướt qua nhanh chóng, sau đó quẹo vào một con đường rộng rãi rợp bóng cây.

Buổi tối trong sân trường, nhóm sinh viên ba người vui vẻ đi dưới bóng cây, đi ngang qua một chiếc xe ô tô màu trắng đỗ sau gốc cây, nhưng không ai để ý đến chuyện gì đang xảy ra bên trong xe.

So với sự yên tĩnh bên ngoài, trong xe, đôi nam nữ đang hôn nhau say đắm khiến nhiệt độ trong không gian nhỏ bé này tăng cao.

“Ư ưm…Bác sĩ Tần…Em, em phải đi rồi…” Dung Nhan vừa phải đáp lại nụ hôn nồng nhiệt của người đàn ông, vừa căng thẳng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, sợ bị các bạn học đi ngang qua phát hiện.

Kỹ năng hôn của anh rất tốt, cô tự hỏi có phải anh đã thực hành với rất nhiều phụ nữ rồi hay không.

Cái lưỡi linh hoạt cạy răng cô ra, luồn vào trong miệng cô, quấy loạn hơi thở của cô, cuốn lưỡi cô ra ngoài, ngậm vào trong miệng mình, đầu lưỡi của cô bị anh mυ"ŧ đến tê dại.

Dung Nhan túm lấy áo anh, nắm chặt tấm vải cứng ngắc, cô chợt nảy ra ý xấu, cố tình vò nát nó.

Bàn tay to của người đàn ông luồn vào vạt áo của cô, vuốt ve vòng eo thon gọn của cô, nhào nặn cặρ √υ" của cô qua lớp áσ ɭóŧ.

Thấy anh bất chấp cởi áσ ɭóŧ, Dung Nhan sợ tới mức đẩy ngực anh, “Bác sĩ Tần, anh đừng như vậy, đây là trường học…”

Tần Mộng Viễn nghe thấy tiếng nức nở trong giọng nói run rẩy của cô, cơ thể nóng rực rời khỏi người cô, rút tay ra đặt lên eo cô, áp trán lên trán cô.

Anh bỗng cảm thấy hối hận vì đưa cô về.

Dung Nhan thấy anh nhắm mắt, đôi mày xinh đẹp nhíu lại, ngực phập phồng, giống như đang kiềm chế, đôi môi của hai người chỉ cách nhau chưa đến hai centimet, thỉnh thoảng vẫn chạm vào nhau khi thở dốc.

Cơ thể anh nhuộm hơi thở gợi cảm, bao phủ cô, đó là hormone nam tính và du͙© vọиɠ của đàn ông trưởng thành chồng lên nhau, hấp dẫn cô gái lần đầu nếm thử tìиɧ ɖu͙©.

“Bác sĩ Tần…” Dung Nhan vươn tay ôm cổ người đàn ông, khuôn mặt nóng bừng vùi vào ngực anh, nhẹ nhàng cọ.

Về mặt tâm lý, cô không thể tùy tiện làm chuyện gì đó với anh ở trường, nhưng về mặt thể xác, cơ thể và cảm xúc của cô bị anh hấp dẫn, điều khiển một cách vô thức, cô bỗng muốn đến gần anh.

Vì thế việc cả hai cách xa nhau là một điều khá khó khăn.

“Ngày mai cục cưng có việc gì không?” Tần Mộng Viễn ôm eo cô, lòng bàn tay vuốt ve đường cong mềm mại.

Sao Dung Nhan có thể không hiểu ý của anh, hơn nữa anh còn gọi cô là cục cưng, cái cách xưng hô ‘bé cưng’ và ‘cha’ đã đủ khiến cô xấu hổ, như thể cô thực sự trở thành một con vật nhỏ bé được anh nuôi vậy.

Cơ thể nhạy cảm run lên, Dung Nhan khó chịu rêи ɾỉ nói: “Ngày mai em phải đến thư viện làm bài tập…”

Tần Mộng Viễn cau mày, anh đột nhiên cảm thấy việc cô còn quá nhỏ tuổi cũng không tốt lắm.

Vật nhỏ run rẩy nép trong lòng ngực anh vẫn là một đứa trẻ phải đi học, làm bài tập, anh không thể làm cô mọi lúc, dù sao thì việc học cũng rất quan trọng.

Mặc dù anh nóng vội nhưng vẫn phải cho cô thời gian thích ứng.

Quan hệ của hai người bắt đầu bằng tình một đêm, nếu chiếm thân thể trước trái tim, có lẽ cô gái nhỏ sẽ cảm thấy khó chịu, anh cần phải kiên nhẫn hơn, vun đắp tình cảm với cô trước, đợi cô mở lòng.

“Tối mai thì sao? Em có việc gì không?”

“Làm, làm xong bài tập thì không có việc gì…” Dung Nhan chỉ có thể trả lời như vậy.

“Được rồi, vậy tối nay cục cưng nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai tranh thủ hoàn thành bài tập, buổi tối cha đến đón em nhé? Hửm? Cha tin tưởng em có thể làm được.”

Cô là một đứa trẻ ngoan, học lực xuất sắc, từ tài liệu Giang Trạch gửi tới, Tần Mộng Viễn biết cô đã giành được hai học bổng kể từ khi vào đại học.

“Dạ…” Dung Nhan gật đầu.

Hai người ôm nhau một lúc, mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên tách hai người ra.

“Đi đi, tối mai nhớ mặc thật đẹp, cha tới đón em.” Tần Mộng Viễn xoa đỉnh đầu cô, nghĩ có lẽ tối mai anh mới có thể cho cô một buổi hẹn hò ngọt ngào.

“Vâng…” Mặt Dung Nhan đỏ ửng, chỉ biết vâng dạ.

Tần Mộng Viễn mở khóa trung tâm trong xe, trả lời điện thoại.

Dung Nhan chỉnh trang lại quần áo, mở cửa xuống xe, nhiều ít cũng có chút tật giật mình, cô chịu đựng đôi chân mềm nhũn, nhanh chóng bước đi một đoạn, cách đó không xa là ký túc xá, cô sợ gặp phải bạn mình.

Khi quay đầu nhìn lại, anh đã lái xe rời đi.

Anh cũng có việc riêng phải làm, vừa rồi xuống xe Dung Nhan nghe thấy anh nói với đầu dây điện thoại bên kia: “Hiện tại tôi đến ngay.”

Đối với một người đàn ông trẻ tuổi, độc thân, giàu có, cuộc sống về đêm của anh chắc chắn sẽ không buồn tẻ, đơn điệu.

Dung Nhan xoay người, chậm rãi đi về phía ký túc xá.

Đó không phải vấn đề cô nên hỏi, cô chỉ cần bảo vệ trái tim mình cho đến một ngày anh cảm thấy chán ngấy mối quan hệ giao dịch này.

Quy tắc số 2 của tình nhân: Cô không thể yêu người bao nuôi mình, nếu không người bị tổn thưởng sẽ chỉ là cô.——————

Đúng vậy, một người muốn yêu, một người nghĩ là giao ha ha ha