Chương 18: Trái tim cứng rắn vốn đã nhìn quen sinh ly tử biệt của bác sĩ Tần bỗng trở nên mềm mại hơn

“Em ăn trưa chưa?” Tần Mộng Viễn cầm áo khoác trên giá treo, đặt ở khuỷu tay, một tay khác cầm một túi nilon, bên trong đựng các loại thuốc kê cho cô uống và thuốc bôi ngoài da.

Dung Nhan nhìn dáng người cao lớn của anh, lắc đầu.

Tần Mộng Viễn gật đầu, anh đã đoán được trước.

Cô gái nhỏ lầm tưởng mình bị nhiễm bệnh, sợ đến mức mất phương hướng, không ăn uống được là chuyện bình thường.

Nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, chắc hẳn cô đã khóc rất nhiều trước khi đến đây.

Đồ ngốc này, sao không biết gọi điện thoại hỏi anh trước? Không phải anh để lại một tờ giấy cho cô sao? Chẳng lẽ nhìn anh giống một người khó gần?

“Chúng ta đi ăn cơm trước.” Tần Mộng Viễn nhìn về phía cửa, ra hiệu cho cô cùng đi ra ngoài.

“Anh không cần phải làm việc sao?” Chẳng phải bác sĩ rất bận rộn sao?

“Ừm, buổi chiều được nghỉ.”

Đêm qua một tai nạn giao thông đột ngột xảy ra, sau một cuộc điện thoại, bác sĩ Tần từ câu lạc bộ giải trí chạy đến bệnh viện, phẫu thuật cả một đêm, tính đến thời điểm hiện tại thì anh nghỉ ngơi chưa đến ba tiếng, cho nên buổi chiều có thể về nhà.

“Muốn ăn gì?” Tần Mộng Viễn lùi xe, liếc nhìn cô gái ngồi ngay ngắn ở phía sau qua gương chiếu hậu.

Lúc này, bác sĩ Tần rất lịch sự, sẽ quan tâm đến sở thích ăn uống của cô gái.

“Anh có thể đưa tôi đến bến xe buýt gần đây nhất không?” Dung Nhan cảm thấy hiện tại bản thân không nên ăn cơm mà là nhanh chóng tìm một nơi để bình tĩnh lại.

Cô gái nhỏ không hề cảm kích, bác sĩ Tần tự động giả vờ không nghe thấy, bẻ tay lái, chiếc xe tiến vào đường chính.

Nếu không có yêu cầu gì đặc biệt vậy thì anh sẽ quyết định thay cô.

Hai mươi phút sau, họ đến một trung tâm thương mại gần đó,

Hai người lần lượt lên lầu, bước vào một nhà hàng thảo mộc.

Đã qua giờ cơm trưa từ lâu, nhà hàng không có nhiều người lắm, chỉ có vài bàn rải rác, rất yên tĩnh.

Tần Mộng Viễn chọn vị trí gần bên cửa sổ, gọi đồ ăn.

“Có ăn quen mùi vị của cây bạch truật không?”

Dung Nhan sửng sốt một lúc mới nhớ bạch truật là một bài thuốc cổ truyền của Trung Quốc.

Không phải anh là bác sĩ Tây y sao? Chẳng lẽ có nghiên cứu về y học cổ truyền Trung Quốc?

Dung Nhan gật đầu, tỏ ý không sao.

Đồ ăn được bưng lên rất nhanh, món chính là cháo bạch truật táo đỏ, còn lại là một số món xào thanh đạm.

Sau khi nấu cháo, hương vị của bạch truật không nồng lắm, hơn nữa còn được nêm thêm táo đỏ cho nên có vị ngọt.

Dung Nhan ăn từng thìa cháo một, không biết suy nghĩ cái gì mà đột nhiên nghe thấy giọng nói của người đàn ông ngồi đối diện, cô mờ mịt ngẩng đầu lên.

”Anh nói cái gì?”

Người đàn ông nở một nụ cười dịu dàng trên môi, “Lúc trước em nói mẹ của em bị bệnh? Bệnh gì?”

“Liên quan đến tim.”

Thật trùng hợp, người chuyên nghiệp đang ngồi phía đối diện.

Tần Mộng Viễn hỏi tiếp: “Ở bệnh viện à?”

“Không phải, bệnh viện trong thành phố.”

“Em làm việc ở Dạ Đình là bởi vì mẹ em?”

“...”

Cô gái cụp mắt né tránh, cô không muốn ai biết bí mật trong lòng mình.

Cô không nói gì nhưng Tần Mộng Viễn biết đáp án của câu hỏi này.

Bán rẻ tiếng cười ở câu lạc bộ giải trí để cứu mẹ sao? Thật là một cô gái nhỏ đáng thương.

Tần Mộng Viễn không nói gì nữa, chờ cô ăn xong. Một cô gái chừng hai mươi tuổi ăn uống rất khuôn phép, khi ăn cơm rất yên tĩnh, không hề phát ra âm thanh nhai nuốt đồ ăn, thậm chí ngay cả âm thanh chén đũa chạm vào nhau cũng rất nhẹ, khả năng được dạy dỗ rất tốt.

Cô ngồi thẳng lưng, cách bàn ăn khoảng một nắm tay, hai chân buông thõng tự nhiên dưới gầm bàn, không có động tác khiếm nhã, cư xử đúng mực như một tiểu thư nhà quý tộc.

Trong ánh mắt trầm tĩnh của người đàn ông có vài phần cân nhắc.

Điện thoại trên mặt bàn phát ra âm thanh thông báo tin nhắn, Tần Mộng Viễn cầm lên thì nhìn thấy tin nhắn Giang Trạch gửi đến: Thông tin của Tiểu Phù Dung ~

Sau đó là một gói nén.

Anh bấm vào, phần lớn trong đó đều chứa thông tin về tình trạng học tập, từ tiểu học đến đại học, cô không phải người Thanh Thành, quê ở một vùng hẻo lánh xa xôi ở tỉnh khác, cô học ở nông thôn từ tiểu học đến trung học, có lẽ thi đỗ vào trường đại học Thanh Thành cho nên mới đến Thanh Thành.

Tần Mộng Viễn lướt từng trang một, chỉ trong vài phút anh đã nắm được sơ lược cuộc sống của một cô sinh viên 21 tuổi, bao gồm cả điểm cô đạt được trong kỳ thi,...

Đồng thời anh cũng chú ý đến một thông tin đặc biệt, trong mỗi phần thông tin đều để trống thông tin về cha của cô gái.

Nói cách khác thì ít nhất từ năm cô bắt đầu học tiểu học đã không có cha, cũng có khả năng sớm hơn, 6 tuổi? 5 tuổi?

Trái tim cứng rắn vốn đã nhìn đủ sinh ly tử biệt của bác sĩ Tần giờ phút này bỗng trở nên mềm mại hơn.

Anh ngẩng đầu nhìn cô dùng đũa gắp một miếng dưa chuột, cổ tay của cô rất nhỏ, làn da trắng nõn giống như trong suốt, có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh lam trong lớp da mỏng manh, trông cô rất yếu ớt.

Anh nhớ tới dáng vẻ của cô vào đêm qua khi ở dưới người anh, càng điên cuồng thì cô càng không chịu nổi, nhưng cô không trốn được, đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô nắm lấy tấm ga giường, nắm chặt đến mức ngón tay trắng bệch, vừa yếu ớt vừa đáng thương thừa nhận từng cú thúc của anh, cô khó chịu, đau đớn không ngừng khóc lóc, cầu xin anh: “Cha ơi, Nhan Nhan buồn ngủ quá...”

Cảnh tượng tối qua cứ hiện lên trước mắt người đàn ông, bên tai là tiếng kêu yếu ớt của cô gái, ánh nắng chói chang, anh nhắm mắt lại, không kiềm chế được sự hưng phấn đang chảy trong máu.

Anh cứng, anh muốn nện cô.