Chương 1: Phù Dung

Buổi tối, câu lạc bộ giải trí.

Cuối hàng lang, có một bóng người mảnh khảnh đứng ở ban công.

Người phụ nữ mặc sườn xám màu xanh nhạt in hình hoa, bóng loáng, bó sát, xẻ cao, tôn lên đường cong thon gọn.

Cơn gió đầu thu lạnh như nước, thổi qua góc nhỏ chẳng ai thèm quan tâm, thổi tung những lọn tóc đen dài rũ xuống mặt cô.

“Khụ khụ, Nhan Nhan, gần đây học hành thế nào rồi? Khụ khụ, gần đây trời lạnh, mùa thu ở Thanh Thành lạnh hơn chỗ khác, con ở trường nhớ phải chăm sóc bản thân thật tốt...”

Đầu điện thoại bên kia, giọng nói dịu dàng của người phụ nữ trung niên truyền đến, là một người mẹ, bà luôn quan tâm đến đứa con đang học ở nơi xa của mình.

Nhưng cũng không có cách nào bỏ qua những cơn ho ngắt quãng, cùng với tiếng thở dốc sau khi nói nhiều.

“Con ở trường rất tốt, mẹ đừng lo lắng cho con, mẹ nhớ phải giữ gìn sức khỏe đấy.” Dung Nhan cúi đầu, ánh đèn nêon rực rỡ phía xa không chiếu đến mắt cô, một tay cô cầm điện thoại, một tay ôm cơ thể mình, cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình trở nên nhẹ nhàng nhất có thể.

“Khụ khụ...Nhan Nhan, thật ra gần đây mẹ cảm thấy cơ thể khỏe hơn nhiều rồi, nếu không mẹ xuất viện, con còn đi học, lại phải đi làm thêm, mẹ sợ con vất vả quá...”

“Mẹ!” Dung Nhan vội vàng cắt ngang lời mẹ, cô biết rõ bệnh tình của mẹ, phải dựa vào thuốc và nghỉ ngơi để duy trì cơ thể, căn bản không thể xuất viện.

Nhưng buổi trưa bệnh viện bên kia đã gọi điện thoại tới nhắc nhở Dung Nhan, bọn họ đã nợ viện phí gần một tháng.

“Cô Dung, mong cô mau chóng nộp viện phí, cô cũng biết rõ bệnh tình của mẹ cô...Nếu không bệnh viện bên này cũng không làm gì được, ngoài ra, tôi đề nghị bệnh nhân có điều kiện thì nên phẫu thuật càng sớm càng tốt...”

Giọng nói bất đắc dĩ và vội vàng của y tá vẫn còn văng vẳng bên tai.

Dung Nhan dùng sức nắm lấy cánh tay mình, móng tay cắm vào da, sự sắc nhọn khiến cô tỉnh táo và đau, cô không kiềm chế được những giọt nước mắt đang cuộn trào trong mắt, dừng hai giây, cô lại ngẩng đầu lên.

Nước mắt làm mờ tầm nhìn của cô, mọi thứ trong mắt cô đều mờ đi.

“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, gần đây con tìm được một công việc mới, tiền lương rất cao, con sẽ sớm trả số tiền còn nợ cho bệnh viện, mẹ cũng đừng lo con mệt, con sẽ làm việc kết hợp với nghỉ ngơi, sức khỏe của con rất tốt!”

“Phù Dung?”

Sau lưng truyền đến giọng nói và tiếng bước chân của một người phụ nữ, người Dung Nhan run lên, cô lập tức nói vào điện thoại: “Mẹ, không nói chuyện với mẹ nữa, bạn cùng phòng gọi con.”

Dung Nhan vội vàng cúp máy, cất điện thoại, lau nước mắt rồi mới xoay người.

“Phù Dung? Em có ở đó không?”

Chị Mandy ở câu lạc bộ giải trí gọi cô.

Những người phụ nữ làm việc trong câu lạc bộ đều đeo mặt nạ, không dùng tên thật cho nên mọi người ở đây chỉ gọi cô là “Phù Dung”.

Có lẽ giống như gái làng chơi thời xưa, đều có nghệ danh.

Dung Nhan cười tự giễu.

Cô đã chấp nhận hiện thực rồi, hèn mọn, đê tiện thì đã sao? Vẫn tốt hơn là không có tiền chữa bệnh cho mẹ.

Cô chỉ có mẹ là người thân, cô tuyệt đối không thể để mất mẹ.

“Em đây, chị Mandy.” Dung Nhan đi vào hành lang, ánh đèn trên đầu hơi chói mắt.

“Phù Dung, em trốn ở đây làm gì vậy? Cô Thẩm bảo chúng ta đến phòng 309, cô ấy nói đại gia Giang lại đến đây, lần này anh ta chỉ đích danh tên em!” Mandy bước tới, kéo cánh tay của Dung Nhan, dẫn cô đến phòng bao.

Cô Thẩm là quản lý câu lạc bộ giải trí, chịu trách nhiệm quản lý đồ uống và các cô gái hầu rượu, có lẽ xuất phát từ lòng thương hại cho nên rất quan tâm đến Dung Nhan, giới thiệu cho cô một số khách hàng hào phóng.

Đại gia Giang là người cô Thẩm giới thiệu lần trước, quả thực lần đó Dung Nhan kiếm được không ít, khó hơn chính là đại gia họ Giang này không chỉ nhiều tiền mà còn không có tật xấu.

Phải biết rằng trong câu lạc bộ giải trí có rất nhiều biếи ŧɦái, có khá nhiều kẻ tra tấn các cô gái hầu rượu đến chết.

Dung Nhan nhanh chóng chỉnh lại tóc và quần áo rồi đi theo Mandy.

……

Phòng 309 rất rộng, xa hoa trụy lạc, có nhiều khu vực, một bên đánh bài, một bên ca hát, tóm lại là một quầy rượu lớn, những người ở Thanh Thành có thể đến đây cũng đều có chút mặt mũi.

Tần Mộng Viễn xoa lỗ tai, đá vào Giang Trạch đang hát cùng cô gái hầu rượu ngồi bên cạnh.

“Gào cái gì? Ồn ào quá!”

Giang Trạch nằm liệt trên ghế sô pha vội vàng đứng dậy, ôm lấy bắp chân sau khi bị đá, giọng nói còn to hơn cả khi hát.

“Đêm đẹp trời, một người cô đơn như em không thể khóc lóc thảm thiết cho cuộc đời của mình sao? Anh Viễn, anh thật vô tâm!”

Tần Mộng Viễn liếc nhìn hai cô gái hầu rượu bên cạnh Giang Trạch, chán ghét nói, “Cậu cô đơn? Bên trái một em, bên phải một em, cậu cô đơn?”

Giang Trạch nghẹn lời, cậu không hề tức giận, tình nghĩa anh em mười mấy năm, cậu hiểu tính tình của anh, cho nên chỉ ngượng ngùng nói: “Anh Viễn, anh nói ít nhưng bản lĩnh gϊếŧ chết người khác không nhỏ.”

Tần Mộng Viễn không tỏ ý kiến gì về đều này, anh không nhìn Giang Trạch nữa, lấy điện thoại ra, đầu ngón tay gõ lên màn hình.

Đối với buổi tiệc rượu như vậy, Tần Mộng Viễn không hề hứng thú, nếu không phải Giang Trạch ép anh đến đây, mà tình cờ tối nay anh rảnh rỗi thì giờ phút này anh sẽ không xuất hiện ở chỗ này.

Đột nhiên, ánh mắt của Giang Trạch thay đổi, như thể nhớ tới chuyện quan trọng nào đó, vì vậy cậu đẩy bả vai của cô gái hầu rượu, tiến lại gần Tần Mộng Viễn.

“Anh Viễn, anh đang nhắn tin với tiểu thư nhà họ Dung à?” Giang Trạch thoáng nhìn thấy hai chữ “Dung Vi” trên khung chat.

Tần Mộng Viễn không quan tâm, cho cậu một biểu cảm “biết rõ còn cố hỏi”.

Giang Trạch lại liếc nhìn điện thoại, nhưng cuộc nói chuyện giữa đôi nam nữ độc thân bình thường lại ngắn gọn, nghiêm túc thái quá, phần lớn là nhà gái chủ động, chủ yếu nói về bệnh viện, bệnh nhân và giấy tờ.

Trong lòng Giang Trạch lộp bộp.

E rằng anh Viễn không có chút hứng thú nào với cô tiểu thư họ Dung kia.

Nghĩ đến lời nói của cha mẹ anh Viễn, Giang Trạch không khỏi xấu hổ.

Là một bác sĩ khoa ngoại phong độ, nho nhã, xung quanh có không ít phụ nữ độc thân, nhưng lại không tìm hiểu, có ý muốn tiến xa hơn với ai.

Nói đến đây, anh Viễn cũng đã 31 tuổi, trong độ tuổi đỉnh cao, bình thường giữ mình trong sạch, hình như không quan tâm đến chuyện nam nữ, chẳng lẽ thật sự muốn thành tiên?

Nghĩ đến đây, Giang Trạch vội vàng vỗ cho mình tỉnh táo lại.

Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng! Nếu đây là sự thật thì cha mẹ anh Viễn phải làm sao?

Nghĩ đến đây, cửa phong bao bị mở ra từ bên ngoài, có mấy người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt, trang điểm quyến rũ đi vào.

Trong đám người, một cô gái mặc sườn xám màu xanh nổi bật thu hút sự chú ý của người khác.