Chương 3

Sau đó, Mary tự mắng mình vì chỉ ra khỏi xe mà không có lời nào đáp lại câu nói thẳng thừng của anh, nhưng lúc đó cô bị chấn động và không còn khả năng lên tiếng. Cưỡиɠ ɧϊếp! Tội danh đó thật gớm ghiếc. Thật không thể tin nổi. Cô đã thực sự hôn anh! Cô quá choáng váng đến nỗi chỉ gật đầu chào anh và bảo Joe rằng tối nay cô sẽ gặp lại nó, rồi quay vào nhà mà không hề cảm ơn họ một tiếng nào.

Giờ thực tế ập xuống. Đứng một mình trong căn bếp lỗi thời, cô vừa nhìn Woodrow thèm thuồng liếʍ sữa trong đĩa vừa ngẫm nghĩ về Wolf và câu nói của anh. Đột nhiên cô khịt mũi. “Vớ vẩn! Nếu người đàn ông đó là kẻ hϊếp da^ʍ, thì tao sẽ nấu chín mày làm bữa tối đấy, Woodrow.” Woodrow tỏ vẻ hết sức thờ ơ, theo đó Mary cho rằng con mèo cũng đồng ý với nhận xét của mình, và cô đánh giá cao khả năng của Woodrow trong việc nhận ra điều gì là tốt nhất cho nó.

Suy cho cùng thì Wolf chẳng nói rằng anh phạm tội cưỡиɠ ɧϊếp. Anh chỉ nói anh bị tù vì tội cưỡиɠ ɧϊếp. Khi nghĩ đến cái cách mà cả hai cha con nhà Mackenzie tự động và cay đắng chấp nhận thực tế họ sẽ bị xa lánh bởi dòng máu Anh điêng, cô tự hỏi liệu có thể nào dòng máu Anh điêng ấy có liên quan đến chuyện ngồi tù của Wolf. Nhưng anh không làm chuyện đó. Cô biết điều đó rõ như cô biết gương mặt mình. Người đàn ông đã giúp cô thoát khỏi tình huống tồi tệ, sưởi ấm đôi tay cô bằng cơ thể mình và hôn cô bằng sự đói khát cháy bỏng, không phải là loại đàn ông có thể làm tổn thương phụ nữ như thế. Anh chính là người đã dừng lại trước khi nụ hôn đó đi quá xa; lúc đó cô đã mềm nhũn trong tay anh rồi. Thật lố bịch. Không đời nào anh lại là kẻ hϊếp da^ʍ. Ồ, có thể chuyện dừng hôn cô cũng chẳng phải là một thử thách cam go gì cho lắm; suy cho cùng thì cô nhút nhát và thiếu kinh nghiệm, lại chưa bao giờ quyến rũ, nhưng... Ý nghĩ của cô lại trôi tuột đi khi những cảm xúc đáng nhớ đó ùa về. Cô thiếu kinh nghiệm, nhưng cô không ngu ngốc. Anh đã... chà, cương cứng. Rõ ràng cô đã cảm thấy nó. Có thể gần đây anh không được giải tỏa cơn thèm khát thể xác còn cô thì lại ở ngay đó, nhưng dù vậy thì anh vẫn không lợi dụng cô. Anh không đối xử với cô bằng thái độ của một thủy thủ bị mắc kẹt ở cảng biển nào đó trong cơn bão. Cái từ kinh tởm mà cô từng nghe một học sinh của mình nói, là gì ấy nhỉ? Ồ, đúng rồi - hứng tình. Cô có thể chấp nhận rằng Wolf Mackenzie đã ở trong tình trạng đó và cô tình cờ đã khuấy động ngọn lửa trong anh theo một cách nào đó vẫn còn là bí ẩn đối với cô, nhưng điểm mấu chốt là anh đã không tận dụng lợi thế của mình. Sẽ ra sao nếu anh làm thế?

Trái tim cô bắt đầu nhịp đập mạnh mẽ, nặng nề, và hơi nóng bò xuyên qua cô, trong khi một cảm giác bất an, nhức nhối hình thành ở sâu bên dưới. Ngực cô săn lại, bắt đầu ngứa ran. Cô vô thức ấn lòng bàn tay lên đó trước khi nhận ra mình đang làm gì và vội giật tay ra. Nhưng sẽ thế nào nếu anh chạm vào ngực cô? Sẽ thế nào nếu miệng anh ở trên cô? Mới chỉ nghĩ đến anh mà cô cảm thấy như thể mình sẽ tan chảy ngay lúc này. Mơ mộng viển vông. Cô siết hai đùi lại với nhau, cố làm dịu cảm giác nhức nhối trống rỗng, và một tiếng rên thoát ra từ miệng. Âm thanh thật khẽ, nhưng dường như hơi quá to trong ngôi nhà yên ắng này, làm con mèo ngẩng lên khỏi đĩa, meo lên một tiếng dò hỏi, rồi lại quay lại với chỗ sữa.

Liệu cô có thể ngăn anh lại không? Thậm chí liệu cô có cố ngăn anh lại không? Hay là giờ cô đang đứng đây, nhớ lại cảnh làʍ t̠ìиɦ thay vì cố tưởng tượng ra xem nó như thế nào? Người cô rạo rực, nhưng là từ những bản năng và nhu cầu gần như chưa được đánh thức hơn là từ những gì thật sự đã trải qua.

Trước đây cô chưa từng biết đến đam mê nào khác ngoài sự say mê tri thức và dạy học. Phát hiện cơ thể mình có những cảm xúc mạnh mẽ như thế này thật đáng sợ, vì cô đã tưởng mình biết rõ về bản thân. Đột nhiên da thịt cô lại trở nên xa lạ với cô, và Mary đột ngột không thể kiểm soát ý nghĩ cũng như cảm xúc. Nó gần như là một sự phản bội.

Thì sao chứ, đây là ham muốn tìиɧ ɖu͙©! Cô, Mary Elizabeth Potter, thực sự ham muốn một người đàn ông! Lại chẳng phải người đàn ông bất kỳ nào đó. Mà là Wolf Mackenzie! Chuyện này vừa đáng kinh ngạc, vừa đáng hổ thẹn.

***

Joe chứng tỏ mình là một học sinh nhanh trí, đầy khả năng, đúng như Mary đoán. Cậu bé nhanh nhẹn, đến đúng giờ, và ơn trời là chỉ có một mình. Sau khi ngẫm đi ngẫm lại những sự kiện buổi sáng trong suốt cả buổi chiều, cô không nghĩ mình có thể giáp mặt Wolf Mackenzie lần nữa. Anh nghĩ gì về cô nhỉ? Trong tâm trí cô, cô thực sự đã tấn công người đàn ông đó.

Nhưng Joe chỉ có một mình, và trong ba giờ đồng hồ tiếp theo, Mary thấy mình càng lúc càng thích thằng bé. Nó thèm khát kiến thức và hấp thu kiến thức như tấm bọt biển khô.

Trong lúc Joe làm bài tập mà cô giao, cô chuẩn bị cuốn sổ ghi chép lại thời gian nó học từng môn, những bài học và điểm kiểm tra. Mục tiêu của họ cao hơn bằng trung học nhiều. Nhưng Mary không hứa hẹn, cô biết cô sẽ không thỏa mãn nếu Joe không được nhận vào Học viện Không quân. Có gì đó trong mắt thằng bé nói với cô rằng nó sẽ không bao giờ trở nên hoàn thiện nếu không được bay; Joe như con đại bàng bị nhốt, tâm hồn nó khao khát bầu trời.

Cô tạm nghỉ lúc chín giờ và ghi lại thời gian trong sổ. Joe vừa ngáp dài vừa đung đưa cái ghế trên hai chân sau. “Chúng ta có học thế này thường xuyên không ạ?”

“Tất cả các buổi tối, nếu em có thể,” cô trả lời. “Ít nhất là đến khi em bắt kịp với các bạn trong lớp.”

Đôi mắt xanh nhạt lấp lánh nhìn cô, và một lần nữa Mary choáng váng trước sự trưởng thành trong đôi mắt đó. “Em có phải quay lại lớp học bình thường vào năm tới không?”

“Làm thế sẽ có lợi cho em. Em sẽ có thể hoàn thành nhiều bài học hơn, và chúng ta có thể học nâng cao ở đây.”

“Em sẽ nghĩ đến chuyện đó. Em không muốn bỏ ba em trong lúc khó khăn. Nhà em đang mở rộng nông trại, nghĩa là có rất nhiều việc. Bây giờ nhà em có nhiều ngựa hơn bao giờ hết.”

“Nhà em có nuôi ngựa không?”

“Ngựa đua ¼[3]. Ngựa trang trại loại tốt, được huấn luyện để trông gia súc. Nhà em không chỉ lai giống ngựa, mà người ta còn đem ngựa đến trang trại cho ba em huấn luyện nữa. Ba em không chỉ giỏi, mà còn là giỏi nhất. Mọi người không bận tâm ba em là người Anh điêng khi liên quan đến việc huấn luyện ngựa cho họ.”

[3] Nguyên văn: quarter horse: là loại ngựa đua phổ biến ở miền Tây nước Mỹ. Quarter chỉ ¼ , ở đây là ¼ dặm, tương đương với 400m. Ngựa ¼ là loại ngựa đua chỉ chuyên chạy duy nhất một đường đua 400m, giống ngựa này nhỏ hơn ngựa đua thường.

Một lần nữa vẻ cay đắng hiển hiện rõ ràng. Mary chống khuỷu tay lên bàn và gác cằm lên hai bàn tay. “Còn em?”

“Em cũng là người Anh điêng, cô Potter. Anh điêng lai, và với đa số mọi người như thế đã là quá đủ. Lúc em còn nhỏ thì cũng không tệ đến thế, vì một đứa trẻ Anh điêng cũng chẳng phải là mối đe dọa gì lắm với bất kỳ ai. Khi đứa trẻ đó lớn lên và bắt đầu nhìn mấy đứa con gái Ăng lê da trắng thì mọi thứ mới trở nên tệ hại.”

Vậy một phần lý do Joe bỏ học là vì một đứa con gái. Mary nhướng mày nhìn thằng bé. “Cô cho rằng mấy đứa con gái Ăng lê da trắng cũng nhìn lại em,” cô dịu dàng nói. “Em rất đẹp trai.”

Joe gần như cười toe toét. “Vâng. Một thằng Anh điêng đẹp trai cũng nhận được những cái liếc nhìn.”

“Vậy là bọn chúng có nhìn lại?”

“Và ve vãn. Một đứa xử sự như kiểu thực sự quan tâm đến em. Nhưng khi em mời cô nàng khiêu vũ thì ngay lập tức cô nàng quay ngoắt đi. Em đoán ve vãn em thì được, đại loại như kiểu vẫy cờ đỏ trước mặt con bò tót từ một khoảng cách an toàn, nhưng không đời nào cô nàng thực sự đi chơi với một thằng Anh điêng.”

“Cô rất tiếc.” Không hề suy nghĩ, Mary phủ tay lên bàn tay khỏe mạnh trẻ trung của thằng bé. “Có phải đó là lúc em nghỉ học?”

“Lúc đó dường như đi học chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Đừng nghĩ là em nghiêm túc với cô nàng kia, hay gì đó tương tự, bởi vì chuyện chưa đi xa đến thế. Em chỉ để ý cô ấy. Nhưng toàn bộ chuyện đó cho thấy rằng em sẽ chẳng bao giờ phù hợp, rằng sẽ chẳng có đứa con gái nào ở đó chịu đi chơi với em.”

“Vậy lúc đó em định làm gì? Làm việc ở trang trại trong suốt phần đời còn lại và không bao giờ hẹn hò, không bao giờ kết hôn ư?”

“Chắc chắn là em không nghĩ đến chuyện kết hôn rồi!” Joe khẳng định. “Vả chăng, vẫn còn những thị trấn khác, những thị trấn lớn hơn. Giờ tình hình trang trại khá là tốt, em và cha dư ít tiền.” Nó không nói thêm rằng mình đã mất đời trai hai năm trước, trong một chuyến đi đến một thị trấn lớn hơn. Nó không muốn làm cô sốc, và nó đảm bảo cô sẽ choáng nếu biết về trải nghiệm này của nó. Cô giáo mới không chỉ đoan trang mà còn ngây thơ lắm, và ở Joe xuất hiện một cảm giác che chở kỳ quặc. Cả cái thực tế rằng cô khác hẳn với những giáo viên khác mà nó từng biết nữa. Khi nhìn nó, cô thấy nó là Joe Mackenzie, chứ không phải làn da màu đồng và mái tóc đen của một thằng con lai. Cô nhìn vào mắt nó và thấy ước mơ, thấy nỗi ám ảnh với máy bay và được bay mà nó luôn mang trong mình.

Sau khi Joe về, Mary khóa cửa lại và chuẩn bị lên giường. Với cô hôm nay là một ngày hỗn độn, và phải mất rất lâu cô mới ngủ được, để rồi ngủ quên vào sáng hôm sau. Cô cố ý làm mình bận rộn cả ngày, không để mình có chút thời gian để nghĩ vẩn vơ về Wolf Mackenzie, hay mơ mộng về những chuyện đã không xảy ra. Cô lau chùi rồi đánh bóng cho đến khi ngôi nhà sáng loáng, sau đó lôi các thùng đựng sách mà cô mang theo từ Savannah ra. Sách luôn luôn tạo ra vẻ sống động cho ngôi nhà. Thế nhưng, cô chán điên khi không có chỗ nào xếp đống sách đó. Thứ cô cần là vài giá sách di động - nếu như chỉ cần một cái tuốc nơ vít để lắp ráp thì cô đã có thể tự mình ráp mấy cái kệ sách đó rồi. Với lòng quyết tâm thường lệ, cô lên kế hoạch chiều mai sẽ đến cửa hàng bách hóa. Nếu họ không có những gì cô cần, cô sẽ mua ít gỗ xẻ và thuê ai đó đóng mấy cái giá sách.

Vào bữa trưa thứ Hai, cô gọi điện cho Phòng Giáo dục liên bang để tìm hiểu xem mình phải làm gì để đảm bảo việc học của Joe sẽ được chấp nhận và được cấp bằng. Cô biết mình đủ khả năng chứng nhận cho cậu bé, nhưng cũng còn cả đống giấy tờ cần phải hoàn thành trước khi Joe có được giấy chứng nhận của gia sư riêng - thứ bắt buộc phải có trong hồ sơ. Cô gọi điện bằng máy trả tiền trong phòng giáo vụ nhỏ xíu, căn phòng chưa bao giờ được sử dụng vì chỉ có ba giáo viên, mỗi người dạy bốn khối lớp và chẳng bao giờ có thời giờ mà nghỉ ngơi. Tuy vậy, ở đó vẫn có ba chiếc ghế và một cái bàn, một cái tủ lạnh nhỏ xíu méo mó, một máy pha cà phê tự động và một máy điện thoại trả tiền. Bình thường chẳng có ai sử dụng căn phòng này, vì vậy mà Mary ngạc nhiên khi thấy cánh cửa bật mở và Sharon Wycliffe, giáo viên dạy từ khối lớp một đến khối lớp bốn, thò đầu vào.

“Mary, cô ốm hay bị sao à?”

“Không, tôi khỏe.” Mary đứng dậy và phủi bụi trên tay. Trên ống nghe điện thoại bụi đóng một lớp dày màu xám, bằng chứng cho thấy nó ít được sử dụng thế nào. “Tôi đang gọi điện thoại.”

“Ồ. Tôi chỉ thắc mắc thôi. Cô đã ở trong này lâu quá, và tôi tưởng cô không khỏe. Cô gọi cho ai thế?”

Câu hỏi được thốt ra không chút do dự. Sharon sinh ra ở Ruth, đi học ở đây, và kết hôn với một chàng trai trong vùng. Một trăm tám mươi cư dân ở Ruth đều biết rõ nhau; tất cả đều biết công việc của nhau và không thấy có gì bất thường về chuyện đó. Những thị trấn nhỏ chỉ là những đại gia đình mở rộng. Mary không cảm thấy bất ngờ trước sự tò mò công khai của Sharon, vì cô đã trải nghiệm điều đó rồi.

“Phòng Giáo dục liên bang. Tôi cần ít thông tin về yêu cầu giảng dạy.”

Sharon có vẻ lo lắng. “Cô nghĩ bằng cấp của mình không phù hợp à? Nếu có rắc rối gì, Ban giám hiệu sẽ tự tử hàng loạt mất. Cô không biết tìm được một giáo viên có bằng cấp tử tế sẵn lòng đến dạy ở một thị trấn nhỏ như Ruth khó khăn đến mức nào đâu. Mọi người gần như rơi vào trạng thái hoảng loạn ngay trước khi tìm thấy cô. Bọn trẻ suýt nữa phải đi học cách đây hơn sáu mươi dặm đấy.”

“Không, không phải chuyện đó. Tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ bắt đầu dạy thêm, nếu như có đứa trẻ nào thấy cần.” Mary không nhắc đến Joe Mackenzie, vì cô vẫn nhớ những lời cảnh báo mà cha con nhà họ đã nói với mình.

“Ơn Chúa đây không phải là tin xấu,” Sharon kêu lên. “Tốt hơn hết tôi nên quay lại với bọn trẻ trước khi chúng vướng vào rắc rối.” vẫy tay và nở một nụ cười, cô ta rụt đầu lại, tính tò mò đã được thỏa mãn.

Mary hy vọng Sharon không kể chuyện này với Dottie Lancaster, giáo viên dạy khối lớp năm đến khối lớp tám, nhưng cô biết đó chỉ là hy vọng hão. Cuối cùng thì mọi thứ ở Ruth đều trở thành chuyện chung cả. Sharon thì thân thiện và vô cùng hài hước với đám học sinh nhỏ tuổi của mình, và cách dạy của Mary cũng khá là thoải mái, nhưng Dottie lại nghiêm khắc và cộc lốc với đám học sinh. Điều đó làm Mary khó chịu, bởi vì cô cảm thấy Dottie coi việc dạy học chỉ là công việc, một thứ cần thiết nhưng chẳng thích thú. Cô thậm chí còn nghe nói Dottie đang nghĩ đến chuyện nghỉ hưu sớm ở tuổi năm nhăm. Dù Dottie vẫn còn những thiếu sót, nhưng điều này chắc chắn sẽ làm cho Ban giám hiệu phải lo nghĩ, vì như Sharon đã chỉ ra, tìm được một giáo viên chuyển tới và sống ở Ruth gần như là không thể.

Thị trấn này quá nhỏ và quá cách xa tất cả mọi thứ.

Trong lúc dạy những tiết học cuối cùng trong ngày, Mary quan sát mấy đứa con gái và tự hỏi không biết đứa nào đã cả gan ve vãn Joe Mackenzie, rồi sau đó rút lui khi thằng bé thực sự lên tiếng mời đi chơi. Có vài cô bé rất hấp dẫn và lả lơi, mặc dù chúng mang vẻ hời hợt điển hình của lũ trẻ tuổi teen, nhưng tất cả dường như đều đáng yêu. Nhưng ai là người đã thu hút Joe, một cậu bé không hề hời hợt, một cậu bé có đôi mắt quá trưởng thành so với tuổi mười sáu? Natalie Ulrich, cô bé cao và duyên dáng kia ư? Hay Pamela Hearst tóc vàng với vẻ bề ngoài ưa nhìn của vùng biển California? Hay là Jackie Baugh với đôi mắt sẫm đầy nhục cảm? Cô nhận thấy đó có thể là bất kỳ ai trong tám cô bé trong các lớp học của cô. Chúng đã quen với việc được người ta theo đuổi, lại vô cùng may mắn khi số con trai đông hơn, chín so với tám. Tất cả bọn chúng đều duyên dáng và khêu gợi. Vậy ai là cô bé đó?

Cô tự hỏi sao chuyện đó lại quan trọng, nhưng đúng là nó quan trọng. Một trong những cô bé này, mặc dù không làm tan vỡ trái tim Joe, nhưng có thể nói là đã tặng cho thằng bé một cú đấm hủy hoại cả cuộc đời.

Joe đã coi đó như là bằng chứng cuối cùng cho thấy nó sẽ chẳng bao giờ có chỗ trong thế giới của người da trắng, và thế là nó rút lui. Có thể nó sẽ chẳng bao giờ quay lại ngôi trường này, nhưng ít ra nó đã đồng ý để cô phụ đạo. Giá như Joe không đánh mất hy vọng.

Hết giờ, Mary nhanh chóng thu thập tất cả những tài liệu mà cô sẽ cần đến vào tối hôm đó, cũng như những bài kiểm tra phải chấm, rồi vội vàng ra xe. Đến cửa hàng bách hóa Hearst chỉ mất một quãng đường ngắn, và khi cô hỏi, ông Hearst đã tốt bụng dẫn cô đến góc bày bán vật dụng đóng giá sách.

Vài phút sau, cánh cửa mở ra để đón một khách hàng khác. Mary nhìn thấy Wolf ngay khi anh bước vào cửa hàng; cô đang xem xét đống vật dụng đóng giá sách, nhưng da cô giống như một hệ thống báo động, nó báo hiệu khi anh đến gần. Dây thần kinh của cô rộn lên, tóc sau gáy dựng đứng, cô ngẩng lên, và anh đứng đó. Ngay lập tức cô rùng mình, núʍ ѵú săn lại. Mary khổ sở vì phản ứng không thể kiểm soát đó làm máu dồn lên mặt cô.

Trong tầm mắt, cô thấy ông Hearst cứng người lại, và cho đến lúc này cô mới thực sự tin những gì Wolf đã nói với cô về cái cách anh bị đối xử trong thị trấn này. Anh chẳng làm gì cả, cũng chẳng nói gì, nhưng rõ ràng ông Hearst chẳng vui vẻ gì khi thấy anh bước vào cửa hàng.

Mary nhanh chóng quay lại với đống vật dụng làm giá sách. Cô không thể nhìn vào mắt anh. Mặt cô thậm chí còn nóng bừng hơn khi cô nghĩ đến cách xử sự của mình hôm trước, tự lao vào anh như một cô gái già đói sεメ. Đúng. Hẳn anh sẽ nghĩ rằng cô là một gái già đói sεメ; cô không thể tranh cãi phần gái già, nhưng trước đây cô chưa bao giờ để tâm đến phần kia cho đến khi Wolf ôm cô vào lòng. Khi cô nghĩ đến những gì mà mình đã làm...

Mặt cô như bốc lửa. Cơ thể cô cũng bốc lửa. Cô chẳng còn mặt mũi nào để nói chuyện với anh. Anh sẽ nghĩ gì về cô chứ? Cô hết sức tập trung đọc những hướng dẫn trên hộp vật dụng đóng giá sách và giả vờ rằng mình không nhìn thấy anh bước vào cửa hàng.

Cô đọc cái hướng dẫn đến ba lần mới nhận ra rằng mình đang xử sự giống hệt như những người mà anh đã miêu tả: quá tốt đẹp nên không thể nói chuyện với anh, không thèm thừa nhận là có quen biết anh.

Thông thường Mary là người đằm tính, nhưng đột nhiên nỗi tức giận bao trùm lấy cô - tức giận với chính mình. Cô là loại người gì chứ?

Cô giật mạnh hộp vật dụng về phía mình và loạng choạng suýt ngã dưới sức nặng không ngờ tới. Ngay lúc cô quay lại, Wolf đang đặt một hộp đinh lên bàn tính tiền và thò tay vào túi lấy ví.

Ông Hearst liếc nhanh nhìn Wolf; rồi đảo mắt sang nơi Mary đang vật lộn với hộp vật dụng. “Cô Potter, để tôi cầm cho,” ông ta nói rồi đi nhanh từ sau quầy ra để đỡ lấy cái hộp. Ông ta vừa làu bàu vừa nâng cái hộp trên tay. “Không thể để cô đánh vật với thứ gì nặng thế này được. Sao nào, cô có thể làm mình đau đấy.”

Mary tự hỏi ông ta nghĩ cô sẽ đưa cái hộp này từ xe vào nhà bằng cách nào nếu như không phải tự mình xoay xở lấy. Cô theo ông ta ra quầy, so vai lại, hít vào thật sâu, ngẩng lên nhìn Wolf và nói rõ ràng rành mạch, “Chào anh Mackenzie. Anh khỏe chứ?”

Đôi mắt đen như màn đêm của anh lấp lánh, có lẽ là cảnh báo. “Chào cô Potter,” anh đáp lại ngắn gọn, tay chạm vành mũ, nhưng không trả lời câu chào hỏi lịch sự của cô.

Ông Hearst gay gắt nhìn Mary. “Cô biết hắn ta à, cô Potter?”

“Đúng là tôi biết. Hôm thứ Bảy anh ấy đã cứu tôi khi xe tôi bị hỏng và tôi bị mắc kẹt trong tuyết.” Cô giữ cho giọng mình rõ ràng và mạnh mẽ.

Ông Hearst quăng cho Wolf một ánh mắt nghi ngờ. “Hừm,” ông ậm ừ, rồi với lấy hộp vật dụng làm giá sách để tính tiền.

“Xin lỗi,” Mary nói. “Anh Mackenzie đến trước.”

Cô nghe Wolf lẩm bẩm chửi thề, hay ít ra cô nghĩ đó là một từ chửi thề. Ông Hearst đỏ mặt.

“Tôi không ngại chờ đâu,” Wolf rít giọng.

“Tôi không mơ đến chuyện chen ngang trước mặt anh.” Cô chắp hai tay trên hông và trề môi. “Tôi không thể thô lỗ thế được.”

“Ưu tiên phụ nữ trước,” ông Hearst cố nở một nụ cười.

Mary ném cho ông ta một ánh mắt nghiêm khắc. “Phụ nữ không nên lợi dụng giới tính của mình, ông Hearst. Đây là thời đại đối xử bình đẳng và không thiên vị. Anh Mackenzie đến trước, và anh ấy nên được đón tiếp trước.”

Wolf lắc đầu và ném cho cô ánh mắt sửng sốt. “Cô là thành viên trong hội những người đòi giải phóng phụ nữ đấy à?”

Ông Hearst trừng mắt nhìn anh. “Đừng có nói với cô ấy bằng cái giọng đó, đồ Anh điêng.”

“Nào, chờ một lát.” Cố kiểm soát cơn giận của mình, Mary chỉ tay vào ông ta. “Như thế là khiếm nhã và hoàn toàn không cần thiết. Mẹ ông sẽ thấy hổ thẹn về ông đấy, ông Hearst. Bà không dạy ông tốt hơn thế sao?”

Mặt ông ta thậm chí còn đỏ hơn. “Mẹ tôi dạy tôi ổn cả,” ông ta lầm bầm, mắt nhìn chằm chằm vào ngón tay cô.

Ngón tay của một giáo viên dường như ẩn chứa một sức mạnh bí ẩn đáng kinh ngạc. Nó làm người đàn ông trưởng thành run sợ. Mary đã nhận thấy hiệu quả này trước đây và kết luận rằng ngón tay của người giáo viên cũng giống như ngón tay người Mẹ, và như thế nó cầm nắm thứ quyền lực không ai biết đến. Phụ nữ vượt lên trên cảm giác tội lỗi và bất lực nhờ ngón tay buộc tội đó, có lẽ bởi vì hầu hết bọn họ đều trở thành mẹ và rồi đều phát huy ngón tay quyền lực của chính mình, nhưng đàn ông thì không bao giờ như thế. Ông Hearst không phải là ngoại lệ. Trông ông ta như thể muốn bò xuống dưới quầy hàng của chính mình.

“Vậy thì tôi chắc chắn rằng ông sẽ muốn làm bà ấy tự hào về ông,” cô nói bằng giọng nghiêm khắc nhất. “Anh tính trước, anh Mackenzie.” Wolf thốt lên một âm thanh gần như gầm gừ, nhưng Mary cứ nhìn anh chằm chằm cho đến khi anh giật tiền từ trong ví ra và quăng lên mặt quầy. Không nói thêm lời nào, ông Hearst tính tiền đống đinh và thối lại tiền thừa. Cũng im lặng như vậy, Wolf ôm lấy hộp đinh, xoay gót rời khỏi cửa hàng.

“Cảm ơn,” Mary nói, cuối cùng cũng rủ lòng thương và ban cho ông Hearst một nụ cười tha thứ. “Tôi biết ông sẽ hiểu chuyện tôi được đối xử công bằng quan trọng thế nào với tôi. Tôi không muốn lợi dụng lợi thế là giáo viên ở nơi này.” Cô nói nghe như kiểu là giáo viên thì ít nhất cũng to tát như nữ hoàng vậy, nhưng ông Hearst chỉ gật đầu, quá nhẹ nhõm nên chẳng muốn theo đuổi vấn đề này nữa. Ông ta cầm lấy tiền của cô rồi đầy trách nhiệm mang cái hộp vật dụng ra xe và cất nó vào thùng xe hộ cô.

“Cảm ơn ông,” cô lặp lại. “Nhân đây, Pamela là con gái ông, đúng không?” Ông Hearst có vẻ lo lắng. “Đúng vậy.” Pam là con gái út và là cục cưng của ông.

“Cô bé rất đáng yêu và ngoan ngoãn. Tôi chỉ muốn ông biết rằng ở trường cô bé học rất giỏi.”

Mặt ông ta cười rạng rỡ khi cô lái xe đi.

***

Wolf tạt vào góc đường và nhìn vào gương chiếu hậu, chờ Mary ra khỏi cửa hàng. Anh giận dữ đến nỗi muốn lắc cô cho đến khi răng cô long ra, và điều đó thậm chí còn làm anh tức giận hơn, bởi anh biết mình sẽ không làm thế.

Mẹ kiếp cô chứ! Anh đã cảnh báo cô, nhưng cô không chịu nghe. Cô không chỉ xổ thẳng ra rằng họ có quen biết, mà còn phác thảo ra tình huống họ gặp nhau và rồi bênh vực anh theo cái cách mà người ta không thể nào không nhận thấy.

Chẳng lẽ cô không hiểu khi anh bảo cô anh từng ngồi tù vì lý do gì ư? Chẳng lẽ cô nghĩ anh đùa?

Hai tay Wolf siết chặt trên vô lăng.

Cô lại cuộn tóc thành một búi, và đôi kính to bự đó lại chình ình trên mũi, che đi ánh xanh xám dịu dàng trong đôi mắt, nhưng anh vẫn nhớ trông cô thế nào khi xõa tóc xuống, chiếc quần jean cũ của Joe bó chặt cặp hông và đôi chân thanh mảnh của cô. Anh nhớ mắt cô đã hiển hiện nỗi đam mê đờ đẫn thế nào khi anh hôn cô. Anh nhớ cảm giác mềm mại trên đôi môi cô, mặc dù cô đã mím chúng lại theo một kiểu nghiêm nghị khó ưa. Nếu còn chút lý trí nào thì anh phải bỏ đi. Nếu như anh tuyệt đối tránh xa cô thì người ta sẽ chẳng có chuyện gì để bàn tán ngoài cái thực tế cô đang phụ đạo cho Joe, và chỉ chừng đó trong mắt họ cũng đã đủ tệ rồi.

Nhưng làm sao cô mang được cái hộp đó ra khỏi xe và đưa vào nhà khi về đến nhà chứ? Nó chắc phải nặng bằng cô. Anh sẽ chỉ vác hộ nó cho cô, rồi đồng thời lột một mảng da của cô vì đã không chịu nghe lời anh.

Ôi, quỷ tha ma bắt, anh đang lừa ai chứ? Anh đã được nếm mùi vị của cô, và anh muốn nhiều hơn nữa. Cô là một ả gái già luộm thuộm, nhưng da cô trắng xanh và mỏng như da em bé, còn thân hình mảnh khảnh của cô mềm mại, êm ái uốn cong dưới bàn tay anh. Anh muốn chạm vào cô. Sau khi hôn cô, ôm cô, anh không đến gặp Julie Oakes nữa vì anh không thể đẩy cảm giác về cô ra khỏi đầu, khỏi cơ thể mình. Anh vẫn còn nhức nhối. Thể xác chưa được thỏa mãn của anh vẫn đau đớn, và càng lúc càng tệ hơn, bởi nếu anh từng chắc chắn điều gì trong đời, thì đó là chuyện Mary Potter không phải dành cho anh.

Xe của cô rẽ khỏi lối đi trước cửa hàng và vượt qua anh. Lầm bầm chửi thề, anh đạp chân ga và chầm chậm theo sau cô. Cô lái xe với tốc độ ổn định, theo tuyến đường cao tốc hai làn ra khỏi thị trấn, rồi rẽ vào con đường nhánh nhỏ hẹp dẫn về nhà. Hẳn là cô đã thấy chiếc xe tải của anh ở phía sau, nhưng cô chẳng đưa ra dấu hiệu nào cho thấy cô biết mình đang bị bám đuôi. Thay vào đó cô lái thẳng về nhà, cẩn thận rẽ vào lối xe đi đầy tuyết và điều khiển chiếc xe vòng qua bãi đỗ sau nhà.

Wolf vừa lắc đầu vừa rẽ vào bãi đỗ ngay sau cô rồi ra khỏi xe. Cô đã ở bên ngoài, và mỉm cười với anh trong lúc mò mẫm tìm chìa khóa trong túi xách. Cô không nhớ anh đã nói gì với cô sao? Anh không thể tin được cô vẫn bình thản chào hỏi anh như thể anh là một linh mục, trong khi chỉ có hai người bọn họ với nhau trong vòng bán kính vài dặm.

“Mẹ kiếp, cô à!” Anh sủa vào mặt cô, chỉ vài sải chân dài anh đã đến cạnh cô. “Cô không nghe thấy tôi nói gì với cô hôm thứ Bảy hay sao?”

“Có chứ, dĩ nhiên là tôi có nghe. Nhưng như thế không có nghĩa là tôi chấp nhận.” Cô mở thùng xe và mỉm cười với anh. “Nhân tiện anh ở đây, anh giúp tôi mang cái hộp này vào được không? Tôi thực sự rất cảm kích.”

“Đó là lý do tôi dừng lại,” anh nạt.

“Tôi biết cô không thể vác nó được.” Tính khí nóng nảy của anh dường như chẳng làm cô lúng túng. Cô chỉ mỉm cười với anh lần nữa khi anh nhấc cái hộp lên vai, rồi dẫn đường đến cửa sau và mở cửa ra.

Điều đầu tiên anh nhận thấy là ngôi nhà có mùi sạch sẽ và ngọt ngào, thay vì mùi ẩm mốc của một ngôi nhà cũ đã bỏ không trong một thời gian dài. Đầu anh ngẩng lên, và anh miễn cưỡng hít vào mùi hương thoang thoảng. “Mùi gì thế?”

Cô cũng dừng lại hít hít. “Mùi gì?”

“Cái mùi ngòn ngọt ấy. Giống hương hoa.”

“Hoa ư? Ồ, hẳn là túi tử đinh hương mà tôi để trong mấy ngăn kéo để khử mùi. Có rất nhiều loại túi thơm có thể khử mùi rất hiệu quả, nhưng mùi tử đinh hương là thích hợp nhất, anh có nghĩ thế không?”

Wolf chẳng biết gì về túi thơm, cho dù chúng là gì đi nữa, nhưng nếu cô đặt chúng trong tất cả ngăn kéo thì hẳn là đồ lót của cô cũng phải có mùi tử đinh hương. Khăn trải giường sẽ có mùi tử đinh hương và mùi hương ấm áp của cơ thể cô. Cơ thể anh phản ứng dữ dội trước ý nghĩ đó, và anh chửi thề, rồi đặt chiếc hộp xuống đánh thịch. Mặc dù ngôi nhà khá lạnh, nhưng anh cảm thấy mồ hôi đang rỉ ra trên trán mình.

“Để tôi bật máy sưởi,” cô phớt lờ câu chửi thề của anh. “Máy sưởi đã cũ và kêu ầm ĩ, nhưng tôi không có củi để nhóm lò, thế nên đành phải dùng nó thôi.” Vừa nói, cô vừa rời khỏi bếp và đi lên căn phòng phía trước. Lúc quay lại, cô mỉm cười với anh lần nữa. “Chỉ một phút thôi là sẽ ấm.

Anh uống trà chứ?” Sau khi trao cho anh một ánh mắt dò hỏi, cô nói, “Cà phê vậy. Trông anh không giống người thích uống trà.”

Anh đã ấm lên rồi. Anh đang cháy phừng phừng. Anh lột găng tay ra và quăng chúng lên bàn bếp. “Cô không biết là giờ mọi người trong thị trấn sẽ bàn tán về cô sao? Quý cô à, tôi là người Anh điêng, và tôi là cựu tù...”

“Mary,” cô nhanh nhẹn cắt ngang. “Gì?”

“Tên tôi là Mary, không phải ‘quý cô’. Mary Elizabeth.” Cô nói tên đệm theo thói quen vì dì Ardith luôn gọi cô bằng cả hai tên. “Anh có chắc là mình không muốn uống cà phê không? Tôi muốn uống gì đó để làm người ấm lên.”

Mũ của anh nhập hội cùng đôi găng tay, và anh thọc bàn tay thiếu kiên nhẫn vào mái tóc. “Được rồi. Cà phê.”

Mary quay lại mở nước và đong cà phê, dùng hành động để che giấu gương mặt bất chợt đỏ ửng của mình. Tóc anh. Cô cảm thấy ngu ngốc, nhưng trước đây cô gần như không nhận thấy mái tóc anh. Có lẽ cô đã quá rối bời, rồi lại quá sửng sốt, hoặc có lẽ chỉ là đôi mắt đen như màn đêm của anh đã chiếm lấy sự chú ý của cô, nhưng trước đây cô đã không nhận thấy tóc anh dài thế nào. Mái tóc dày, đen bóng, và chạm đến bờ vai rộng của anh. Trông anh giống một kẻ nổi loạn tuyệt đẹp; ngay lập tức cô hình dung ra anh với bộ ngực vạm vỡ và đôi chân trần, thân hình chỉ được che phủ bởi một chiếc khố, và nhịp tim cô trở nên hoang dại.

Anh không ngồi xuống mà tựa thân hình cao lênh khênh của mình vào cái tủ bên cạnh cô. Mary vẫn cúi đầu, hy vọng gương mặt đỏ bừng của mình sẽ dịu đi. Người đàn ông này có gì mà chỉ nhìn thấy người đó thôi cũng đã khai ngòi những giấc mơ gợϊ ɖụ© rồi? Dĩ nhiên trước đây cô chưa từng có giấc mơ nào, dù gợϊ ɖụ© hay không. Trước đây cô chưa từng nhìn người đàn ông nào mà tự hỏi trông anh ta sẽ thế nào nếu không mặc gì, thế mà chỉ ý nghĩ về Wolf khỏa thân thôi đã làm người cô nhức nhối.

“Cô đang làm cái quỳ gì mà cho tôi vào nhà, thậm chí còn mời tôi uống cà phê chứ?” Anh hỏi bằng giọng trầm thô ráp.

Cô chớp mắt nhìn anh, vẻ mặt sửng sốt. “Sao tôi lại không nên làm thế?” Anh nghĩ mình có thể nổ tung vì bực tức. “Quý cô này...”

“Mary.”

Hai nắm tay to lớn của anh siết lại. “Mary. Cô không có tí trí khôn nào hay sao mà còn để một cựu tù vào nhà?”

“Ồ, chuyện đó à.” Cô phẩy tay bác bỏ. “Tôi sẽ làm theo lời khuyên của anh nếu như anh thực sự là tội phạm, nhưng bởi vì anh không phạm tội nên tôi không nghĩ điều đó áp dụng được trong trường hợp này. Hơn nữa, nếu anh là tội phạm, anh sẽ không khuyên tôi như thế.”

Wolf không thể tin cô lại coi nhẹ khả năng phạm tội của anh theo cách tùy tiện như thế. “Làm sao cô biết là tôi không phạm tội?”

“Anh không phạm tội, thế thôi.”

“Cô có bất kỳ lý do nào cho suy luận đó không, ngài Sherlock, hay cô chỉ dựa vào trực giác của một cô gái già đạo đức?”

Mary quay phắt lại và trừng mắt nhìn anh. “Tôi không tin một kẻ hϊếp da^ʍ lại đối xử với phụ nữ dịu dàng như anh - như anh đã đối xử với tôi,” cô nói, giọng cô nhỏ dần thành tiếng thì thầm, và sắc đỏ lại dồn ngược lên mặt. Nhục nhã vì cứ tiếp tục đỏ mặt một cách ngu ngốc như thế, cô úp hai tay lên mặt cố che đi sắc màu phản bội đó.

Wolf nghiến chặt răng, một phần bởi cô là người da trắng và vì thế không dành cho anh, một phần do cô quá ngây thơ, và một phần vì anh muốn chạm vào cô dữ dội đến mức toàn bộ cơ thể anh nhức nhối. “Đừng có mơ mộng gì vì tôi đã hôn cô hôm thứ Bảy,” giọng anh khắc nghiệt. “Tôi đã thiếu đàn bà quá lâu, và tôi...”

“Hứng tình?” Cô gợi ý.

Anh choáng váng trước sự bất hợp lý khi cái từ đó thốt ra từ cái miệng nghiêm nghị của cô. “Cái gì?”

“Hứng tình,” cô lặp lại. “Tôi đã nghe một học sinh của tôi nói từ này. Nó có nghĩa là...”

“Tôi biết nghĩa của nó!”

“Ồ. Vậy, có phải anh bị như thế không? Giờ vẫn thế, theo những gì tôi biết.”

Anh muốn bật cười. Cảm giác thôi thúc đó gần như bao trùm lên anh, nhưng anh chuyển tiếng cười thành tiếng ho. “Ừ, tôi vẫn thế.”

Trông cô có vẻ cảm thông. “Tôi hiểu là chuyện đó có thể khá rắc rối.”

“Với đàn ông thì cực kỳ rắc rối.”

Phải mất một giây, nhưng rồi mắt cô mở tròn xoe, và trước khi kịp ngăn mình lại, ánh mắt cô đã trượt xuống người anh. Ngay lập tức cô ngẩng phắt đầu lên. “Ồ. Tôi biết. Ý tôi là... tôi hiểu.”

Nhu cầu được chạm vào cô đột nhiên mạnh mẽ đến mức anh đành phải đầu hàng. Anh đặt hai tay lên vai cô, tận hưởng sự mềm mại, mảnh mai của cô dưới lòng bàn tay. “Tôi không nghĩ cô hiểu thật. Cô không thể qua lại với tôi mà vẫn có thể làm việc trong thị trấn này. Khá khẩm nhất là cô sẽ bị đối xử như một con hủi, hay như một ả điếm. Gần như chắc chắn cô sẽ mất việc.”

Nghe xong câu nói đó, Mary mím môi lại, một tia chiến đấu lóe lên trong mắt cô. “Tôi muốn xem người nào cố sa thải tôi vì đã qua lại với một công dân tuân thủ luật pháp và đóng thuế đầy đủ. Tôi không chấp nhận việc giả vờ như thể mình không biết anh.”

“Đó là định kiến. Cô làm bạn với tôi thôi cũng đã đủ tệ rồi. Ngủ với tôi sẽ làm cô không thể nào sống được ở đây nữa.”

Anh cảm thấy người cô cứng lại dưới tay mình. “Tôi không nghĩ mình đã đòi được ngủ với anh,” cô nói, nhưng sắc hồng lại dồn lên mặt. Cô không thực sự nói ra điều đó, nhưng anh biết chắc cô đã nghĩ đến chuyện ngủ với anh sẽ như thế nào.

“Cô có đòi, được chưa, nhưng cô lại quá ngây thơ đến nỗi không nhận ra mình đang làm gì,” anh lầm bầm. “Ngay lúc này tôi có thể bò lên người cô đấy, cưng à, và tôi sẽ làm thế nếu như cô có chút nhận thức thực tế nào về những gì mà cô đang đòi hỏi. Nhưng tôi chẳng muốn thấy một cô ả Ăng lê nhỏ nhắn khó tính gào lên ‘đồ cưỡиɠ ɧϊếp’ vào mặt tôi. Tin tôi đi, người Anh điêng không lợi dụng sự lưỡng lự.”

“Tôi sẽ không làm thế!”

Anh mỉm cười dứt khoát, “Ừ, trước đây tôi đã từng nghe câu đó. Chắc tôi là người đàn ông duy nhất từng hôn cô, và cô nghĩ rằng mình muốn hơn nữa, đúng không? Nhưng tìиɧ ɖu͙© không hề đẹp đẽ và lãng mạn, mà nóng nực và đẫm mồ hôi, và chắc cô sẽ chẳng thích lần đầu tiên chút nào đâu. Thế nên hãy cho tôi một ân huệ và tìm bất cứ con lợn nào khác. Không cần thêm cô vào thì tôi cũng đã có đủ rắc rối rồi.”

Mary vùng ra khỏi anh, mím chặt môi lại và chớp mắt thật nhanh để ngăn dòng nước mắt trào ra. Cô sẽ không để anh làm cô khóc vì bất kỳ điều gì. “Xin lỗi vì đã khiến anh nghĩ thế,” cô nói, giọng gấp gáp nhưng vững vàng. “Đúng là trước đây tôi chưa từng được hôn, nhưng tôi chắc rằng anh không ngạc nhiên vì rõ ràng nhu cầu tìиɧ ɖu͙© của tôi không cao như những cô gái Mỹ khác. Nếu như tôi - phản ứng của tôi đã đi quá giới hạn, thì tôi xin lỗi. Điều đó sẽ không xảy ra nữa.” Cô nhanh chóng quay về phía tủ bếp. “Cà phê đã xong. Anh muốn uống thế nào?”

Quai hàm Wolf giật giật, và anh túm lấy mũ. “Quên cà phê đi,” anh vừa lẩm bẩm vừa sập cái mũ lên đầu và với lấy đôi găng tay.

Cô không nhìn anh. “Rất tốt. Tạm biệt, anh Mackenzie.”

Wolf đóng sầm cửa lại, và Mary đứng đó với chiếc tách rỗng trên tay.

Nếu đó thực sự là tạm biệt, cô không biết làm thế nào mình có thể chịu đựng được điều đó.