Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Núi Tình

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Năm học kết thúc. Mary vô cùng tự hào về những học sinh của mình. Tất cả học sinh năm cuối đều tốt nghiệp, còn tất cả học sinh chưa tốt nghiệp đều lên lớp. Tất cả bọn chúng đều định học hết trung học, một số muốn học lên đại học. Đó là một thành tích có thể làm nức lòng bất kỳ giáo viên nào.

Riêng Joe thì không có thời gian nghỉ. Mary quyết định là thằng bé cần học thêm toán nâng cao và bắt đầu tìm giáo viên thích hợp. Cô tìm thấy một giáo viên dạy toán nâng cao ở một thị trấn cách đó bảy mươi dặm, và một tuần ba lần Joe lại lên đường tham dự khóa học cấp tốc trong vòng hai giờ. Buổi tối cô vẫn tiếp tục dạy thằng bé.

Thời gian trôi qua trong màn sương hạnh phúc đối với Mary. Cô hiếm khi rời khỏi núi, hiếm khi thấy ai khác ngoài Wolf và Joe. Ngay cả khi cả hai cha con họ không có nhà cô vẫn cảm thấy an toàn. Mới chỉ hơn hai tuần kể từ vụ tấn công, nhưng chuyện đó cứ như thể đã xảy ra từ lâu lắm rồi. Cứ khi nào một mảnh ký ức trồi lên làm cho những cảm xúc của cô xáo trộn, cô liền tự trách mình vì đã để nó quấy rầy. Chẳng có gì xảy ra cả, ngoại trừ chuyện cô hoảng sợ. Nếu có người cần sự quan tâm và để ý, thì đó là Cathy Teele. Vì thế Mary đẩy những ký ức đó ra khỏi đầu và tập trung vào hiện tại. Mà hiện tại chắc chắn là Wolf.

Anh chiếm lĩnh cuộc sống của cô, cả lúc thức lẫn khi ngủ. Anh bắt đầu dạy cô cưỡi ngựa và giúp anh làm việc với bọn ngựa, và cô ngờ là với cô anh cũng dùng cùng một phương pháp với đám ngựa con được đưa đến cho anh. Anh thật kiên quyết và đòi hỏi, nhưng cực kỳ rõ ràng trong những chỉ dẫn và yêu cầu của mình. Khi đối phương nghe lời thì anh thưởng bằng sự tán thành và lòng yêu mến. Thực ra, Mary mơ màng, anh dễ tính với bọn ngựa hơn với cô! Khi đám ngựa không nghe lời, anh vẫn luôn tỏ ra kiên nhẫn. Còn khi cô không làm gì đó đúng như anh bảo, anh liền để cô biết chuyện đó bằng những lời thẳng thừng.

Nhưng anh luôn trìu mến. “Mê đắm” thì đúng hơn. Đêm nào anh cũng làʍ t̠ìиɦ với cô, đôi khi đến tận hai lần. Anh làʍ t̠ìиɦ với cô trong chuồng ngựa trống nơi Joe bất ngờ xen ngang. Anh làʍ t̠ìиɦ với cô trong phòng tắm. Cô biết mình thậm chí còn không khêu gợi cho lắm, nhưng anh dường như mê mẩn cơ thể của cô. Ban đêm khi họ nằm trên giường, anh thường bật đèn lên và chống người trên khuỳu tay, mắt ngắm nhìn trong khi bàn tay vuốt ve cô từ vai xuống đầu gối, dường như bị mê hoặc trước sự tương phản giữa làn da trắng xanh, mỏng manh của cô với bàn tay chai sần, mạnh mẽ, sẫm màu của anh.

Thời tiết Wyoming trong mùa hè thường hanh và khô, chí ít là so với Savannah, nhưng khi kỳ nghỉ hè năm nay vừa mới bắt đầu thì một đợt nóng ập đến đẩy nhiệt độ lên hơn 30°c, thậm chí còn lên đến gần 400C vào chiều muộn. Lần đầu tiên trong đời, Mary ước gì cô có vài cái quần soóc để mặc, thứ mà trước đây dì Ardith chưa bao giờ cho phép. Tuy nhiên, cô phát hiện ra mấy cái chân váy cotton giản dị cũng mát mẻ hơn đống quần jean mới mà cô vốn rất tự hào, chúng cho phép những cơn gió nhẹ tình cờ thổi qua quấn lấy. Ngay cả như thế cũng không có nghĩa là dì Ardith sẽ tán thành kiểu ăn mặc của Mary lúc này, bởi vì cô không chịu mặc lớp váy lót hay tất quần. Ngày nào dì Ardith cũng mặc cả hai thứ đó trong suốt cuộc đời của dì, và hẳn dì sẽ coi người phụ nữ nào ra đường mà không mặc váy lót là một kẻ hoàn toàn hư hỏng.

Một buổi sáng ngay sau khi Joe rời khỏi nhà để đến lớp học thêm, Mary bước ra khỏi nhà kho và ngẫm nghĩ về tình trạng hư hỏng của mình. Nói chung cô thỏa mãn với chuyện đó. Làm kẻ hư hỏng cũng có cái lợi của nó.

Cô có thể nghe thấy mấy con ngựa đang khụt khịt và giậm châm trong bãi quây phía sau nhà kho. Wolf vẫn thường sử dụng bãi quây lớn hơn liền kề với khu chuồng ngựa để huấn luyện chúng. Tuy nhiên, tiếng động cho cô biết phải tìm anh ở đâu, và đó là tất cả những gì cô muốn biết. Nhưng khi vòng qua góc nhà kho, cô liền khựng ngay lại. Con ngựa đực hồng to lớn của Wolf đang nhảy con ngựa cái mà cô đã cưỡi trong những bài học cưỡi ngựa. Chân trước của con ngựa cái bị buộc chằng, còn chân sau thì bị lớp bọc bảo vệ bao phủ. Con ngựa đực đang thở phì phò qua mũi và gầm gừ, còn con ngựa cái ré lên khi con ngựa đực xâm nhập vào trong nó. Wolf chuyển ra phía đầu con ngựa cái để dỗ yên nó, và rồi nó đứng yên lặng. “Nào, bé cưng,” anh thủ thỉ. “Mày có thể xử lý được cái gã to lớn già nua này mà, đúng không?”

Con ngựa cái rung lên trước những cú thúc từ con ngựa đực, nhưng nó đứng yên đón nhận và cuộc giao phối kết thúc chỉ trong vài phút. Con ngựa đực khịt khịt mũi rồi nhảy xuống khỏi con ngựa cái, đầu cúi thấp và xì ra thật mạnh.

Wolf tiếp tục nói với con ngựa cái bằng giọng trầm, êm dịu khi anh cúi xuống gỡ dây chằng ra khỏi chân nó. Ngay khi anh định gỡ bỏ lớp bọc bảo vệ chân sau, Mary liền bước tới và làm anh chú ý. “Anh - anh đã trói nó!” Cô nói với vẻ buộc tội.

Anh cười và hoàn tất nốt việc tháo bọc bảo vệ chân ngựa ra. Cô Mary Elizabeth Potter đứng sừng sững trước anh, lưng thẳng như nòng súng, cằm hếch lên. “Anh có trói nó đâu,” anh nói với vẻ kiên nhẫn thích thú. “Anh chằng chân nó lại đấy chứ.”

“Như thế nó không thể thoát khỏi con ngựa đực kia!”

“Nó có muốn thoát đâu.”

“Sao anh biết được?”

“Bởi vì nếu không sẵn sàng để gã kia nhảy giống thì nó đã đá hậu rồi,” anh vừa giải thích vừa dẫn con ngựa cái quay vào nhà kho. Mary đi theo, mặt vẫn chứa đầy vẻ căm phẫn.

“Nó mà đá thì cũng chẳng làm được gì - anh lắp miếng bảo vệ đó vào chân nó nên nó đâu thể làm con ngựa đực đau!”

“À, anh không muốn con ngựa đực này bị thương. Mặt khác, nếu nàng ngựa này kháng cự việc giao phối thì anh sẽ đưa nó ra khỏi đó. Khi ngựa cái chống cự, nghĩa là anh đã đoán sai thời điểm, hay có gì đó không ổn với nó. Nhưng nó thoải mái chấp nhận con ngựa đực kia, đúng không cô bé?” Nói xong anh vỗ lên cổ con ngựa cái.

Mary đứng nhìn anh tắm cho con ngựa, trong lòng bồn chồn. Cô vẫn không thích ý nghĩ con ngựa cái không thể bỏ chạy khỏi con ngựa đực, mặc dù lúc này cô nàng đang đứng thong thả như thể vài phút trước chưa hề có chuyện gì xảy ra. Và điều đó làm cô cảm thấy hết sức bất an.

Wolf dẫn con ngựa cái vào chuồng, cho nó ăn và uống nước sạch. Rồi anh ngồi xổm xuống trước vòi nước để rửa tay. Khi anh ngẩng lên, Mary vẫn đang đứng đó, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, gần như là hoảng sợ. Anh đứng dậy. “Có chuyện gì thế?” Cô cố nhún vai gạt cảm giác bất an sang bên một cách tuyệt vọng, nhưng không thành công. Nó vẫn hiển hiện rõ ràng trên mặt và trong ánh mắt cô. “Trông nó... trông nó...” Giọng cô trôi tuột đi, nhưng đột nhiên anh hiểu ra.

Anh từ từ đến gần cô và không ngạc nhiên khi thấy cô lùi lại một bước. “Ngựa không phải là người,” anh dịu dàng nói. “Chúng to lớn, chúng còn thở phì phò và hí lên nữa. Chuyện đó trông thì thô bạo, nhưng đó chỉ là cách bọn ngựa giao phối mà thôi. Thậm chí nếu chúng được phép chạy tự do thì trông còn thô thiển hơn nữa, vì chúng sẽ đá và cắn.”

Cô nhìn con ngựa cái. “Em biết. Chỉ là...” Cô dừng lại, bởi vì cô không thể nói ra điều đang làm mình phiền muộn.

Wolf giơ tay đặt lên eo cô, khẽ giữ lấy cô để cô hết hoảng sợ. “Chỉ là sự thô bạo đó làm em nhớ đến chuyện bị tấn công đúng không?” Anh nói nốt hộ cô.

Cô thoáng nhìn anh bối rối, rồi nhanh chóng nhìn đi nơi khác.

“Anh biết ký ức đó vẫn còn, bé cưng.” Anh từ từ siết chặt tay, kéo cô sát lại anh và chỉ giữ lấy cô như thế. Sau một lát cô bắt đầu thả lỏng người, và mái tóc mềm mại của cô tựa vào ngực anh. Chỉ đến khi đó anh mới choàng tay quanh người cô, bởi vì anh không muốn cô cảm thấy căng thẳng.

“Anh muốn hôn em,” anh thầm thì. Mary ngẩng đầu lên mỉm cười với anh. “Đó là lý do em ra đây đấy - để dụ dỗ một nụ hôn của anh. Em đã trở thành một ả hư hỏng không biết xấu hổ rồi. Dì Ardith chắc sẽ từ em mất.”

“Dì Ardith có vẻ giống như cái ung nhọt...”

“Dì rất tuyệt,” Mary khẳng định. “Chỉ là dì rất cổ hủ và khắt khe về những gì đúng đắn và không đúng đắn. Ví dụ nhé, chỉ những ả hư hỏng không biết xấu hổ mới mặc váy mà không có lớp lót tử tế bên trong.” Cô kéo chân váy lên một chút để chỉ cho anh thấy.

“Vậy phải tuyên dương những ả hư hỏng không biết xấu hổ thôi.” Anh cúi xuống hôn cô, và thấy cảm giác kí©h thí©ɧ nóng bỏng quen thuộc bắt đầu dâng lên trong người. Anh không ngừng kiểm soát cảm giác đó, bởi vì ngay lúc này sự kiểm soát là tối quan trọng. Anh phải cho Mary thấy một thứ, và anh không thể làm điều đó nếu cơn khát nɧu͙© ɖu͙© trong anh trấn áp lý trí thông thường. Anh phải làm gì đó để xua đi nỗi sợ hãi thường trực ẩn sâu trong tâm trí cô.

Anh ngẩng đầu lên và ôm cô một lúc trước khi thả tay xuống. Rồi anh nắm lấy tay cô một lát, vẻ mặt anh làm nụ cười của cô biến mất. Anh chậm rãi nói, “Em có sẵn lòng thử một chuyện có thể sẽ làm cho em hoảng sợ không?”

Cô có vẻ thận trọng. “Ví dụ?”

“Chúng ta có thể tái hiện lại vài phần của cuộc tấn công.”

Mary trố mắt nhìn anh. Cô tò mò, nhưng cũng cảnh giác. Một phần trong cô không muốn làm bất kỳ điều gì có thể khiến cô nhớ lại ngày hôm đó, nhưng mặt khác, cô không muốn phải sợ hãi nữa. Cô hỏi, “Những phần nào?”

“Anh có thể đuổi theo em.”

“Hắn không đuổi theo em. Hắn tóm lấy em từ sau lưng.”

“Vậy anh sẽ làm thế, khi anh bắt được em.”

Cô cân nhắc chuyện đó. “Sẽ không có hiệu quả đâu. Em sẽ biết đó là anh.”

“Chúng ta có thể thử.”

Cô nhìn anh một lúc lâu, rồi cứng người lại khi một ý nghĩ đến với mình. “Hắn đẩy em úp mặt xuống đất,” cô thì thào. “Hắn đè lên người em, cọ người hắn vào người em.” Mặt Wolf căng thẳng. “Em có muốn anh cũng làm thế không?”

Mary rùng mình. “Muốn anh làm ư? Không. Nhưng có lẽ anh sẽ phải làm thế thôi. Em không muốn sợ hãi thêm nữa. Hãy làʍ t̠ìиɦ với em như thế... xin anh đấy.”

“Sẽ thế nào nếu em thực sự hoảng sợ?”

“Đừng...” Cô nuốt xuống. “Đừng dừng lại.”

Anh nhìn cô thật lâu, như thể ước lượng sự quyết tâm của cô; thế rồi anh khẽ mỉm cười. “Được rồi. Chạy đi.”

Cô không chạy, mà trố mắt nhìn anh. “Cái gÌ?”

“Chạy đi. Anh không thể đuổi theo nếu em không chạy.”

Đột nhiên cô cảm thấy ngu ngốc trước ý nghĩ bỏ chạy quanh sân như một đứa trẻ. “Chỉ thế thôi à?”

“Ừ, chỉ thế thôi. Nghĩ thế này này: khi anh bắt được em, anh sẽ lột quần áo em ra và làʍ t̠ìиɦ với em. Em còn chờ gì nữa?”

Wolf bỏ mũ ra và treo nó lên một cái cọc. Mary lùi lại một bước, rồi, bất chấp phẩm giá của mình, cô quay người và bỏ chạy. Cô nghe thấy tiếng ủng của anh thình thịch đuổi theo sau, và bật cười đầy hào hứng ngoài ý muốn. Cô biết mình chẳng thể lên đến nhà; chân anh dài hơn chân cô nhiều. Thay vào đó cô dùng sự nhanh nhẹn luồn lách quanh xe anh, rồi quanh một thân cây.

“Anh sẽ bắt được em,” Wolf gầm gừ, giọng anh ngay phía sau cô, và tay anh thoáng tóm được vai cô trước khi cô nhanh chóng thoát ra.

Cô lại tìm chỗ trốn sau chiếc xe của anh lần nữa, với anh ở phía bên kia. Họ nhử lẫn nhau, nhưng chẳng ai có lợi thế. Thở hổn hển, mặt sáng bừng vì háo hức và cả chiến thắng, Mary trêu anh, “Anh không bắt thể được em, không thể bắt được em!”

Một nụ cười chậm rãi, xấu xa nở trên môi anh khi anh nhìn cô. Cô gần như tỏa sáng trước chiến thắng, mái tóc nâu mềm mại xõa tung quanh khuôn mặt, và anh muốn cô nhiều đến nhức nhối. Anh muốn kéo cô vào lòng để làʍ t̠ìиɦ với cô, và anh tự chửi rủa mình bởi vì anh không thể, ngay lúc này thì không. Đầu tiên anh phải diễn xong vụ này, và bất chấp những lời nói can đảm của cô, anh hy vọng là cô có thể chịu đựng được.

Họ nhìn nhau chằm chằm một lúc, và đột nhiên Mary nhận thấy anh trông thật hoang dã. Anh đã bị kí©h thí©ɧ. Cô biết vẻ mặt đó của anh cũng như chính vẻ mặt của mình, và cô ngừng thở. Không phải anh đùa; anh đang nghiêm túc đến chết người. Cho đến lúc này cảm giác hoảng sợ mới bắt đầu bò vào người cô. Cô cố đè nó xuống, vì cô biết Wolf sẽ chẳng bao giờ làm cô đau. Chỉ là - ồ, mẹ kiếp, có gì đó về chuyện này đúng là làm cô nhớ đến vụ tấn công, cho dù cô có cố gắng gạt ý nghĩ đó đi như thế nào chăng nữa. Cảm giác chơi đùa biến mất, và một nỗi sợ hãi vô lý thay thế. “Wolf? Thôi đi.”

Ngực anh nhô lên và xẹp xuống theo hơi thở, và một vẻ lạnh lẽo hiện ra trong mắt anh, nhưng anh vẫn gầm gừ. “Không. Anh sẽ tóm lấy em.”

Cô cuống cuồng bỏ chạy, rời bỏ sự an toàn đáng ngờ bên chiếc xe tải. Tiếng chân anh đuổi theo sau nghe như tiếng sấm, át đi mọi âm thanh khác, kể cả tiếng thở hổn hển của cô. Cảm giác lại giống như lúc ở trong ngõ, mặc dù một phần trong cô vẫn bám lấy nhận thức đây là Wolf, và cô muốn anh làm thế này. Cô đã không có cơ hội bỏ chạy khỏi kẻ tấn công cô; cô đã nghe hắn thở y hệt như lúc này cô nghe Wolf thở. Mary hét lên, một âm thanh chói tai, hoảng hốt, ngay trước khi Wolf túm được cô và đẩy cô úp bụng xuống đất, trọng lượng nặng nề của anh đè lên người cô.

Wolf chống tay nâng mình lên để không đè bẹp Mary, rồi rúc vào tai cô. “Ha, anh bắt được em rồi.” Anh buộc mình phải nói thật nhẹ nhàng, nhưng ngực anh thắt lại vì đau đớn trước những gì cô đang phải trải qua. Anh có thể cảm thấy nỗi kinh hoàng đang siết chặt lấy cô, và anh bắt đầu cố làm cô thoải mái, nói chuyện nhẹ nhàng với cô, nhắc cô nhớ đến những cảm giác sung sướиɠ nóng bỏng, đầy nɧu͙© ɖu͙© mà họ đã cùng nhau trải qua. Mắt anh cay xè trước những âm thanh của một con thú bị mắc bẫy và hoảng sợ mà cô đang thốt ra. Chúa ơi, anh không biết mình có thể làm được không. Cảm giác thèm muốn đã chết trong anh ngay khi tiếng thét đầu tiên của cô vang lên.

Đầu tiên cô vùng vẫy như một con thú hoang, đá chân lung tung, cố giải thoát hai tay, nhưng anh đè chặt chúng xuống. Cô phát điên vì sợ hãi, đến nỗi bất chấp sự khác biệt trong vóc người và sức mạnh của họ, cô có thể sẽ làm anh đau nếu anh không gồng lên. Thế là, tất cả những gì anh có thể làm là đè cô xuống và cố phá tan màn sương mù hoảng sợ tối đen đang bao phủ lấy cô.

“Bình tĩnh lại, em yêu, bình tĩnh lại nào. Em biết anh sẽ không làm đau em, và anh sẽ không để ai làm đau em. Em biết anh là ai mà.” Anh cứ lặp đi lặp lại, cho đến khi cảm giác kiệt sức chiếm lấy cô, và sự vùng vẫy của cô trở nên yếu ớt. Chỉ đến khi đó cô mới bắt đầu lắng nghe; chỉ đến khi đó thì những lời thủ thỉ của anh mới có thể xâm nhập qua hàng rào sợ hãi. Đột nhiên cô gục xuống đất, vùi mặt vào đám cỏ ấm áp, ngọt ngào và bắt đầu khóc nấc lên.

Wolf nằm trên người cô, hai tay vẫn khóa an toàn quanh cô và xoa dịu cô trong khi cô khóc. Anh vỗ về cô và hôn lên tóc, lên vai cô, lên cái cổ thanh mảnh của cô, cho đến khi cô nằm lả đi trên cỏ, cả nước mắt lẫn sức lực đều đã cạn kiệt. Những cái vuốt ve liên tục cũng đã tác động đến anh khi lúc này cô đã bình tĩnh hơn; anh cảm thấy sự quay lại của nỗi khao khát vốn chưa bao giờ mất đi kể từ khi anh gặp cô.

Anh lại rúc vào cổ cô, thì thầm. “Em vẫn còn hoảng sợ à?”

Mi mắt sưng mọng khép lại trên mắt cô. “Không,” cô khẽ trả lời. “Xin lỗi vì đã bắt anh phải chịu đựng chuyện này. Em yêu anh.”

“Anh biết, em yêu. Cứ giữ lấy ý nghĩ ấy nhé.” Thế rồi anh nâng người quỳ lên và đẩy váy của cô lên đến eo. Mary mở bừng mắt ra khi cảm thấy anh kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống, và giọng cô thất thanh. “Wolf! Không!” Anh lột quần xuống chân cô, và Mary run lên. Thế này quá giống lúc đó, trong con ngõ. Cô nằm úp bụng xuống đất, một người đàn ông nằm trên người cô, và cô không chịu nổi điều này. Cô cố bò về trước, nhưng anh đã khóa một tay quanh eo cô và giữ cô lại, trong khi tay kia mở khóa quần jean. Anh dùng đầu gối tách hai đùi cô ra và lách vào giữa, rồi để trọng lượng cơ thể mình trùm lên cô lần nữa.

“Thế này làm em nhớ lại chuyện đó, đúng không?” Anh hỏi bằng giọng trầm trầm, dịu dàng. “Nằm úp người trên đất, với anh phía sau. Nhưng em biết rằng anh sẽ không làm em đau, rằng em không cần phải sợ, đúng không?”

“Em không quan tâm. Em không thích thế này! Để em đứng dậy, em muốn đứng dậy!”

“Anh biết, bé yêu. Ngoan nào, thả lỏng người đi. Nghĩ xem anh đã làʍ t̠ìиɦ với em bao nhiêu lần và em đã thích như thế nào. Hãy tin anh.”

Mùi đất ngập tràn mũi Mary. “Em không muốn anh làʍ t̠ìиɦ với em lúc này,” cô cố thốt lên thành lời, dù vẫn rời rạc. “Không phải thế này.”

“Vậy anh sẽ không làm gì nữa. Đừng sợ hãi, em yêu. Anh sẽ không làm gì hơn nếu em không muốn. Chỉ thả lỏng người thôi, và để ta cảm nhận lẫn nhau. Anh không muốn em sợ hãi khi anh đến gần em từ phía sau. Anh thừa nhận cái mông nhỏ nhắn xinh xắn của em làm anh nổi hứng. Anh muốn nhìn ngắm, muốn chạm vào nó, và khi em cuộn nó lại nép vào anh trên giường thì anh chỉ muốn phát điên. Anh đoán là em đã nhận ra điều đó, đúng không?”

Mary cố tập hợp lại những giác quan tả tơi của mình. Trước đây anh chưa bao giờ làm cô đau, và giờ khi màn sương sợ hãi đang tan dần, cô biết rằng anh sẽ không bao giờ làm thế. Đây là Wolf, người đàn ông cô yêu, chứ không phải kẻ tấn công cô. Cô đang ở trong vòng tay khỏe mạnh của anh, ở đó cô được an toàn.

Cô thả lỏng người, những cơ bắp mệt mỏi mềm ra. Phải, chắc chắn là anh đã bị khuấy động. Cô có thể cảm thấy anh, đang náu giữa hai chân giang rộng của cô, nhưng đúng như lời anh nói, anh không làm gì để xâm nhập vào trong cô.

Anh vuốt ve hai bên hông cô và hôn lên cổ cô. “Giờ em ổn rồi chứ?”

Cô thở dài, gần như là hơi thở nhẹ nhõm. “Vâng,” cô khẽ nói.

Wolf nâng người quỳ lên và rồi ngồi lên trên gót chân. Trước khi cô có thể đoán được anh định làm gì thì hai bàn tay cứng như thép của anh đã nhấc cô dậy, đặt cô ngồi lên đùi và áp lưng vào ngực anh. Háng của họ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ áp vào nhau, nhưng anh vẫn chưa vội đi vào trong cô. Cơn háo hức đầu tiên rung lên trong các dây thần kinh của Mary. Thời điểm này lại khơi gợi gấp đôi vì họ đang ở ngoài trời, gập người trên cỏ, trong khi ánh nắng chói chang, nóng bỏng đang chiếu xuống họ. Nếu có ai đó tình cờ đánh xe lên, họ sẽ bị bắt gặp. Cảm giác nguy hiểm bất ngờ đó làm cô càng bị khuấy động hơn.

Thực ra, từ phía trước thì họ vẫn còn được che chắn, bởi váy vẫn đang phủ trên cặp đùi cô.

Thế rồi lớp che chắn đó bị lột bỏ khi anh kéo váy của cô lên. Một tay anh ôm ngang bụng cô áp vào mình, tay còn lại trượt xuống giữa hai chân cô. Sự đυ.ng chạm thân mật đó làm cô đột nhiên thốt lên một tiếng rên khe khẽ.

“Em có thích thế không?” Anh rủ rỉ vào tai và cắn nhẹ dái tai cô.

Mary thốt lên câu trả lời rời rạc nào đó. Những ngón tay chai sần của anh cọ vào phần nhạy cảm nhất của cô, tạo ra cảm giác sung sướиɠ làm cô gần như chẳng nói nên lời. Anh biết cách chạm vào cô, cách làm cho cô sẵn sàng và đưa cô đến với cảm giác ngất ngây. Cô mụ mẫm ưỡn lưng trên người anh; hành động đó làm phần đàn ông của anh càng nép chặt hơn vào cô, và cô rên lên thành tiếng.

“Wolf-xin anh đấy!”

Anh cũng rên lên qua hàm răng nghiến chặt. “Anh sẽ làm em thỏa mãn theo bất kỳ cách nào em muốn, bé cưng. Chỉ cần nói với anh phải làm thế nào.”

Cô gần như không thốt nên lời vì cảm giác cuộn xoáy mãnh liệt thắt chặt bên trong người. “Em muốn anh”

“Bây giờ à?”

“Phải.

“Thế này ư?”

Cô di chuyển trên anh và lần này phải nén lại một tiếng kêu. “Phải!” Anh nhẹ nhàng thả cô về trước cho đến khi cô lại úp bụng xuống rồi phủ người lên cô. Anh tiến vào thật chậm rãi, nhẹ nhàng, và cảm giác nóng bừng bao phủ lấy cô. Cô háo hức đón nhận những lần ra vào của anh, thân hình cô như đang trên ngọn lửa, tất cả những ý nghĩ đều mờ mịt trước ham muốn. Đây không phải là cơn ác mộng; đây là một phần khác của niềm khoái lạc mà anh đã dạy cô. Cô quằn quại dưới anh và cảm giác cuộn xoáy bên trong thắt lại không chịu nổi. Thế rồi cảm giác ấy bung ra, và cô chấn động trong vòng tay anh. Hai tay anh chụp lấy hông cô rồi buông thả cơ thể mình, tiến vào trong cô thật mạnh và nhanh cho đến khi đỉnh điểm giải phóng cho anh.

Họ nằm cùng nhau trên cỏ một lúc lâu, mơ màng, kiệt sức đến nỗi không cử động được. Chỉ đến khi Mary cảm thấy chân mình bắt đầu ran rất vì ánh nắng chói chang thì cô mới tìm lại được chút sức lực để đẩy chiếc váy xuống. Wolf lẩm bẩm một câu phản đối và trượt tay lên đùi cô. Mary mở mắt ra. Bầu trời trong xanh, không một gợn mây, và mùi cỏ tươi ngọt ngào lấp đầy phổi cô, tỏa ra từ cơ thể cô. Mặt đất nóng nực bên dưới cô, người đàn ông cô yêu đang mơ màng cạnh cô, và mọi chỗ trên cơ thể cô vẫn còn lại những tàn dư từ cuộc làʍ t̠ìиɦ của họ. Ký ức về chuyện đó, mới mẻ và mãnh liệt biết bao, bắt đầu sưởi ám cơ thể cô thành nỗi khát khao thêm lần nữa, và đột nhiên cô nhận ra kế hoạch của anh đã thành công. Anh vừa tái hiện lại cảnh đã làm cô vô cùng sợ hãi, nhưng thay thế tên tấn công bằng chính anh. Thay vì hoảng sợ, đau đớn và nhục nhã, anh lại đem đến cho cô nỗi khát khao và sau cùng là trạng thái mê ly mạnh mẽ đến nỗi cô không còn tỉnh táo. Anh đã thay thế một ký ức tồi tệ bằng một ký ức tuyệt vời. Tay anh lúc này vẫn đang đặt trên cô, và sự đυ.ng chạm thân mật đó làm cô sửng sốt. Cô có thể đang mang trong mình đứa con của anh. Cô nhận thức được những hậu quả có thể xảy ra khi quan hệ mà không có biện pháp phòng ngừa, nhưng đó là điều cô muốn, và anh cũng chẳng đề cập gì đến chuyện tránh thai.

Ngay cả nếu quan hệ của họ không kéo dài, cô vẫn muốn có con với anh, một đứa trẻ với sức mạnh và ngọn lửa của anh. Nếu đó có thể là bản sao của anh thì không điều gì có thể làm cô hạnh phúc hơn. Cô cựa quậy, và áp lực từ bàn tay trên bụng cô tăng lên. “Nắng rất quá,” cô thỏ thẻ. “Em sắp bị thiêu cháy rồi.”

Wolf rên lên, nhưng cũng đóng khóa quần lại và ngồi dậy. Thế rồi anh nhặt qυầи ɭóŧ của cô lên, nhét nó vào trong túi quần và vừa đứng dậy vừa bế bổng cô lên.

“Em đi được mà,” cô bảo anh, nhưng vẫn choàng tay quanh cổ anh.

“Anh biết.” Anh cười toe với cô. “Chỉ là bế em vào nhà để làʍ t̠ìиɦ với em thì lãng mạn hơn.”

“Nhưng chúng ta vừa yêu nhau xong mà!”

Mắt anh ánh lên ngọn lửa. “Thì sao?”

Wolf vừa dợm bước vào cửa hàng đồ ăn thì gáy anh bỗng ngứa ran lên như có một cơn gió lạnh. Anh không dừng lại, như thế hẳn sẽ rung chuông báo động với ai đó đang nhìn, nhưng anh liếc quanh một lượt. Cảm giác hiểm nguy như sờ thấy được. Có ai đó đang nhìn anh. Giác quan thứ sáu của anh rất nhạy từ sự huấn luyện khắc nghiệt và nhiều năm tôi rèn, lại được củng cố thêm bởi sự thần bí mạnh mẽ của dòng máu chảy trong người anh.

Không chỉ đang bị theo dõi, anh còn có thể cảm thấy nỗi căm ghét trực tiếp chiếu vào mình. Anh sải bước vào trong cửa hàng đồ ăn và ngay lập tức bước sang bên, áp mình vào tường rồi nhìn ra ngoài cửa. Tiếng nói chuyện trong cửa hàng khựng lại như thể lời nói bị húc vào một bức tường đá, nhưng anh phớt lờ sự im lặng nặng nề đó. Adrenaline nện thình thịch trong người, anh không nhận thấy bàn tay đeo găng của mình đã tự động trượt qua ngực và chạm vào con dao được giắt rất kiên cố vào cái đai anh đeo mười sáu năm trước, trên một đất nước nhỏ xinh đẹp mờ mịt sặc mùi máu và chết chóc. Chỉ đến khi bàn tay anh không chạm vào thứ gì khác ngoài cái áo thì anh mới nhận ra mình đã để thói quen cũ dẫn đường.

Đột nhiên anh nhận ra đó là kẻ anh đang săn lùng, và hắn đang đứng đâu đó ngoài kia, trừng mắt nhìn anh với sự căm ghét, và cơn thịnh nộ dâng trào trong anh. Anh không cần phải có dao. Không nói lời nào, anh tháo bỏ mũ và ủng, mũ vì nó làm bóng anh lớn hơn, ủng bởi vì chúng quá ồn ào. Trên đôi chân mang tất, anh nhẹ nhàng chạy ngang qua đám đàn ông đang đứng im phăng phắc sửng sốt mà trước đó đang tán gẫu. Chỉ có một giọng nói ngập ngừng thốt lên, “Chuyện gì thế?”

Wolf không mất thời gian trả lời, mà lách ra ngoài theo cửa sau cửa hàng đồ ăn. Động tác của anh êm như ru, thận trọng, trong khi sử dụng mọi vật che chắn có sẵn để di chuyển từ nhà này sang nhà kia, tạo nên một đường vòng quanh để anh có thể xuất hiện phía sau nơi mà anh đoán là kẻ tấn công đang đứng. Xác định vị trí của hắn không dễ, nhưng Wolf đã lọc ra những vị trí tốt nhất có thể ẩn náu. Nếu hắn vẫn cứ đứng nhìn đủ lâu thì anh sẽ lần ra một dấu vết khác; hắn sẽ trở nên bất cẩn, và anh sẽ tóm được hắn.

Anh lướt qua phía sau một cửa hàng thuốc, cảm thấy hơi nóng từ những tấm ván bị phơi ngoài ánh nắng ngay sau lưng. Anh thận trọng hơn, không muốn lớp gỗ cào vào cái áo anh đang mặc. Chỗ này có cả sỏi, và anh bước đi thật cẩn thận không thể đống sỏi nhỏ phát ra tiếng lạo xạo làm lộ mình.

Wolf nghe thấy tiếng thình thịch nặng nề của ai đó đang chạy, như thể hắn đang l*иg lên vì hoảng hốt. Anh chạy vòng qua phía trước tòa nhà và quỳ nhanh xuống kiểm tra một dấu chân mờ mờ trên đất, chỉ một phần dấu chân, nhưng máu anh đã sôi lên. Chính là dấu chân đó, cùng một chiếc giày, cùng kiểu bước đi bằng đầu ngón chân. Anh vùng lên chạy như một con sói xám khổng lồ, không còn quan tâm đến tiếng động nữa, chạy ào ra đường, nhìn trái rồi nhìn phải xem có thấy ai trên đường không.

Không có gì. Không có ai. Con phố vắng hoe. Anh dừng lại lắng nghe. Chỉ có tiếng chim hót, tiếng gió nhẹ thổi xào xạc qua những cành cây, âm thanh vọng lại từ xa của một chiếc xe đang bò lên con dốc thoải ở phía Bắc thị trấn. Không có gì khác. Không có tiếng thở gấp, không có tiếng chân chạy.

Wolf thầm nguyền rủa. Gã này còn kém cỏi hơn một kẻ nghiệp dư, hắn vụng về và có những động thái ngốc nghếch, lại không khỏe lắm. Nếu hắn ở đâu đó gần đây, Wolf hẳn có thể nghe được hơi thở hồng hộc của hắn. Mẹ kiếp, chẳng hiểu sao con mồi của anh lại trốn thoát được.

Wolf nhìn những ngôi nhà im ắng náu dưới những hàng cây. Ruth không có khu vực riêng cho dân cư hay thương mại; thị trấn này quá nhỏ. Kết quả là những ngôi nhà và vài cơ sở kinh doanh nằm lẫn lộn với nhau chẳng theo một thứ tự nào. Gã nọ có thể chui vào bất kỳ ngôi nhà nào; cái cách hắn biến mất quá đột ngột như thế nghĩa là chẳng còn khả năng nào khác. Điều đó xác nhận sự nghi ngờ của Wolf rằng kẻ hϊếp da^ʍ sống ở Ruth; suy cho cùng thì cả hai vụ tấn công đều xảy ra ngay trong thị trấn này.

Anh kiểm lại trong đầu những người sống trên con phố này và cố nghĩ người nào trong số đó phù hợp với mô tả của Mary về một gã bị tàn nhang nặng. Anh chẳng nghĩ ra ai. Nhưng chắc chắn là một người trong số đó. Thề có Chúa, Wolf tự nhủ, chắc chắn là một người trong số đó. Anh sẽ loại trừ dần từng người trong danh sách trong đầu. Cuối cùng sẽ chỉ còn lại một kẻ.

Bên trong một ngôi nhà, một tấm rèm khẽ động đậy. Hơi thở khò khè mỗi khi gã đàn ông hít không khí vào trong hai lá phổi nặng nhọc lấp đầy hai tai hắn. Qua khe hở nhỏ xíu vừa tạo ra, hắn có thể thấy tay Anh điêng vẫn đang đứng trên đường phố, đầu tiên là nhìn chòng chọc vào một ngôi nhà, sau lại đến ngôi nhà khác. Đôi mắt đen đầy chết chóc di chuyển qua khung cửa sổ nơi hắn đang đứng, và hắn vô thức lùi khỏi tầm nhìn.

Nỗi sợ hãi trong người làm hắn buồn nôn và điên tiết. Hắn không muốn sợ bọn Anh điêng, nhưng thực sự hắn lại sợ.

“Mẹ kiếp đồ Anh điêng dơ bẩn!” Hắn thì thào thốt lên, những lời đó vọng lại trong đầu hắn. Hắn thích làm thế, đầu tiên nói to lên thành lời, sau đó lại lẩm bẩm với riêng mình để tự hiểu và tận hưởng.

Tay Anh điêng đó là kẻ sát nhân. Người ta nói kẻ đó biết nhiều cách gϊếŧ người hơn những gì mà người bình thường có thể tưởng tượng ra. Hắn tin điều đó, bởi vì chính hắn biết bọn Anh điêng gϊếŧ người như thế nào.

Hắn thích gϊếŧ tay Anh điêng đó, và thằng con trai với đôi mắt nhàn nhạt lạ kỳ nhìn xuyên thấu hắn. Nhưng hắn sợ, bởi vì hắn không biết cách gϊếŧ người, và hắn biết rồi cuối cùng hắn sẽ lại khiến mình bị gϊếŧ. Hắn quá sợ đến gần tay Anh điêng đó đến nỗi thậm chí còn chẳng dám làm thử.

Hắn chẳng thể nghĩ ra một kế hoạch nào. Hắn muốn bắn tay Anh điêng đó, bởi vì làm thế hắn sẽ không phải đến gần đối phương, nhưng hắn chẳng có súng, mà hắn không muốn làm người ta chú ý bằng cách mua một khẩu. Nhưng hắn thích những gì mình đã làm nhằm trả đũa tay Anh điêng. Hắn hết sức thỏa mãn khi đã xâm phạm những con đàn bà ngu ngốc từng bênh vực cho tay đó. Sao bọn họ không thấy được bản chất nguyên thủy của tay Anh điêng đó là rác rưởi bẩn thỉu cơ chứ? Con bé Cathy ngu ngốc đã bảo tay đó đẹp trai! Cô ta thậm chí còn bảo là sẽ đi chơi với thằng con trai, thế có nghĩa là cô ta sẽ cho phép thằng lỏi ấy chạm vào mình, và cả hôn nữa. Cô ta sẵn lòng để bọn Mackenzie dơ bẩn hôn mình, nhưng lại chống cự, gào thét và nôn ọe khi hắn chạm vào cô ta.

Chuyện đó thật vô lý, nhưng hắn chẳng quan tâm. Hắn muốn trừng phạt tay Anh điêng đó vì... vì đã tồn tại, vì đã để con bé Cathy ngu ngốc nhìn ngắm y và nghĩ rằng y đẹp trai. Và ả giáo viên nữa. Hắn ghét cô ta gần như ghét cái lũ nhà Mackenzie, có khi còn hơn. Cô ả lúc nào cũng ra vẻ đạo đức, làm cho mọi người nghĩ thằng lỏi đó là một thứ gì đó đặc biệt, cố thuyết phục mọi người xung quanh để họ thân thiện với bọn người lai. Rao giảng này nọ trong cửa hàng bách hóa!

Hắn muốn nhổ toẹt vào cô ả. Hắn muốn làm đau cô ả, thật đau. Hắn đã quá háo hức đến nỗi gần như không thể chịu nổi khi lôi được cô ả xuống con ngõ đó và cảm thấy cô ả quằn quại dưới người mình. Nếu tay phó đồn ngu ngốc đó không xuất hiện thì hắn đã xử cô ả giống như xử Cathy rồi, và hắn biết mình thích làm nhiều thứ hơn là thế. Hắn muốn đấm cô ả trong khi cưỡиɠ ɧϊếp. Như thế ả sẽ trắng mắt ra. Cô ả sẽ chẳng bao giờ dính dáng gì với lũ người lai đó nữa. Hắn vẫn còn muốn tóm được cô ả, để dạy cô ả một bài học, nhưng giờ trường học đã nghỉ, và hắn nghe người ta bảo rằng tay phó đồn đã sắp xếp cho cô ả rời đến một nơi an toàn nào đó, chẳng ai biết cô ta đang ở đâu. Hắn không muốn đợi đến lúc khai trường trở lại, nhưng hắn nghĩ có lẽ sẽ phải chờ thôi.

Lại còn con bé Pam Hearst ngu ngốc nữa. Nó cũng cần một bài học. Hắn nghe nói rằng con bé đó đã tham dự một buổi vũ hội với thằng lỏi lai kia. Hắn biết thế nghĩa là gì. Thằng lỏi đó đã sờ tay vào con bé, và con bé hẳn đã cho thằng lỏi đó hôn mình. Có khi còn nhiều hơn thế, bởi vì mọi người đều biết nhà Mackenzie là cái giống gì. Theo hắn, điều đó biến Pam thành một con điếm. Con bé đáng được dạy cho một bài học giống như Cathy, và cũng giống như bài học mà ả giáo viên rồi sẽ nhận được.

Hắn lại liếc ra ngoài lần nữa. Tay Anh điêng đã bỏ đi. Ngay lập tức hắn cảm thấy an toàn, và bắt đầu lên kế hoạch.

Khi Wolf quay trở lại cửa hàng đồ ăn, đám đàn ông kia vẫn còn đó. “Chúng tôi không thích anh theo dõi mọi người quanh đây như thể chúng tôi là tội phạm như thế,” một gã lên tiếng nạt nộ.

Wolf gầm gừ ngồi xuống rồi đi ủng vào. Anh chẳng quan tâm họ có thích hay không.

“Anh có nghe tôi nói gì không đấy?” Anh ngẩng lên. “Nghe rồi.”

“Và?”

“Và chẳng gì cả.”

“Nào nhìn này, mẹ kiếp!”

“Đang nhìn đây.”

Đám đàn ông lẩn tránh ánh mắt đen lạnh lẽo của anh. Một người khác lên tiếng. “Anh đang làm cánh phụ nữ lo lắng đấy.”

“Họ nên lo lắng. Như thế có thể giúp họ cảnh giác, giúp họ không bị cưỡиɠ ɧϊếp.”

“Đó chỉ là một kẻ rác rưởi lang thang nay đây mai đó thôi! Có thể cảnh sát trưởng sẽ chẳng bao giờ tìm ra ai làm chuyện đó.”

“Đúng là rác rưởi, nhưng hắn vẫn còn ở đây. Tôi vừa tìm thấy dấu vết của hắn.”

Đám đàn ông im thít nhìn nhau, Stu Kilgore, quản đốc trong nông trại của Eli Baugh, hắng giọng nói. “Anh chắc chắn mọi chuyện do cùng một kẻ gây nên sao?”

“Tôi đảm bảo.” Wolf khẽ cười nhưng nghe giống tiếng gầm gừ hơn. “Chú Sam đã đảm bảo tôi có được sự huấn luyện tốt nhất. Là cùng một kẻ. Hắn sống ở đây. Hắn đã lẩn vào một trong những ngôi nhà kia.”

“Khó mà tin được chuyện đó. Chúng tôi đã sống ở đây cả đời. Người lạ duy nhất quanh đây là cô giáo mới. Tại sao lại có người tự dưng nổi dậy và bắt đầu tấn công phụ nữ chứ?”

“Có người đã làm thế. Đó là tất cả những gì tôi quan tâm, và tôi sẽ tóm được hắn.”

Anh để bọn đàn ông xì xào với nhau trong khi chọn đồ ăn.

Pam thấy buồn chán. Kể từ hai vụ tấn công, cô bé thậm chí còn không được bước ra khỏi nhà một mình; ban đầu cô bé khá sợ hãi, nhưng nhiều ngày đã trôi qua mà chẳng có vụ tấn công nào, và cơn sốc đã dịu đi nhiều. Cánh phụ nữ bắt đầu đánh liều ra ngoài trở lại, ngay cả khi chỉ có một mình.

Pam sẽ tham dự một vũ hội nữa với Joe, và cô bé muốn mua một cái váy mới. Cô bé biết Joe sẽ ra đi, biết rằng mình không thể giữ chân Joe, nhưng vẫn có điều gì đó về Joe làm trái tim cô bé loạn nhịp. Cô bé cố không để mình yêu Joe, mặc dù biết rằng mình sẽ trải qua một khoảng thời gian khó khăn mới có thể thay thế Joe bằng người khác. Khó khăn, nhưng không phải là không thể. Pam sẽ không ủ rũ sau khi Joe rời khỏi đây; cô bé sẽ sống tiếp cuộc đời mình - nhưng ngay lúc này Joe vẫn còn ở đây, và Pam sẽ tận hưởng mọi giây phút với cậu ấy.

Cô bé thực sự muốn mua một chiếc váy mới, nhưng cô đã hứa với Joe là sẽ không đi đâu một mình, và cô không định thất hứa. Khi mẹ cô đi mua sắm cùng hàng xóm về rồi, cô sẽ rủ mẹ cùng đi mua váy mới. Dĩ nhiên không phải ở Ruth; Pam muốn đến một thành phố thực thụ, với một cửa hàng váy áo thực thụ.

Cuối cùng Pam chọn một cuốn sách và bước ra ngoài hàng hiên râm mát phía sau. Có hàng xóm ở cả hai bên, và cô bé cảm thấy an toàn. Cô bé đọc sách một lát, rồi buồn ngủ và nằm xuống ghế đu trên thềm, vắt đôi chân dài lên lưng ghế đu. Ngay lập tức cô bé ngủ thϊếp đi.

Một lát sau chiếc ghế đu bất ngờ lắc mạnh làm Pam choàng tỉnh dậy. Cô bé mở mắt ra và nhìn thẳng vào một cái mũ trùm đầu, với đôi mắt ti hí, chứa đầy vẻ căm ghét long lên qua hai khe hở. Hắn đã ở trên người Pam khi cô bé hét lên.

Hắn đấm Pam, nhưng cô bé giật đầu ra sau để cú đấm hạ xuống vai. Pam hét lên và cố đá hắn, khiến chiếc ghế đu tròng trành hất cả hai xuống thềm nhà. Pam lại vung chân đá trúng bụng hắn, và hắn gầm lên, nghe có vẻ ngạc nhiên một cách kỳ lạ.

Pam không thể ngừng la hét, ngay cả khi đã quờ quạng bò thoát ra khỏi gã đàn ông. Trong đời mình cô bé chưa bao giờ kinh hoàng như thế, nhưng cũng cảm thấy tỉnh táo một cách lạ kỳ, như đang chứng kiến cảnh tượng diễn ra từ một khoảng cách an toàn. Lớp gỗ lát thềm chà xước bàn tay và cánh tay cô bé, nhưng cô vẫn tiếp tục giật lùi. Đột nhiên hắn lại nhảy tới, và Pam lại đá hắn, nhưng hắn tóm được cổ chân Pam. Cô bé không dừng lại. Cô tiếp tục đá, dùng cả hai chân, cố nhắm trúng đầu hay háng hắn, vừa đá vừa la hét thất thanh.

Ai đó ở nhà bên cạnh hét lên. Gã đàn ông ngẩng phắt lên và thả rơi chân Pam. Máu đã rỉ xuyên qua tấm mặt nạ đủ mọi màu sắc; Pam đã đá trúng miệng hắn. Hắn nói “đồ đĩ điếm bẩn thỉu của lũ Anh điêng” bằng giọng đầy căm ghét, rồi nhảy khỏi hiên nhà, co chân bỏ chạy.

Pam nằm trên thềm, nấc lên trong từng tiếng thở dốc khô khốc, đau đớn. Người hàng xóm lại gào lên, và bằng cách nào đó cô bé thu được đủ sức để hét lên “Cứu tôi với!” trước khi cơn hoảng sợ làm cô bé cuộn tròn người lại và khóc thút thít như một đứa trẻ con.
« Chương TrướcChương Tiếp »