Chương 14

Diệp Đường chưa từng có bạn trai. Những hiểu biết của cô về đàn ông chỉ gói gọn trong những tia vỉa hè nghe được từ bạn bè và… trí tưởng tượng của mình.

Đàn ông là động vật suy nghĩ bằng cái gì, hình như ai cũng nghĩ như nhau. Diệp Đường khó tránh khỏi có chủng loại “thành kiến” với người đời.

Diệp Đường vốn tưởng một gã đàn ông như Tần Thiệu Sùng chỉ có hơn chứ không kém. Dù sao lịch sử “kết bạn” của anh chẳng cần nghĩ cũng biết là vô cùng phong phú.

Nhưng, Tần Thiệu Sùng lại có sức tự chủ rất cao, cao đến đáng sợ. Điều này… đã vượt quá tưởng tượng của Diệp Đường.

Một gã đàn ông dám đối xử tàn nhẫn với chính hắn mới là một kẻ tàn nhẫn đích thực.

Mới đầu, Diệp Đường không biết thói quen này của Tần Thiệu Sùng.

Có một hôm, Diệp Đường lấy hết can đảm đặt mua một bộ đồ lót tình thú đầy ý ám chỉ trông rất “lả lơi” trên mạng. Cô vốn học giỏi, làm thêm cũng giỏi, hễ làm gì thì cũng muốn làm tốt nhất.

Tuy Diệp Đường sẵn lòng tin cô và Tần Thiệu Sùng đang là “người yêu” của nhau, nhưng Tần Thiệu Sùng đã cho cô tiền tiêu thì cũng xem như đang “bao nuôi” cô.

Bị “lòng cầu tiến trong công việc” thôi thúc cháy bỏng, Diệp Đường không ngừng nghiên cứu các ngón nghề lấy lòng anh.

Tối hôm bộ đồ lót tình thú được giao đến nơi, Diệp Đường gấp gáp mặc ngay rồi thẹn thùng trình diễn tiết mục dụ dỗ Tần Thiệu Sùng.

Hẳn là năng lực của cô còn cần cải thiện nhiều… Nhưng Diệp Đường tự thấy mình cực kỳ gợi cảm và ngon miệng.

Cô cũng để ý thấy Tần Thiệu Sùng cố nín cười. Rõ ràng anh đã có phản ứng sinh lý, dưới lớp vải quần mỏng rõ ràng đã nhô lên một cái lều.

Nhưng Tần Thiệu Sùng vẫn vùi cô vào chăn, ném lên giường, sau đó ôm laptop sang phòng bên cạnh làm việc.

Đến khi Tần Thiệu Sùng bận xong quay lại thì Diệp Đường vẫn giữ nguyên bộ dáng bị chăn bọc kín mít như đòn bánh tét, mắt đã khóc sưng húp như quả đào.

Trước mặt một tay lõi đời như Tần Thiệu Sùng, cô đã phải dốc bao dũng khí mới dám học cách lấy lòng anh chứ, vậy mà kết cục lại thê thảm thế.

Có trời mới biết khi ấy cô đau lòng đến nhường nào.

Tần Thiệu Sùng thở dài bất đắc dĩ, ôm Diệp Đường an ủi một hồi, nhưng rốt cuộc vẫn không hề làm gì, hai người chỉ nằm song song ngủ yên cả đêm.

***

Diệp Đường chưa từng có bạn trai. Những hiểu biết của cô về đàn ông chỉ gói gọn trong những tia vỉa hè nghe được từ bạn bè và… trí tưởng tượng của mình.

Đàn ông là động vật suy nghĩ bằng cái gì, hình như ai cũng nghĩ như nhau. Diệp Đường khó tránh khỏi có chủng loại “thành kiến” với người đời.

Diệp Đường vốn tưởng một gã đàn ông như Tần Thiệu Sùng chỉ có hơn chứ không kém. Dù sao lịch sử “kết bạn” của anh chẳng cần nghĩ cũng biết là vô cùng phong phú.

Nhưng, Tần Thiệu Sùng lại có sức tự chủ rất cao, cao đến đáng sợ. Điều này… đã vượt quá tưởng tượng của Diệp Đường.

Một gã đàn ông dám đối xử tàn nhẫn với chính hắn mới là một kẻ tàn nhẫn đích thực.

Mới đầu, Diệp Đường không biết thói quen này của Tần Thiệu Sùng.

Có một hôm, Diệp Đường lấy hết can đảm đặt mua một bộ đồ lót tình thú đầy ý ám chỉ trông rất “lả lơi” trên mạng. Cô vốn học giỏi, làm thêm cũng giỏi, hễ làm gì thì cũng muốn làm tốt nhất.

Tuy Diệp Đường sẵn lòng tin cô và Tần Thiệu Sùng đang là “người yêu” của nhau, nhưng Tần Thiệu Sùng đã cho cô tiền tiêu thì cũng xem như đang “bao nuôi” cô.

Bị “lòng cầu tiến trong công việc” thôi thúc cháy bỏng, Diệp Đường không ngừng nghiên cứu các ngón nghề lấy lòng anh.

Tối hôm bộ đồ lót tình thú được giao đến nơi, Diệp Đường gấp gáp mặc ngay rồi thẹn thùng trình diễn tiết mục dụ dỗ Tần Thiệu Sùng.

Hẳn là năng lực của cô còn cần cải thiện nhiều… Nhưng Diệp Đường tự thấy mình cực kỳ gợi cảm và ngon miệng.

Cô cũng để ý thấy Tần Thiệu Sùng cố nín cười. Rõ ràng anh đã có phản ứng sinh lý, dưới lớp vải quần mỏng rõ ràng đã nhô lên một cái lều.

Nhưng Tần Thiệu Sùng vẫn vùi cô vào chăn, ném lên giường, sau đó ôm laptop sang phòng bên cạnh làm việc.

Đến khi Tần Thiệu Sùng bận xong quay lại thì Diệp Đường vẫn giữ nguyên bộ dáng bị chăn bọc kín mít như đòn bánh tét, mắt đã khóc sưng húp như quả đào.

Trước mặt một tay lõi đời như Tần Thiệu Sùng, cô đã phải dốc bao dũng khí mới dám học cách lấy lòng anh chứ, vậy mà kết cục lại thê thảm thế.

Có trời mới biết khi ấy cô đau lòng đến nhường nào.

Tần Thiệu Sùng thở dài bất đắc dĩ, ôm Diệp Đường an ủi một hồi, nhưng rốt cuộc vẫn không hề làm gì, hai người chỉ nằm song song ngủ yên cả đêm.