Lần đầu Diệp Đường trông thấy Tần Thiệu Sùng, cô chưa tròn hai mươi, còn anh đã ba mươi mốt.
Cô trẻ trung xinh đẹp khắc nghiệt, anh chín chắn giàu có trăng hoa.
Chớm hai mươi sáu, Diệp Đường đã không còn dám khoe rằng ưu điểm của mình là “trẻ trung xinh đẹp” nữa, ấy thế mà khi gặp lại, Tần Thiệu Sùng vẫn giống hệt như xưa.