Chương 7

Không còn quan tâm gì tới gai nhọn cào xé, chúng tôi vội vàng xuyên qua vùng đất đầy cây tầm xuân gai góc.Ra khỏi thung lũng, chúng tôi ngừng lại, mặc quần áo, rồi tiếp tục đi ngay.Ông Crepsleyepsley quyết định phải tới trạm nghỉ gần đó trước khi trời sáng.Bình thường vượt qua đoạn đường đó phải mất nhiều giờ đồng hồ, nhưng chúng tôi chỉ đi trong vòng hai tiếng.Vừa an toàn vào trong trạm nghỉ, hai ông ma-cà-rồng bắt đầu sôi nổi bàn luận.Vì họ chưa bao giờ gặp bằng có có sự hoạt độngc ủa ma-cà-chớp trong vùng này.Giữa hai bộ tộc đã có thỏa thuận: Tránh tất cả mọi hành vi xâm phạm lãnh địa của nhau.Gavner bảo:

-Có thể là một thằng điên lang thang.

-Kể cả một thằng ma-cà-chớp điên khùng nhất cũng biết phải tránh xa vùng này.

-Vậy thì anh cho vụ này sao đây?

-Có thể là một tay gián điệp.

-Anh cho rằng ma-cà-chớp dám liều lĩnh gây chiến? Chúng đã từng có được một bài học với canh bạc như vậy rồi mà.

Dù không muốn cắt ngang chuyện người lớn, nhưng tôi cảm thấy cần phải lên tiếng:

-Có lẽ chúng theo dõi cháu và ông Crepsleyepslay.

Gavnaer hỏi:

-Ý cháu là sao?

-Có thể chúng đã khám phá ra vụ Murlough.

Mặt Gavnaer tái nhợt.Ông Crepsleyepsley lim dim mắt hỏi:

-Sao chúng có thể biết chuyện này?

-Vì…lão Tí-nị biết.

Ông Gavber rít lên:

-Lão Tí-nị biết chuyện Murlough?

Ông Crepsleyepsley gật gù:

-Cho dù lão nói với tụi ma-cà-chớp, nhưng làm sao chúng có thể biết chúng ta đi đường này? Còn bao nhiêu lối đi khác nữa sao chúng biết đúng đường ta đi?

Gavner bảo:

-Có thể chúng đón khắp các ngả.

-Không, nhu vậy qua lộ liễu.Tôi tin, bất kỳ lý do nào tụi ma-cà-chớp có mặt tại đây, chắc chắn không liên quan gí tới tôi và Darren.

Ông Gavner làu bàu, khong chút tin tưởng:

-Hi vọng là anh đoán đúng.

Chúng tôi bàn bạc thêm về vấn đề này, kể cả nghi vấn, liệu có phải chính ma-cà-chớp đã gϊếŧ ma-cà-rồng trong hang đá không.Rồi thay phiên nhau canh gác, để người khác có thể chợp mắt mấy tiếng.Tôi ngủ chập chờn vì lo sợ bị tụi sát nhân mặt mày đỏ tía tấn công.

Đêm xuống.Ông Crepsleyepsley bảo không thể tiếp tục hành trình, nếu không biết đường đi có được an toàn hay không.Ông nói:

-Chúng ta không nên liều lĩnh đâm vào cả đám ma-cà-chớp được.Phải thăm dò địa hình, biết chắc không có gì nguy hiểm, chúng ta sẽ tiếp tục đi.

Gavner hỏi:

-Liệu có đủ thời gian không?

-Phải tranh thủ còn hơn lặn lội mấy đêm để rồi rơi vào bẫy của chúng.

Trong khi họ giám sát, tôi ở lại hang, dù chẳng thích chút nào.Cứ nghĩ đến chuyện sảy ra làm cho ma-cà-rồng kia mấy hôm trước mà phát khϊếp.Nhưng họ bảo, nếu tôi đi theo sẽ bị ma-cà-chớp phát hiện ra ngay từ cách xa hàng trăm mét.

Hai tên Tí-hon, hai sói cái và sói nhóc ở lại với chúng tôi.Con Sọc đi cùng hai con ông ma-cà-rồng.Sói đánh hơi ma-cà-chớp nhậy hơn chúng tôi, có nó đi theo rất có ích.

Vắng hai ông Crepsleyepsley và Gavner tôi cảm thất rất lẻ loi.Hai tên Tí hon luôn có vẻ xa cách cả ngày chúng bận rộn vá víu bộ đồ xanh bị rách bươm.Hai sói cái thì ngủ ngoài hang.Tôi chỉ có nhóc sóc con làm bạn.Chúng tôi cùng nhau chơi đùa trong hang và quanh những lùm cây trong khu rừng nhỏ gần đó.Tôi gọi sói con là Rudi, theo tên của con tuần lộc mũi đỏ Rudolf, vì con sói hay nũng nịu dụi cái mũi lạnh ngắt vào lưng tôi khi tôi đang ngủ.

Bắt được mấy con sóc nhỏ trong rừng, tôi nấu nướng để khi hai lão ma-cà-rồng về, có cái ăn.Tôi cũng dọn kèm với những loại rễ và trái cây rừng mà ông Crepsleyepsley đã dạy cho tôi phân biệt thứ nào là an toàn, có thể ăn được.

Ông Gavner vừa ăn vừa cám ơn, nhưng sư phụ ma-cà-rồng của tôi chẳng nói năng gì, suy nghĩ đâu đâu.Không phát hiện gì thêm dấu vết của ma cà chớp điên khùng không thể xóa dấu vết một cách toàn vẹn như vậy được.Như vậy, có nghĩa chúng tôi đang đương đầu với một kẻ thù hoàn toàn tỉnh táo.

Gavner muốn phi hành, để kịp báo cho các ma cà rồng khác, nhưng ông Cepsley không đồng ý.Ông cương quyết bảo, quy luật không cho phép phi hành lên núi Ma-cà-rồng là điều quan trọng hơn bất cứ chuyện gì khác.

Việc ông Gavner nghe theo tất cả những gì ông Crepsleyepsley nói là điều thật lạ lùng.Là một tướng quân, đáng lẽ ông ta là người ra lệnh cho chúng tôi.Nhưng tôi chưa hề thấy ông áp đặt cấp bậc lên ông Crepsleyepsley.Có lẽ vì ông Crepsleyepsley từng là một tướng quân cao cấp, sắp trở thành ông hoàng trước khi ông bỏ đi? Hay có lẽ Gavner vẫn coi ông Crepsleyepsley như một cấp trên.

Sau một ngày nhủ vùi, hai ma-cà-rồng lại lên đường thám thính.Nếu đường dọn xong, chúng tôi sẽ lại khởi hành lên núi hai ma-cà-rồng vào đêm mai.

Điểm tâm qua loa xong, tôi và Rudi vào rừng chơi.Nó rất khoái tách khỏi mấy con sói lớn.Tha hồ chạy nhảy mà không bị ngoạm vào cổ, kéo xềnh xệch lại.Nó cố leo cây nhưng chỉ leo được đoạn ngắn.Sau cùng chũng kiếm được một cành la đà thấp, nó lần mò leo lên được nửa cành, rồi nhìn xuống ư ử rên.

Tôi phì cười:

-Cố lên! Cố lên! Lên cao nữa đi,Đừng sợ, Rudi.

Nhưng nó vẫn tiếp tục rên, rồi nhe nanh gầm gừ,

Tôi lại gần, thắc mắc vì thái đọ của nó:

-Sao vậy? Mày bị kẹt chân à?

Con sói nhóc ăng ẳng sủa.Nó có vẻ rất hoảng.Tôi vội bảo:

-Được rồi, Rudi.Tao sẽ leo lên để…

Một tiếng gầm chói tai làm tôi nín bặt.Quay lại, tôi thấy một con Gấu đang đủng đỉnh trên một gò tuyết.Nó nặng nề nhảy xuống, lắc mạnh đầu, gầm gừ, nhìn thẳng tôi, răng sáng quắc, vuốt xòe ra, rồi…phóng tới để chụp lấy tôi.