Trong khi tôi đờ người tuyệt vọng, vì mạng sống nằm trong tay kẻ đang ghì chặt mình, thì ông Crepsley nhảy vọt lên, mấy ngón tay phải xòe ra như mũi dao. Ông chẻ bàn tay qua đỉnh đầu tôi. Kẻ tấn công vội buông tôi ra, né tránh và nặng nề gieo mình xuống đất, khi ông Crepsley phóng qua. Ông Crepsley xoay mình, để ra đòn lần hai. Kẻ kia bỗng la lớn:- Ngừng tay, Larten! Tôi đây. Gavner đây.
Ông Crepsley khựng lại. Tôi đứng dậy bật ho vì hoảng hốt nhưng không còn sợ nữa. Quay lại, tôi thấy một người vạm vỡ, mặt lằng nhằng sẹo, hai gọng kính đen thui quanh hai mắt. Ông ta mặc quần áo giống như chúng tôi, cái mũ vải kéo phủ hai tai. Tôi nhận ra ngay ông Gavner Purl – một Tướng quân Ma-cà-rồng – vì đã được gặp ông trước khi tôi đυ.ng độ với Murlough.
- Anh ngốc kinh khủng, Gavner. Tôi suýt gϊếŧ chết anh rồi. Lén lút theo chúng tôi chi vậy?
- Chỉ muốn làm anh bị bất ngờ thôi mà. Tôi đã theo anh gần suốt đêm, lúc này có vẻ đúng thời điểm để tiếp cận anh nhất.
Chỉ những vết máu trên nền và vách hang, ông Crepsley bảo:
- Đáng lẽ anh nên quan tâm đến những gì quanh đây hơn là theo dõi tôi và Darren.
- Quan tâm đến máu của ma-cà-chớp.
- Thật ra đó là máu của một ma-cà-rồng.
- Có biết là máu ai không?
- Không.
Gavner đi quanh hang quan sát vũng máu và chiếc quan tài vỡ nát. Không phát hiện được gì hơn, ông trở lại chỗ chúng tôi, gãi cằm, trầm ngâm nói:
- Có thể bị thú rừng tấn công. Một con gấu, cũng có thể nhiều hơn, bắt gặp anh ta đang ngủ ban ngày.
Ông Crepsley không đồng ý:
- Tôi không tin vậy. Gấu thì đã làm tung cái hang và những gì ở đây. Nhưng chỉ có một quan tài bị phá thôi.
Gavner nhìn những thứ khác vẫn còn ngăn nắp, gật đầu:
- Anh nghĩ chuyện gì đã xảy ra?
- Một cuộc chiến... giữa hai ma-cà-rồng, hoặc cuộc chiến giữa ma-cà-rồng đã chết kia với kẻ nào đó.
Tôi bật hỏi:
- Kẻ nào đến nơi khỉ ho cò gáy này?
Hai ông ma-cà-rồng nhìn nhau lo lắng. Gavner lẩm bẩm:
- Có thể là... những kẻ săn ma-cà-rồng.
Tôi nghẹn thở. Đã quá quen với đời sống của ma-cà-rồng, tôi suýt quên là, còn những con người trên đời này tin chúng tôi là quái vật, và họ có bổn phận truy lùng để gϊếŧ chúng tôi.
Ông Crepsley nói:
- Cũng có thể, tình cờ con người bắt gặp anh ta và phát hoảng. Vì chuyện những kẻ săn ma-cà-rồng truy sát chúng ta là quá khứ xa xưa rồi. Đây có thể chỉ là một rủi ro thôi.
- Dù sao cũng không nên quanh quẩn tại đây chờ chuyện đó tái diễn nữa. Tôi đang tìm chỗ nghỉ ngơi, nhưng tốt nhất là đừng tự giam chúng mình trong hang này.
- Đồng ý.
Ông Crepsley trả lời. Nhìn khắp hang lần cuối, chúng tôi rút lui với tinh thần đầy cảnh giác trước từng dấu vết nhỏ nhất, phòng xa bị tấn công.
Chúng tôi trú đêm giữa một vành đai cây cối rậm rạp và nhóm một đống lửa nhỏ, vì cả ba đều lạnh buốt thấu xương. Khi đang bàn bạc về ma-cà-rồng mới chết và có nên tìm kiếm xác ông ta không, thì hai tên Tí-hon, ôm xác một con nai nhỏ, trở lại. Chúng trừng trừng nghi ngại nhìn ông Gavner. Ánh mắt ông nhìn lại chúng cũng không kém nghi ngờ. Ông ta rít lên hỏi ông Crepsley:
- Chúng dính dáng sao với anh vậy?
- Lão Tí-nị khăng khăng bảo tôi phải đưa chúng theo.
Gavner vừa định hỏi thêm. Ông Crepsley phẩy tay:
- Khoan. Ăn trước đã, rồi còn bàn về cái chết của người bạn chúng ta.
Nhờ cây cối phủ bóng râm, nên dù rạng đông đã lâu, chúng tôi vẫn ngồi bàn bạc về cái chết của ma-cà-rồng, nhưng vì hai ông quyết định không tìm kiếm xác quanh vùng nữa, vì sợ bị làm chậm chuyến đi, nên dần dần chuyển qua đề tài khác. Gavner lại hỏi về hai tên Tí-hon. Ông Crepsley kể lại vụ xuất hiện của lão Tí-nị và việc lão nhất quyết gửi hai tên đó đi cùng. Sau đó ông Crepsleyepesley hỏi lý do Gavner theo dõi chúng tôi.
Ông Gavner nói:
- Tôi biết việc anh sẽ trình diện Darren với các Ông Hoàng, vì vậy tôi tìm kiếm anh qua tâm trí. (Ma-cà-rồng có khả năng liên kết tâm trí với nhau). Dù có thể đi tắt theo hướng nam, rút ngắn cả trăm dặm, nhưng đi một mình chán ngắt, chẳng có ai chuyện trò.
Tôi chợt chú ý và hỏi vì sao bàn chân trái của ông Gavner bị mất mấy ngón
Ông hí hởn khoe:
- Phỏng lạnh đấy.
Ngó ngoáy mấy ngón còn lại, ông tiếp:
- Trong một kỳ Hội đồng trước, khi lên đây ta bị gãy chân, bò suốt năm đêm mới tới được một trạm nghỉ. Cũng may, nhờ là ma-cà-rồng nên không bị rụng ráo mấy ngón chân này luôn.
Hai ông bắt đầu nói chuyện quá khứ, bạn bè cũ và những kỳ Hội đồng trước kia. Tôi tưởng họ sẽ nhắc đến vụ Murlough – vì Gavner báo cho ông Crepsley biết sào huyệt của ma-cà-chớp – nhưng họ đã không đả động gì tới Murlough.
Gavner hỏi tôi:
- Cháu sao rồi?
- Dạ... cũng ổn.
- Sống với con ác là quạu cọ này mà không mệt mỏi sao?
Biết ông ám chỉ ông Crepsleypesley, tôi cười nói:
- Cho đến bây giờ cháu vẫn đương đầu nổi mà.
- Có ý định hoàn tất không?
- Là sao? Cháu không hiểu?
Ông đưa cao tay để tôi nhìn thấy mười thẹo nhỏ trên mười đầu ngón tay – dấu hiệu quen thuộc của ma-cà-rồng – hỏi:
- Nghĩa là cháu có định trở thành một ma-cà-rồng trăm phần trăm không?
Tôi vội nói ngay:
- Không.
Liếc qua ông Crepsley, tôi nghi ngại hỏi:
- Cháu không phải làm điều đó, đúng không?
Ông Crepsley mỉm cười:
- Không đâu. Phải chờ khi cháu trưởng thành như tuổi người thường. Nếu chúng ta làm cháu hoàn toàn thành một ma-cà-rồng từ bây giờ, thì sáu bảy chục năm nữa cháu mới hoàn toàn trưởng thành.
Tôi thở dài:
- Đúng vậy.
- Với thời gian, mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.
- Chắc phải ba mươi năm nữa cháu mới hoàn toàn lớn lên nổi.
Tôi phát oải, đứng dậy, lắc đầu. Cứ nghĩ đến cả mấy thập kỷ phải vượt qua mới trưởng thành là tôi không thể nào chịu nổi.
Nhìn tôi ra khỏi lùm cây, ông Crepsley hỏi:
- Cháu đi đâu vậy?
- Ra suối lấy nước.
Gavner bảo:
- Tôi hoặc anh nên đi với nó thì tốt hơn.
- Không sao đâu. Darren đâu phải là một đứa trẻ con.
Tôi nở nụ cười, vì lão ma-cà-rồng này hiếm khi ban cho tôi một lời khen. Xuống suối, nước lạnh buốt rầm rầm chảy xiết, đập mạnh vào cổ bình-tong và những ngón tay tôi. Nếu là một người thường, chắc chắn tôi đã bị phỏng lạnh, nhưng sức đề kháng của ma-cà-rồng cực mạnh.
Đang mở nắp bình tông thú hai, một làn hơi nước nhỏ từ bờ bên kia phả sang. Tôi ngước nhìn, kinh ngạc vì một con thú hoang dã đã tiến gần đến thế. Tôi nhìn trừng trừng vào đôi mắt hung dữ, đói khát của một con sói với những cái nanh nhọn hoắt.