Ông Crepsley rất ghét phải thức dậy trước khi mặt trời lặn. Vì vậy ông càu nhàu khi bị tôi đánh thức, nhưng sau khi tôi cắt nghĩa lý do, ông im lặng gãi gãi vết thẹo dài bên má trái, rồi lẩm bẩm:- Chẳng hiểu hắn muốn gì đây.
- Cháu không biết, nhưng lão bảo có chuyện muốn nói trước khi chúng ta đi khỏi đây.
Tôi thấp giọng, thì thầm:
- Nếu gấp rút lên, chúng ta có thể chuồn mà không ai trông thấy. Trời sắp chạng vạng tối rồi, ông có thể né trong bóng râm cho tới khi trời tối hẳn. Được không?
- Được chứ. Nhưng ta phải chạy trốn như một con chó cúp đuôi sao? Không đâu. Ta sẽ gặp lão Desmond Tí-nị. Đem cho ta cái áo choàng bảnh nhất. Tiếp khách phải cho thật... hoành tráng chứ.
Đó gần giống như một câu nói đùa của lão ma-cà-rồng này. Ông ta thường ít có tinh thần hài hước.
Một tiếng sau, khi mặt trời lặn, chúng tôi tiến đến xe của ông Cao. Lão Tí-nị đang làm chủ nhân của Gánh Xiếc Quái Dị mê tơi bằng những chuyện động trời lão mới được chứng kiến.
Lão oang oang:
- A, chào Larten. Giờ giấc luôn chính xác hả.
Ông Crepsley khô khan lên tiếng:
- Chào Desmond.
- Ngồi xuống đã.
- Cám ơn, nhưng tôi muốn đứng.
Chẳng ai thích ngồi khi có mặt lão Tí-nị, phòng khi cần gấp rút chuồn. Lão lên tiếng:
- Nghe nói ông định lên Núi Ma-cà-rồng...
- Chúng tôi sắp đi ngay bây giờ.
- Gần năm mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên ông lại dự họp Hội đồng đấy nhỉ?
- Thông tin của ông khá tốt.
- Tôi đặt một tai dưới lòng đất mà.
Có tiếng gõ cửa. Ông Cao đưa vào hai tên Tí-hon. Một tên bước đi với một chân hơi tập tễnh. Hắn ở với gánh xiếc gần như cùng thời gian với tôi. Tôi gọi hắn là Chân-trái. Chỉ là một bí danh thôi, vì trong đám Tí-hon chẳng ai có một cái tên thật sự.
Lão Tí-nị hỏi:
- Sẵn sàng chưa các con?
Hai tên Tí-hon gật.
- Tuyệt.
Lão nói, rồi quay qua ông Crepsley tủm tỉm cười:
- Đường lên Núi Ma-cà-rồng vẫn hiểm nghèo như xưa, phải không?
Ông Crepsley miễn cưỡng đồng ý:
- Phải, không dễ dàng chút nào.
- Ý ông là khó khăn cho một thiếu niên như cậu Shan đây?
- Darren có thể tự lo.
Nghe ông Crepsley nói, tôi cười hãnh diện. Nhưng lão Tí-nị lên tiếng ngay:
- Vẫn biết thế, nhưng để một tay quá non nớt gia nhập chuyến đi này là một điều không bình thường, đúng không?
- Đúng.
- Đó là lý do tôi cho hai đứa này đi cùng để canh gác...
- Canh gác? Chúng tôi không cần. Tôi đã đi nhiều lần rồi. Tôi có thể tự lo cho Darren.
- Quả vậy. Ông có thể tự lo. Nhưng thêm chút giúp đỡ, có bao giờ là chuyện vô ích đâu. Phải không nào?
- Có chúng chỉ thêm quẩn chân. Tôi không muốn.
- Những tên Tí-hon của tôi làm quẩn chân? Chúng sống chỉ để phục vụ. Chúng sẽ như những gã chăn cừu, ngồi canh cho hai người ngủ...
- Dù sao tôi cũng không muốn...
Lão Tí-nị cắt ngang:
- Đây không phải là một đề nghị.
Giọng lão nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng ẩn chứa sự đe dọa:
- Chúng sẽ đi với hai người. Chấm dứt. Không bàn bạc gì thêm nữa. Chúng sẽ tự săn mồi, tự lo chỗ ngủ. Những gì hai người cần phải làm là đừng để “mất” chúng trên đường đi, trong vùng đất hoang vu đầy tuyết.
- Rồi khi tới đó, ông tưởng tôi có thể đưa chúng vào trong được sao? Điều này không được phép. Các Ông Hoàng sẽ không đời nào chấp thuận.
- Có đấy. Họ sẽ chấp thuận. Đừng quên bàn tay ai đã góp sức xây dựng Lâu đài Ông Hoàng. Paris Skyle và tất cả bọn họ đều biết máu họ phải đổ về đâu. Họ sẽ không phản đối.
Ông Crepsley tức giận – không, phải nói là thịnh nộ đến run người – nhưng sự tức giận tan biến ngay khi ông nhìn vào đôi mắt lão Tí-nị và nhận ra: không thể đôi co được với lão già thấp nhỏ này. Sau cùng ông gật đầu, nhìn lảng sang chỗ khác, ngượng ngùng vì phải chấp nhận đề nghị của lão phá bĩnh này.
Lão Tí-nị tươi tỉnh nói:
- Tôi biết là ông hiểu ý tôi.
Lão quay lại tôi:
- Mi đã lớn rồi. Ý ta là mi đã trưởng thành từ bên trong. Đó mới là điều quan trọng. Cuộc chiến của mi với người-sói và Murlough đã làm mi trưởng thành.
- Sao ông biết chuyện đó?
Ông Crepsley kinh ngạc hỏi lão. Vì chuyện đυ.ng độ giữa tôi và người-sói có nhiều người biết, nhưng vụ quần nhau giữa chúng tôi và Murlough hoàn toàn không ai được biết. Nếu đám Ma-cà-chớp khám phá ra chuyện này, chúng sẽ truy lùng chúng tôi cùng trời cuối đất để gϊếŧ bằng được, trả thù cho đồng loại.
Lão cười sằng sặc:
- Ta biết tất cả mọi chuyện. Thế giới này chẳng giữ được điều bí mật nào đối với ta.
Lão lại quay sang tôi nói:
- Mi đã vượt qua được một chặng đường dài. Nhưng vẫn còn con đường dài hơn nữa để vượt qua. Con đường trước mắt không dễ dàng đâu. Ta không chỉ nói đến đường lên Núi Ma-cà-rồng. Mi phải mạnh mẽ, tự tin vào chính bản thân mình. Đừng bao giờ chấp nhận đầu hàng, kể cả khi tưởng như không thể nào vượt qua nổi.
Chẳng bao giờ tôi ngờ lão thốt ra những lời này với mình. Tôi thẫn thờ lắng nghe và tự hỏi, vì sao lão lại ân cần dặn dò như vậy. Lão Tí-nị đứng lên, xoa xoa cái đồng hồ hình trái tim, nói:
- Đó là tất cả những gì ta muốn nói. Thời gian có hạn. Chúng ta đều phải đến những nơi đúng hẹn. Ta cũng phải lên đường bây giờ. Chào Hibernius, Larten, Darren. Chắc chắn chúng ta sẽ còn gặp lại.
Lão nhẹ cúi đầu trước mỗi chúng tôi, tiến lại cửa, thoáng nhìn hai tên Tí-hon, rồi bước hẳn ra ngoài. Trong im lặng, chẳng ai nói năng gì, mọi người nhìn nhau, hoang mang không hiểu tất cả những chuyện vừa xảy ra có ý nghĩa gì.
Ông Crepsley không vui, nhưng không thể trì hoãn chuyến đi. Ông bảo, tới cuộc họp Hội đồng đúng giờ là điều quan trọng hơn bất cứ chuyện gì khác. Vì vậy trong khi hai tên Tí-hon chờ ngoài xe, tôi giúp ông đóng hành lý.
Chỉ bộ quần áo hải tặc sặc sỡ của tôi, sau nhiều năm vẫn mặc vừa, ông Crepsley bảo:
- Bộ này không hạp. Nơi chúng ta sắp đến, cháu sẽ nổi bật như một con công phùng xòe mất. Này.
Ông dúi cho tôi một bó quần áo. Đó là một cái mũ len và bộ đồ màu xám nhạt. Tôi hỏi:
- Ông sửa soạn những thứ này bao lâu rồi?
- Mới đây thôi.
Ông thú thật và thay vì bộ đồ trang trọng màu đỏ như thường khi, ông lấy ra một bộ màu sắc như của tôi.
- Ông không thể cho cháu biết chuyện này sớm hơn được sao?
Ông trả lời theo cái kiểu chỉ làm người nghe thêm tức:
- Có thể chứ.
Tròng lên người bộ đồ mới, tôi nhìn quanh tìm giày và vớ. Ông Crepsley lắc đầu:
- Không có gì đâu. Chúng ta để chân trần.
- Hả? Đi chân không trên băng tuyết sao?
- Chân ma-cà-rồng cứng rắn hơn con người. Cháu hầu như không cảm thấy lạnh đâu, nhất là khi đi bộ.
- Nhưng còn... gai góc, sỏi đá?
- Những thứ đó sẽ làm bàn chân cháu rắn chắc hơn.
Ông cười cười cởi bỏ giày, tiếp:
- Tất cả ma-cà-rồng đều phải làm như vậy. Đường lên Núi Ma-cà-rồng không chỉ là một cuộc du hành. Đó là một thử thách. Giày, ủng, áo khoác, dây thừng... đều không được phép mang theo.
- Điên!
Tôi chỉ biết vừa thở dài nói vừa bỏ lại cuộn dây và mấy bộ áo ấm. Xong xuôi, ông Crepsley hỏi ngay quý bà Octa đâu. Tôi làu bàu:
- Ông không có ý định đem mụ ta theo chứ?
Tôi biết tha theo con nhện độc đó, ai sẽ phải là người săn sóc nó. Kẻ đó chắc chắn không phải là ông ta. Ông Crepsley bảo:
- Ta muốn khoe nó cho một người.
- Mong sao đó là một người thích ăn thịt nhện.
Lần ra sau quan tài của ông, nơi tôi đặt l*иg nhện sau mỗi buổi diễn. Ả bò quanh khi tôi nhấc l*иg lên, nhưng nằm êm ru ngay, khi được trở lại bóng tối trong ba-lô của tôi.
Rồi cũng tới lúc lên đường. Trước đó, tôi đã chào tạm biệt Evra – anh đang phải sửa soạn cho buổi trình diễn đêm nay. Ông Crepsley cũng đã nói lời tạm biệt với ông Cao. Ngoài hai người đó, chẳng còn ai khác nhớ chúng tôi.
Ông hỏi tôi:
- Sẵn sàng chưa?
- Rồi.
Tôi thở dài nói. Bỏ lại sự an toàn lại trong xe, chúng tôi ra khỏi trại, hai tên Tí-hon lặng lẽ theo sau, để tiến vào một cuộc phiêu lưu bất trắc, trên vùng đất lạnh lẽo, xa lạ và ngập chìm trong máu