Chương 18

Hai đêm sau lần đυ.ng độ với Arra Sail, tôi và ông Crepsley được gọi lên trình các ông Hoàng. Tôi vẫn còn ê ẩm khắp mình. Ông Crepsley phải giúp tôi thay quần áo. Tôi rên hừ hừ khi phải đưa hai cánh tay bầm tím lên khỏi đầu.Ông Crepsley lèm bèm:

-Ta không ngờ mi ngốc tới nỗi thách đấu với Arra Sail. Chính ta còn ngại đấu tay đôi với bà ta trên cầu gỗ.

Từ lúc nghe kể lại, ông vẫn thường đem cuộc đấu đó ra trêu chọc tôi với những Ma-cà-rồngkhác. Tuy nhiên, ẩn trong giọng báng đó, tôi có thể thấy là ông đã hành diện về tôi.

Tôi khoái chí chọc lại:

-Ý ông là cháu can đảm hơn ông chứ gì?

-Ngu ngốc và can đảm là hai chuyện khác nhau. Mi có thể bị chấn thương nặng nề hơn.

-Ông nói y như Kurda.

-Ta không đồng ý với quan điểm đấu tranh của Kurda. Anh ra là một kẻ chủ hòa. Điều đó trái ngược với bản chất của Ma-cà-rồngchúng ta. Nhưng anh ta cũng có lý khi bảo, đôi khi hòa hoãn tốt hơn xung đột. Khi tình trạng đã tuyệt vọng, thì liều lĩnh chỉ là một cuộc chiến ngu ngốc.

-Nhưng đâu có tuyệt vọng? Cháu suýt hạ được bà ta mà.

-Mi bướng bỉnh lắm. Nhưng hầu hết Ma-cà-rồngđều vậy. Đó là dấu hiệu mi đang học hỏi được nhiều rồi đấy. Thôi, mặc quần áo cho xong, sửa soạn đàng hoàng để đi trình diện. Không thể để các Ông Hoàng chờ đợi được đâu.

Cung Ông Hoàng tọa lạc tại một điểm cao nhất trong lòng Núi Ma-cà-rồng. Một đường hầm – dài, rộng rãi, được lính bảo vệ - là lối vào duy nhất. Tôi chưa tới đây bao giờ - không phận sự trong cung, không ai được sử dụng đường hầm này.

Đám bảo vệ áo xanh theo dõi từng bước chân chúng tôi. Không ai được mang vũ khí, hay bất cứ vật gì có thể làm vũ khí, vào cung Ông Hoàng. Giày cũng bị cấm – rất dễ giấu dao nhỏ trong giày. Tại ba điểm khác nhau chúng tôi còn bị lục xoát từ đầu đến chân. Thậm chí đám bảo vệ còn chải tóc, để kiểm tra xem chúng tôi có giấu sợi kim loại nhỏ xíu nào không.

Tôi thì thầm với ông Crepsley:

-Sao kiểm tra kỹ thế? Cháu tưởng tất cả Ma-cà-rồngđều tôn kính phục tùng các Ông Hoàng.

-Đúng như vậy, nhưng đầy chỉ là thủ tục.

Tới cuối đường hầm chúng tôi tiến vào một hanh động rộng mênh mông, trong động nhô lên một cái mái vòm kì lạ láu trắng, tỏa ra làn ánh sáng mờ ảo. Tôi chưa bao giờ thấy một kiến trúc như vậy – vách vòm phập phồng như sống động, không một vết nối hay nứt nẻ nào.

Tôi bật hỏi:

-Cái gì vậy?

-Cung Ông Hoàng.

-Làm bằng gì? Đá, cẩm thạch hay sắt?

Ông Crepsley nhún vai:

-Không ai biết.

Ông dẫn tôi đến đường hầm bảo tôi đặt tay lên cánh cửa nhà vòm. Tôi hít hà, nói với ông Crepsley:

-Ấm ghê! Mà sao nó cứ thình thịch hoài. Cái gì vậy?

Ông lại bắt đầu nói kiểu quanh co cố hữu:

-Ngày xưa, Cung Ông Hoàng cũng giống như các phòng khác trong núi. Thế rồi một đêm kia, lão Tí-nị đến, bảo là có món quà tặng chúng ta. Chuyện này sảy ra sau thời gian ngắn tụi Ma-cà-chớp li khai. Món quà chính là cung điện do đám Tí-hon xây dựng. Không Ma-cà-rồngnào được chứng kiến. Mái vòm và huyết thạch là sản phẩm của phép thuật. Chúng…

Một bảo vệ lên tiếng:

-Larten Crepsley, Darren Shan vào đi.

Hắn gõ đầu giáo lên cánh cửa bốn tiếng. Cánh cửa từ từ mở - như hoạt động bằng điện vậy – và chúng tôi bước vào.

Dù bên trong không đốt đuốc, nhưng cung Ông Hoàng sáng như ban ngày, sáng hơn tất cả những nói khác trong núi. Ánh sáng phát ra từ chính vách vòm, bằng những phương pháp không ai được biết, ngoai trừ mình lão Tí-nị. Những ghế dài có tựa lưng, nối nhau thành hình tròn quanh vách. Trên khoảng trống lớn chính giữa là bốn cái ngai bằng gỗ. Ngự trên ba ngai là ba Ông Hoàng Ma-cà-rồng. Ông Crepsley tránh mặt trong hội nghị, phòng xa có điều gì xảy ra cho ba vị kia. Trên vách trống trơn. Không tranh vẽ, không chân dung hay cờ xí. Cũng không thấy một bức tượng nào. Đây là nơi làm việc, không phải chỗ phù phiếm hay tưởng niệm.

Đa số ghế có người ngồi. Ma-cà-rồngbình thường hàng cuối; khu giữa giành cho những nhân viên trong núi, như đám bảo vệ. Các tướng quân Ma-cà-rồngngồi hàng đầu, ngồi bên Kurda Smahlt, Gaver Purl và Harkat Mulds. Tôi mừng rỡ vì được gặp lại tên Tí-hon. Tôi hỏi hắn đã làm gì. Harkat bảo:

-Trả lời…câu hỏi. Nói hoài… nói tới …nói lui…một chuyện.

-Có nhớ thêm được gì không?

-Không.

Ông Gavner nghiêng tới, nắm vai tôi bảo:

-Chúng ta gần như tra tấn Harkat với hàng loạt câu hỏi, cố làm cho nó nhớ lại. Thậm chí nó còn không được phép ngủ nữa chứ. Vậy mà nó chẳng hề phàn nàn gì. Nếu ở vị trí nó, chắc ta ngủm lâu rồi.

Harkat ngượng ngùng nói:

-Không cần …ngủ nhiều.

Kurda hỏi tôi:

-Hoàn hồi sau những cí đánh của Arra chưa?

Tôi chưa kịp trả lời, Gavner đã nói:

-Cháu nghĩ sao vậy? Ta thà đương đầu với một hố đầy bò cạp còn hơn nhảy lên những thanh gỗ đó với Arra Sail. Ta đã từng thấy, chỉ trong một đêm Arra dần cho hai mươi Ma-cà-rồngđầy mình kinh nghiệm nát như tương.

Tôi nhe răng cười:

-Hình như chuyện đó xảy ra cũng tùy lúc thôi.

Ông Gaver phải tạm ngừng trò chuyện với chúng tôi, quay qua bàn cãi một vấn đề với một số tướng quân Ma-cà-rồngtranh lận liêm miên những vấn đề liên quan trọng trong Cung Ông Hoàng. Vì vậy, trong khi chờ đợi, ông Crepsley cắt nghĩa thêm vài điều về mái vòm.

-Đó là một phét thuật. Ngoài cái cửa độc nhết, không có lối nào có thể vào được nữa. Dụng cụ, chất nổ, a-xít…không gì có thể xuyên qua. Đó là một chất liệu cứng rắn nhất mà cả con người và Ma-cà-rồngmới được biết.

-Nguyên liệu đó lấy từ đâu?

-Chúng ta không biết. Đám Tí-hon đem tới trong những xe phủ kín. Mỗi lần một tấm, nhiều tháng trời chúng mới đưa được hết đên đây. Chúng ta không được phép nhìn khi chúng lắp ráp. Từ đó, những kiến trúc sư tài giỏi nhất của chúng ta tìm hiểu nhiều lần, nhưng vẫn không phát hiện ra được sự kỳ bí của chất liệu này.

Ông nói tiếp:

-Cửa chỉ có thể mở bởi một Ông Hoàng. Họ đặt bàn tay lên cánh cửa, hoặc ngồi tại ngai, ấn tay ngai xuống.

-Chắc là điện tử. Cánh cửa “đọc” được vân tay các Ông Hoàng đúng không?

-Không. Cung điện này được xây dựng nhiều thế kỉ trước, thậm trí con người còn chưa biết đến điện tử là gì. Nó hoạt động bằng những phương tiện ngoài tâm hiểu biết khoa học thông thường. Hoặc bằng một kỹ thuật ngoài tầm hiểu biết khoa học thông thường. Hoặc bằng một kỹ thuật tiến bộ quá tầm hiểu biết của chúng ta. Cháu thấy tảng đá đó phía sau ông Hoàng không?

Đặt trên cái kệ cao chừng năm mét là một tảng đá bầu dục, kích cỡ khoảng gấp đôi một quả bóng.

Ông cắt nghĩa:

-Đó là Huyết thạch. Là chìa khóa, là bí quyết – không chỉ cho cung vòm này – mà cho cả sự trường sinh của dòng giống Ma-cà-rồng.

-Tưởng…gì?

-Trường sinh. Là sống lâu.

-Làm sao một hòn đá lại dính dáng đến chuyện sống lâu được?

-Huyết thạch có thể phục vụ nhiều mục đích. Khi chấp nhận gia nhập thị tộc, mỗi Ma-cà-rồngđều phải đặt bàn tay lên đá. Trông trơn nhẵn như một quả bóng bằng thủy tinh, nhưng nó cực kì bén nhậy với xúc giác. Nó liên kết tinh thần Ma-cà-rồngvới tập thể tinh thần của thị tộc mãi mãi.

-Tập thể tinh thần là gì?

Tôi hỏi và cầu mong lần thứ triệu tỷ, kể từ khi biết ông Crepsley: cầu sao ông ta sử dụng từ đơn giản cho tôi dễ hiểu.

-Cháu biết Ma-cà-rồngcó thể sử dụng tinh thần để tìm kiếm những kẻ gắn kết với họ rồi chứ?

-Dạ.

-A, vậy thì khi sử dụng phương pháp tam giác, qua Huyết thạch, chúng ta có thể tìm iếm được những kẻ không có mỗi liên kết với ta.

-Tam…gì?

-Thí dụ cháu là một Ma-cà-rồng một trăm phần trăm, máu đã thấm vào Huyết Thạch. Hòn đá đó không chỉ hút máu cháu, mà còn lưu giữ cả tên họ của cháu. Từ đó các Ma-cà-rồngkhác sẽ nhận ra cháu. Nếu ta muốn truy tìm truy tìm cháu, ta chỉ đặt bàn tay lên Huyết thạch và nghĩ đến tên cháu. Trong vài giây, Huyết thạch sẽ cho ta biết chính xác nơi cháu đang ở tại bất kì đâu trên trái đất.

-Ông có thể làm điều đó, dù cháu không muốn bị tmf ra?

-Đúng. Nhưng tìm ra địa điểm vẫn chưa là cách tốt nhất, vì khi ta tới được nơi đó, có thể cháu đã rời đi nơi khác rồi. Do đó mới cần phải sử dụng phương pháp tam giác. Đơn giản là liên lạc ba chiều với cháu. Nếu muốn tìm cháu, ta sẽ liên hệ với một người gắn bó với ta, như ông Gavner chẳng hạn, để truyền địa điểm của cháu, qua tinh thần tới ông. Thông qua huyết thạch, ta sẽ hướng dẫn ông ta tìm ra cháu.

Tôi lặng lẽ suy tính. Đó là một hệ thống rất tuyệt, nhưng tôi thấy vẫn có vài chở ngại. Tôi hỏi:

-Bất kỳ ai cũng có thể sử dụng huyết thạch để tìm kiếm Ma-cà-rồngđược sao?

-Bất kỳ ai có khả năng tìm kiếm bằng tinh thần.

-Kể cả con người và Ma-cà-rồng?

-Loài người chỉ có một số ít đủ tinh thần triển đến khả năng đó. Nhưng…Ma-cà-chớp thì có thể.

-Vậy thì… Huyết thạch không nguy hiểm sao? Nếu một Ma-cà-chớp đặt tay lên hòn đá, hắn sẽ tìm ra tất cả Ma-cà-rồng– hay ít ra thì cũng tấy cả những Ma-cà-rồngmà hắn biết tên – và sẽ hướng dẫn đồng bọn đến chúng ta.

Ông Crepsley cười nhạt:

-Những cú đánh của Arra Sail không ảnh hưởng gì đến khả năng suy luận của mi. Cháu nói đúng. Huyết thạch sẽ tự kết thúc của nòi giống Ma-cà-rồng, nếu bị rơi vào tay những kẻ xấu. Ma-cà-chớp sẽ có khả năng truy lùng tất cả chúng ta. Chúng còn có thể tìm ra những Ma-cà-chớp mà chúng không biết tên. Huyết thạch cho phép người sử dụng tìm ra Ma-cà-chớp bằng địa điểm cũng như bằng tên. Do đó chúng có thể quét hình ảnh của từng Ma-cà-chớp tại Anh hay Mỹ hoặc khắp mọi nơi, rồi gửi cho những Ma-cà-chớp khác để truy lùng. Đó là lý do chúng ta phải bảo vệ nghiêm ngặt và không bao giờ để Huyết thạch rởi khỏi cung vòm an toàn.

-Đập vỡ hón đá đó đi, có phải là đơn giản hơn không?

Đang nghe, Kurda bỗng bật cười nói:

-Ta đã đề nghị đó lên các Ông Hoàng từ mấy chục năm trước. Tuy hòn đá đó, cũng như mái vòm, không hề suy xuyển với dụng cụ bình thường và chất nổ, nhưng không có nghĩa là không có cách trừ khử. Ta đã nài xin, hãy quẳng vật khốn kiếp đó vào miệng núi lửa, hay thả xuống đáy đại dương. Các Ông Hoàng đã làm ngơ trước những lời đề nghị của ta.

Tôi hỏi:

-Vì sao chứ?

Ông Crepsley trả lời trước khi Kurda kịp nói:

-Có một số nguyên nhân. Thứ nhất, Huyết thạch có thể sử dụng để tìm kiếm những Ma-cà-rồngmất tích hay gặp nạn, hoặc những Ma-cà-rồngđiên loạn trốn thoát khỏi nơi giam giữ. Phải biết rõ một điều: chúng ta gắn bó với thị tộc không chỉ bằng tập quán, mà chúng ta luôn có thể tùy thuộc vào những sự giúp đỡ nếu chúng ta sống tốt, và bị trừng phạt nếu chúng ta không tốt. Huyết thạch giữ cho chúng ta có trật tự. Thứ hai, Huyết thạch là điều cần thiết để hoạt động cửa cung vòm của các Ông hoàng. Khi một Ma-cà-rồngtrở thành Ông Hoàng, Huyết thạch là phần tối quan trọng trong buổi lễ. Vị mới được phong chức sẽ cùng hai Ông Hoàng khác đứng quanh Huyết thạch. Mỗi vị dùng một tay truyền máu vào ông Hoàng mới, còn tay kia đặt lên hòn đá. Máu sẽ chuyển từ hai Ông Hoàng cũ vào ông Hoàng mới, rồi vào hòn đá, rồi máu sẽ lưu thông ngược lại. Chấm dứt buổi lễ, Ông Hoàng mới có thể kiểm xoát được cửa cung. Nếu không có Huyết thạch, vị đó chỉ là Ông Hoàng trên danh nghĩa mà thôi. Lý do thứ ba vì sao chúng ta không phá hủy Huyết thạch: chings là Chúa tể Ma-cà-chớp.

Mặt ông bỗng u ám khi nói tiếp:

-Truyền thuyết kể rằng: Khi gom đủ quyền lực, chúa tể Ma-cà-chớp sẽ quét sạch bóng Ma-cà-rồngtrên mặt đất. Nhưng nhờ Huyết thạch, một đêm kia chúng ta sẽ hồi sinh.

Tôi hỏi:

-Sao có thể như thế được?

-Chúng ta không biết. Những lời đó là của Tí-nị, và khi sức mạnh của Huyết thạch vẫn nằm trong tay lão, thì phải tỉnh táo đề phòng. Bây giờ là lúc hơn khi nào hết, chúng ta phải bảo vệ Huyết Thạch. Thông điệp của Harkat có liên quan tới chúa tể Ma-cà-chớp đã làm náo động tâm trí nhiều Ma-cà-rồng. Còn Huyết thạch, còn hy vọng. Dẹp bỏ hòn đá lúc này, là đầu hàng sự hoảng sợ.

Kurda thở mạnh, nóng nẩy nói:

-Tôi không mất thời giờ với những truyền thuyết đó. Dẹp bỏ hòn đá đó và đóng cửa ngay cung vòm. Xây một Cung Ông Hoàng mới. Không kể những chuyện khác, Huyết thạch là nguyên nhân chính làm Ma-cà-chớp không muốn thương lượng với chúng ta. Chúng không muốn bị móc vào cái dụng cụ ma thuật của lão Tí-nị. Không trách họ được. Họ không muốn bị ràng buộc với hòn đá đó. Khi cần, họ sẽ không bao giờ tách ra khỏi thị tộc Ma-cà-rồng, vì chúng ta có thể sử dụng Huyết thạch truy lùng hị. Nếu dẹp bỏ Huyết thạch, họ sẽ quay trở lại với chúng ta, lúc đó sẽ không còn Ma-cà-chớp nữa – chỉ còn là một đại gia đình Ma-cà-rồng– và truyền thuyết Chúa tể Ma-cà-chớp sẽ … bốc hơi.

Ông Crepsley hỏi:

-Như vậy có nghĩa là, nếu trở thành Ông Hoàng, anh sẽ tìm cách phá hủy Huyết thạch?

-Tôi sẽ đề cập đến những gì có khả năng xảy ra. Đây là vấn đề nhạy cảm, tôi không trông chờ các tướng quân đồng ý, nhưng khi những cuộc đàm phán giữa chúng ta và Ma-cà-chớp được triển khai, tôi hy vọng các vị đó sẽ suy xét lại cách nghĩ của tôi.

-Trong thời gian ứng cử, anh có trình bày rõ ràng những điều này không?

Kurda cựa mình, không thoải mái:

-À…không. Nhưng đó là chính trị. Đôi khi người ta phải…kín miệng một chút. Tôi đã không nói dối về vấn đề này. Nếu có ai hỏi tôi quan điểm về Huyết thạch, thì tôi đã nói rồi. Nhưng…chẳng có ai hỏi gì hết.

-Hừ! chính trị! Thật đáng buồn cho Ma-cà-rồng, nếu có ngày các Ông Hoàng của chúng ta tình nguyện trói mình trong mạng lưới ti tiện của chính trị.

Vừa nói ông Crepsley vừa hỉnh mũi, ngửng cao đầu, quay lưng lại phái Kurda, nhìn thẳng lên kệ đài.

Kurda thì thầm với tôi:

-Ta làm ông ấy khó chịu rồi.

-Ông ấy dễ khó chịu lắm.

Tôi cười nói, rồi hỏi, liệu tôi có bị ràng buộc với Huyết thạch không. Kurda bảo:

-Chắc là không, cho đến khi nào em hoàn toàn là một Ma-cà-rồng. Trong quá khứ, Ma-cà-rồngnửa mùa được phép làm như vậy, nhưng không theo cách thông thường.

Tôi định hỏi thêm về những bí ẩn của Huyết thạch và Cung Ông Hoàng, nhưng ngay lúc đó, một tướng quân trông rất nghiêm nghị, đập mạnh cây gậy nặng nề lên kệ, tuyên bố tên ông Crepsley và tôi.

Đã tới lúc trình diện các Ông Hoàng.