Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Núi Lửa Ngủ Đông

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
hai;

An Úc nhớ rằng Dung Nham còn chưa ăn tối, anh chỉ ngủ được hai tiếng đã tỉnh giấc.

Trong phòng chỉ có một cây đèn bàn nhỏ bật sáng, Dung Nham ngồi trên thảm trải sàn sửa sang lại giấy tờ, nghe thấy động tĩnh thì đi tới, ngồi xổm bên rìa giường nhìn anh, “Dậy rồi?”Trong phòng chỉ có một cây đèn bàn nhỏ bật sáng, Dung Nham ngồi trên thảm trải sàn sửa sang lại giấy tờ, nghe thấy động tĩnh thì đi tới, ngồi xổm bên rìa giường nhìn anh, “Dậy rồi?”Quả nhiên.

“Ưm…” An Úc mơ màng ngồi dậy, bật công tắc đèn trần, nhìn thấy giấy tờ rải rác trên thảm, “Đèn bàn không đủ sáng, sao anh không vào phòng làm việc mà đọc.”“Ui…”“Đi đâu thế?” Dung Nham vẫn nhắm nghiền mắt.

“Anh tùy tiện sắp xếp lại chút thôi,” Dung Nham rót cho anh một cốc nước, “Còn muốn ngủ nữa không? Đồ ăn đã chuẩn bị xong, lát nữa làm nóng lên là ăn được rồi.”Thật kém cỏi.

“Anh còn chưa ăn ạ?” An Úc hơi kinh ngạc, cầm lấy điện thoại trên đầu giường, bấm mở màn hình, “Sao đã trễ thế này rồi…”“Anh làm vậy không thoải mái đâu, về phòng ngủ đi.” An Úc chạm vào tay gã.An Úc trao cho gã một nụ hôn, định trốn tránh đoạn tình tiết thẹn muốn chín người này, lại bị người nào đó đảo khách thành chủ, hôn đến ná thở.

“Chờ ăn cùng với em,” Dung Nham xoa đầu anh, “Anh đi xào đồ ăn, em nằm thêm chốc nữa đi.”An Úc lại cố trốn tránh.

“Ừm…” An Úc xốc chăn lên, tùy ý cuộn mình thành ổ, ngã xuống giường, đôi mắt thất thần nhìn theo cánh cửa khép hờ sau khi gã rời khỏi.“Ưm…” An Úc mơ màng ngồi dậy, bật công tắc đèn trần, nhìn thấy giấy tờ rải rác trên thảm, “Đèn bàn không đủ sáng, sao anh không vào phòng làm việc mà đọc.”Dung Nham nhướng mày, ép nửa thân trên của anh lên người gã, hôn cái chóc lên môi anh, hai tay bao lấy mông anh, “Dùng chỗ này xoa có được không.”

Bọn họ đã kết hôn hơn một năm, ngoại trừ chuyện chăn gối nhiều thêm thì việc chung sống của hai người bọn họ cũng không khác gì mấy so với hồi còn nhỏ.“Anh phải nghe chính miệng em nói cơ,” Dung Nham rút ngón tay về, dứt khoát cởϊ qυầи ngủ của anh ra, bàn tay to rộng ấm áp tét hai phát lên mông anh, “Bé cưng ngoan đã làm chuyện xấu gì nhân lúc anh không ở đây thế?”

Dung Nham xuất thân từ một gia đình quân đội, nhưng gã lại làm trái ý ông già, không chịu vào bộ đội, lúc bị cắt đứt nguồn kinh tế cũng không chịu cúi đầu. Rồi sau đó… Bọn họ kết hôn. Dung Nham luôn có chủ kiến của riêng gã, anh không đoán được, chỉ muốn sống cùng Dung Nham cả đời này, ngày qua tháng lại mà thôi.Luôn không chịu thừa nhận rằng bọn họ không phù hợp với nhau.

Anh thích Dung Nham người đầy mùi khói lửa tàn bếp, cũng thích Dung Nham mồ hôi mồ kê nhễ nhại làʍ t̠ìиɦ với anh.An Úc cho gã nhìn bìa sách rồi lật sang trang sau tiếp tục đọc.Tai An Úc đỏ bừng, gật đầu.

Nhưng có vẻ như Dung Nham chỉ thích làʍ t̠ìиɦ với anh mà thôi.Nếu người ấy nói chuyện, nhất định có thể khiến anh cười rộ lên vì vui vẻ.

Tuy nhiên, thế cũng còn tốt hơn là Dung Nham chỉ coi anh như bạn bè bình thường.Dung Nham đặt cằm lên đầu vai anh, An Úc vừa đọc hai chương tiếp theo, vừa nghiêng đầu nhìn gã, hình như Dung Nham đã ngủ rồi.Dung Nham xuất thân từ một gia đình quân đội, nhưng gã lại làm trái ý ông già, không chịu vào bộ đội, lúc bị cắt đứt nguồn kinh tế cũng không chịu cúi đầu. Rồi sau đó… Bọn họ kết hôn. Dung Nham luôn có chủ kiến của riêng gã, anh không đoán được, chỉ muốn sống cùng Dung Nham cả đời này, ngày qua tháng lại mà thôi.

Chỉ e rằng đây là niềm an ủi duy nhất của An Úc.“An An không ngoan.” Dung Nham banh khe mông anh ra.

Sau khi ăn tối xong Dung Nham liên tục nghe điện thoại, rất nhiều chuyện chất chồng lại trong lúc gã đi công tác, chờ gã về xử lý. An Úc buồn chán đọc tin tức một hồi rồi rút về phòng làm việc của mình. Lúc Dung Nham bước vào, gã nhìn thấy anh dựa vào sofa đọc sách, gác một chân trên tay vịn, thỉnh thoảng lại lay lay chân.Rõ ràng cũng biết là bởi vì mình chẳng thú vị chút nào nên hai người lúc nào cũng lệch sóng, nhưng anh vẫn thầm an ủi bản thân rằng cũng có thể là bởi vì đối phương quá bận rộn và mệt mỏi vì công việc.“Nói cho anh bắn ra thì anh sẽ không quấy em nữa.”

“Anh hết bận chưa?” An Úc lại đung đưa chân hai lần, trông anh vui vẻ lắm.

Dung Nham gật đầu, tiến tới gãi gãi lòng bàn chân anh, An Úc nhanh chóng thu chân lại, giả vờ tức giận liếc gã một cái. Gã cười nhẹ hai tiếng, ngồi xuống ôm anh vào trong lòng, “Đang đọc gì đấy?”An Úc thở dài trong lòng, gập sách lại, vừa định đứng dậy đã bị ai đó giữ chặt lấy eo.

An Úc cho gã nhìn bìa sách rồi lật sang trang sau tiếp tục đọc.Nhưng có vẻ như Dung Nham chỉ thích làʍ t̠ìиɦ với anh mà thôi.Tốc độ cực nhanh khiến người khác phải nghi hoặc.

Dung Nham đặt cằm lên đầu vai anh, An Úc vừa đọc hai chương tiếp theo, vừa nghiêng đầu nhìn gã, hình như Dung Nham đã ngủ rồi.

Quả nhiên.“Ừm…”“Anh muốn bắn vào trong mông em, trong cổ họng em, trên lông mi em, trong miệng em. Em có muốn không?”

Rõ ràng cũng biết là bởi vì mình chẳng thú vị chút nào nên hai người lúc nào cũng lệch sóng, nhưng anh vẫn thầm an ủi bản thân rằng cũng có thể là bởi vì đối phương quá bận rộn và mệt mỏi vì công việc.“Lúc đến công ty em còn đang nghĩ, anh có thể phát hiện ra không, còn nghĩ rằng, nếu anh không ngại, buổi sáng anh có thể… bắn vào trong, sau đó em mặc quần của anh…”Dung Nham cắn vành tai anh, “Vậy nên trước khi gọi video với anh, em tự cởϊ qυầи lót ra là do sợ anh nhìn thấy?”

Luôn bao biện cho bản thân.Vì sao chỉ thích mỗi mông em.

Luôn không chịu thừa nhận rằng bọn họ không phù hợp với nhau.

Lại còn thích dùng sự im lặng để trốn tránh.“Anh còn chưa ăn ạ?” An Úc hơi kinh ngạc, cầm lấy điện thoại trên đầu giường, bấm mở màn hình, “Sao đã trễ thế này rồi…”

Thật kém cỏi.Nhìn gã không có ý định muốn chuyển động, An Úc cũng theo ý gã, ngồi yên trong chốc lát mới mở miệng, nhỏ giọng hỏi, “Vậy thì, em mát xa cho anh nhé?”

Nếu người ấy nói chuyện, nhất định có thể khiến anh cười rộ lên vì vui vẻ.Dung Nham nhéo mông anh thật mạnh.faismoilamour.wordpress.com

An Úc thở dài trong lòng, gập sách lại, vừa định đứng dậy đã bị ai đó giữ chặt lấy eo.Dung Nham nặng nề thở dốc, đè anh lên giường.“Sao anh lại nghĩ tới mấy chuyện thế này chứ…”

“Đi đâu thế?” Dung Nham vẫn nhắm nghiền mắt.

“Anh làm vậy không thoải mái đâu, về phòng ngủ đi.” An Úc chạm vào tay gã.An Úc còn chưa nói xong, giây tiếp theo Dung Nham đã ôm anh lên.Dung Nham gật đầu, tiến tới gãi gãi lòng bàn chân anh, An Úc nhanh chóng thu chân lại, giả vờ tức giận liếc gã một cái. Gã cười nhẹ hai tiếng, ngồi xuống ôm anh vào trong lòng, “Đang đọc gì đấy?”

Dung Nham kề sát tai anh, tựa hồ muốn nói gì đấy, nhưng rồi lại chẳng nói lời nào.An Úc chôn mặt vào cổ áo gã, nỗ lực nhịn xuống cảm giác muốn khóc.

Nhìn gã không có ý định muốn chuyển động, An Úc cũng theo ý gã, ngồi yên trong chốc lát mới mở miệng, nhỏ giọng hỏi, “Vậy thì, em mát xa cho anh nhé?”

“Được.”

Tốc độ cực nhanh khiến người khác phải nghi hoặc.An Úc thậm chí còn không kịp phản ứng thì Dung Nham đã lật người anh lại rồi tự chủ động nằm xuống, một cặp chân dài đặt trên đầu kia của sofa, để An Úc đối mặt với gã, ngồi hẳn lên trên bụng gã.

An Úc thậm chí còn không kịp phản ứng thì Dung Nham đã lật người anh lại rồi tự chủ động nằm xuống, một cặp chân dài đặt trên đầu kia của sofa, để An Úc đối mặt với gã, ngồi hẳn lên trên bụng gã.

“…”Luôn bao biện cho bản thân.

“Thế này thì em xoa bóp cho anh kiểu gì.”Dung Nham nhìn anh ưm ửm xin tha, mềm lòng hơn nửa, khẽ cắn bờ môi dưới của anh, “Lén mặc qυầи ɭóŧ của anh à?”

Dung Nham nhướng mày, ép nửa thân trên của anh lên người gã, hôn cái chóc lên môi anh, hai tay bao lấy mông anh, “Dùng chỗ này xoa có được không.”Anh thích Dung Nham người đầy mùi khói lửa tàn bếp, cũng thích Dung Nham mồ hôi mồ kê nhễ nhại làʍ t̠ìиɦ với anh.

“Sao anh lại nghĩ tới mấy chuyện thế này chứ…”“Thì ra là chỉ có mỗi mình anh nghĩ thế thôi à,” Tay Dung Nham khẽ lần lên sống lưng mịn màng của anh, lại chậm rãi đi xuống, thăm dò tiến vào trong quần ngủ của anh, ác ý kéo cạnh qυầи ɭóŧ của anh lên, “Vậy, An An có biết không, vì sao qυầи ɭóŧ của anh lại đang được phơi trên ban công ấy, chẳng phải anh chỉ vừa mới về hồi chiều nay thôi ư.”Tuy nhiên, thế cũng còn tốt hơn là Dung Nham chỉ coi anh như bạn bè bình thường.

Vì sao chỉ thích mỗi mông em. TruyenHD

Nhìn em nhiều thêm một chút cũng được mà.An Úc rung động.

An Úc chôn mặt vào cổ áo gã, nỗ lực nhịn xuống cảm giác muốn khóc.

“Thì ra là chỉ có mỗi mình anh nghĩ thế thôi à,” Tay Dung Nham khẽ lần lên sống lưng mịn màng của anh, lại chậm rãi đi xuống, thăm dò tiến vào trong quần ngủ của anh, ác ý kéo cạnh qυầи ɭóŧ của anh lên, “Vậy, An An có biết không, vì sao qυầи ɭóŧ của anh lại đang được phơi trên ban công ấy, chẳng phải anh chỉ vừa mới về hồi chiều nay thôi ư.”

An Úc căng thẳng, cắn chặt quần áo gã, giấu mặt kín mít.Dung Nham ôm anh, điều chỉnh lại tư thế, tay trái vuốt ve cánh mông anh, tay phải di chuyển trên dương v*t của bản thân, “Vừa rồi làm mạnh bạo quá, lần này không đi vào, nhưng anh phải nghe em nói toàn bộ từng chi tiết.”

Dung Nham nhìn vành tai đỏ rực của anh, tà niệm trong lòng lại càng tăng.“Mặc mấy lần?”

“An An không ngoan.” Dung Nham banh khe mông anh ra.“Mặc qυầи ɭóŧ mà anh đã mặc qua?”

“Ư…” An Úc túm lấy cánh tay gã, “Không phải anh cũng đoán được rồi sao…”

“Anh phải nghe chính miệng em nói cơ,” Dung Nham rút ngón tay về, dứt khoát cởϊ qυầи ngủ của anh ra, bàn tay to rộng ấm áp tét hai phát lên mông anh, “Bé cưng ngoan đã làm chuyện xấu gì nhân lúc anh không ở đây thế?”

An Úc trao cho gã một nụ hôn, định trốn tránh đoạn tình tiết thẹn muốn chín người này, lại bị người nào đó đảo khách thành chủ, hôn đến ná thở.

Dung Nham nhìn anh ưm ửm xin tha, mềm lòng hơn nửa, khẽ cắn bờ môi dưới của anh, “Lén mặc qυầи ɭóŧ của anh à?”“Thế này thì em xoa bóp cho anh kiểu gì.”

An Úc xấu hổ đến nỗi không dám nhìn thẳng gã, chỉ ừ một tiếng bằng giọng mũi.An Úc nhớ rằng Dung Nham còn chưa ăn tối, anh chỉ ngủ được hai tiếng đã tỉnh giấc.

“Mặc mấy lần?”An Úc do dự.Lại còn thích dùng sự im lặng để trốn tránh.

“Ui…”“Anh muốn nuốt lời, An Úc à.”

An Úc lại cố trốn tránh.

Dung Nham nhéo mông anh thật mạnh.

“Ba lần…”Chỉ e rằng đây là niềm an ủi duy nhất của An Úc.

Dung Nham cắn vành tai anh, “Vậy nên trước khi gọi video với anh, em tự cởϊ qυầи lót ra là do sợ anh nhìn thấy?”“Mẹ nó, sao anh lại ngại kia chứ.”

“Ừm…”

“Mặc qυầи ɭóŧ mà anh đã mặc qua?”

Tai An Úc đỏ bừng, gật đầu.“Chờ ăn cùng với em,” Dung Nham xoa đầu anh, “Anh đi xào đồ ăn, em nằm thêm chốc nữa đi.”

“Ngoan muốn chết.”

Dung Nham ôm anh, điều chỉnh lại tư thế, tay trái vuốt ve cánh mông anh, tay phải di chuyển trên dương v*t của bản thân, “Vừa rồi làm mạnh bạo quá, lần này không đi vào, nhưng anh phải nghe em nói toàn bộ từng chi tiết.”

An Úc do dự.An Úc xấu hổ đến nỗi không dám nhìn thẳng gã, chỉ ừ một tiếng bằng giọng mũi.

“Nói cho anh bắn ra thì anh sẽ không quấy em nữa.”

An Úc rung động.

“Thì… Sáng thứ Ba tuần trước, em mặc vào, đổi lấy của anh á, mặc đi làm…”“Ngoan muốn chết.”

“Lúc đến công ty em còn đang nghĩ, anh có thể phát hiện ra không, còn nghĩ rằng, nếu anh không ngại, buổi sáng anh có thể… bắn vào trong, sau đó em mặc quần của anh…”Nhìn em nhiều thêm một chút cũng được mà.

“Mẹ nó.”

An Úc còn chưa nói xong, giây tiếp theo Dung Nham đã ôm anh lên.

“Anh muốn nuốt lời, An Úc à.”“Anh tùy tiện sắp xếp lại chút thôi,” Dung Nham rót cho anh một cốc nước, “Còn muốn ngủ nữa không? Đồ ăn đã chuẩn bị xong, lát nữa làm nóng lên là ăn được rồi.”“Được.”

“Mẹ nó, sao anh lại ngại kia chứ.”

Dung Nham nặng nề thở dốc, đè anh lên giường.

“Anh muốn bắn vào trong mông em, trong cổ họng em, trên lông mi em, trong miệng em. Em có muốn không?”
« Chương TrướcChương Tiếp »