Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Núi Lửa Ngủ Đông

Chương 1

Chương Tiếp »
một;

“A…”

An Úc chống hai tay lên trên quầy bếp, quần chất thành đống dưới chân. Dung Nham dán lên phần lưng bóng mượt mịn màng của anh, cánh tay mạnh mẽ vòng qua ôm chặt lấy eo anh, hạ thân bắn xong rồi vẫn không chịu rút ra, xuyên xỏ nhẹ nhàng chẳng đâm sâu, để kệ tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy xuống theo bắp đùi An Úc.“Em xem.” Dung Nham rút lấy một chiếc khăn tắm, lót trên bồn rửa mặt để An Úc ngồi.“Đỏ rồi.”

“Em muốn đi tắm…” An Úc cúi đầu nhìn cải trắng vừa mới rửa sạch ở ngay trước mặt, cố gắng làm lơ sự khác lạ giữa hai chân mình.“Đang nghĩ gì thế?” Dung Nham ôm anh đứng dưới vòi sen, ngón tay chậm rãi khuấy động, nới rộng chỗ phía sau anh.An Úc không nói gì, chỉ nhắm mắt lại, co vai ôm chặt lấy gã.

“Anh giúp em.” Dung Nham hôn lên tóc anh, lật người anh lại, ôm lấy cặp mông mềm mại bế anh lên.“Ưm a… A…”

Ra khỏi bếp An Úc mới nhìn thấy va li và cặp táp của Dung Nham đều bị vứt bừa ngay cạnh cửa.

Vừa nãy lúc rửa rau anh mở nước hơi to, không để ý rằng Dung Nham đã về đến nhà rồi, về sớm là đằng khác. Đến khi phản ứng lại được thì anh đã bị Dung Nham ôm từ đằng sau, chiếc quần rộng thùng thình cũng bị kéo xuống, vũ khí nóng của kẻ địch trực tiếp công kích vào tâm đùi mông.An Úc hơi buông lỏng cánh tay đang ôm lấy cổ gã, “Vậy anh có mệt không ạ, thả em xuống đi…”“Em mới bắt đầu chuẩn bị làm cơm tối…” An Úc phản ứng lại, mặt đỏ như gấc, “Sao anh lại… Ối…”

Người man di, chỉ biết mỗi làʍ t̠ìиɦ.An Úc lắc đầu, hỏi gã: “Không phải đến tối anh mới về sao?”

Dung Nham ôm anh vào phòng tắm xong thì đổi thành một tay ôm anh, bàn tay rỗi rãi còn lại điều chỉnh nhiệt độ nước.Dung Nham tự đầu tư mở mấy khu vui chơi giải trí điện tử, làm ăn cũng không tệ. Kỳ nghỉ hè đang tới gần, gã muốn khảo sát địa điểm, đầu tư thêm hai khu nữa. Tuần trước đi công tác ở Lâm Thành, nhịn cả một tuần không gặp An Úc, nhớ người ta muốn chết.“Anh giúp em.” Dung Nham hôn lên tóc anh, lật người anh lại, ôm lấy cặp mông mềm mại bế anh lên.Vẻ mặt Dung Nham lạnh nhạt, lại rất nghiêm túc cẩn thận dùng đầu ngón tay chùi đi hơi nước trong khu vực nhỏ đó trên gương, thỏa mãn nhìn hai quả đào nhuốm đỏ trong gương dần dần hiện rõ.

An Úc nhìn hình phản chiếu trong gương. Anh để thân trần, còn Dung Nham chỉ nới lỏng cà vạt, quần áo vẫn chỉnh tề, không cần bị nước làm ướt cũng có thể nhìn thấy những múi cơ săn chắc trên người gã. Dung Nham cao lớn đĩnh bạt luôn khiến An Úc mê mẩn.

“Đang nghĩ gì thế?” Dung Nham ôm anh đứng dưới vòi sen, ngón tay chậm rãi khuấy động, nới rộng chỗ phía sau anh.Đến khi Dung Nham ôm anh ra khỏi phòng tắm, sắc trời đã tối. An Úc mệt đến nỗi không còn sức nói chuyện nữa. Dung Nham lau khô tóc giúp anh, nhét anh vào trong chăn, rồi thơm lên mí mắt anh, “Ngủ đi.”

An Úc lắc đầu, hỏi gã: “Không phải đến tối anh mới về sao?”

“Vốn dĩ bên đó có người hẹn anh ăn tối nhưng những chỗ đấy cũng không phải là để đi ăn. Dù sao chăng nữa, xong việc rồi thì anh về sớm thôi.”“An An, nhìn anh, nhìn anh tiến vào như thế nào này.”Người man di, chỉ biết mỗi làʍ t̠ìиɦ.

Dung Nham tự đầu tư mở mấy khu vui chơi giải trí điện tử, làm ăn cũng không tệ. Kỳ nghỉ hè đang tới gần, gã muốn khảo sát địa điểm, đầu tư thêm hai khu nữa. Tuần trước đi công tác ở Lâm Thành, nhịn cả một tuần không gặp An Úc, nhớ người ta muốn chết.“An An, An An.”

An Úc hơi buông lỏng cánh tay đang ôm lấy cổ gã, “Vậy anh có mệt không ạ, thả em xuống đi…”Dung Nham ôm anh vào phòng tắm xong thì đổi thành một tay ôm anh, bàn tay rỗi rãi còn lại điều chỉnh nhiệt độ nước.

“Anh vừa ăn một bữa rồi.” Dung Nham cắn lỗ tai anh, rút ngón tay ra, dời mông anh xuống một chút, chạm vào vật nóng hổi bên dưới.“Anh vừa ăn một bữa rồi.” Dung Nham cắn lỗ tai anh, rút ngón tay ra, dời mông anh xuống một chút, chạm vào vật nóng hổi bên dưới.“Chậm… Chậm lại một chút…” An Úc bị gã nắm chặt eo, dốc toàn lực thúc vào, “Hức… Dung Nham…”

“Em mới bắt đầu chuẩn bị làm cơm tối…” An Úc phản ứng lại, mặt đỏ như gấc, “Sao anh lại… Ối…”Dung Nham chỉ cho là anh đang thẹn thùng, xoa đầu anh rồi cởϊ qυầи áo, ôm anh vào ngâm trong bồn tắm.

“An An, An An.”An Úc chống hai tay lên trên quầy bếp, quần chất thành đống dưới chân. Dung Nham dán lên phần lưng bóng mượt mịn màng của anh, cánh tay mạnh mẽ vòng qua ôm chặt lấy eo anh, hạ thân bắn xong rồi vẫn không chịu rút ra, xuyên xỏ nhẹ nhàng chẳng đâm sâu, để kệ tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy xuống theo bắp đùi An Úc.“Vốn dĩ bên đó có người hẹn anh ăn tối nhưng những chỗ đấy cũng không phải là để đi ăn. Dù sao chăng nữa, xong việc rồi thì anh về sớm thôi.”

Dung Nham hung hăng xoa nắn bờ mông anh, khuôn miệng ấm áp ngậm lấy vành tai anh, môi không ngừng gọi tên anh. Từng tiếng rót vào tai, An Úc không có nơi nào để trốn.“An An không khóc.” Dung Nham xỏ xuyên càng lúc càng nhanh. An Úc bị kɧoáı ©ảʍ cuốn lấy, rơi nước mắt từ khi nào cũng không biết.

“Em xem.” Dung Nham rút lấy một chiếc khăn tắm, lót trên bồn rửa mặt để An Úc ngồi.“Ngoan.” Dung Nham hôn lên nước mắt anh, bế anh lên, đặt anh ngồi lên người mình.

Gương bị hơi nước làm cho mông lung mịt mờ. Gã ghé lại lần, mặt kề mặt với An Úc, vòng tay phải qua nách anh, phác họa theo đường nét hình dáng bờ mông anh trong gương, “Xinh đẹp.”Ra khỏi bếp An Úc mới nhìn thấy va li và cặp táp của Dung Nham đều bị vứt bừa ngay cạnh cửa.

Thân thể An Úc hơi cứng lại, không muốn quay đầu lại nhìn, cụp hàng mi đẹp tựa lông vũ để che đi cảm xúc trong đôi mắt, “Đừng nói bậy.”

“Đỏ rồi.”

Vẻ mặt Dung Nham lạnh nhạt, lại rất nghiêm túc cẩn thận dùng đầu ngón tay chùi đi hơi nước trong khu vực nhỏ đó trên gương, thỏa mãn nhìn hai quả đào nhuốm đỏ trong gương dần dần hiện rõ.

An Úc không nói gì, chỉ nhắm mắt lại, co vai ôm chặt lấy gã.

Dung Nham chỉ cho là anh đang thẹn thùng, xoa đầu anh rồi cởϊ qυầи áo, ôm anh vào ngâm trong bồn tắm.

An Úc dựa vào thành bồn bằng sứ, lôиɠ ʍυ thưa thớt ở dưới nước phủ lấy dương v*t trắng nõn. Dung Nham giạng chân anh ra, dùng dương v*t đã căng cứng chọc vào tinh hoàn của anh. Nhìn thấy cây cột trắng nõn từ nửa mềm trở nên đứng thẳng, kẻ giảo hoạt nào đó đưa nước ấm và chính bản thân gã vào trong thân thể anh.Gương bị hơi nước làm cho mông lung mịt mờ. Gã ghé lại lần, mặt kề mặt với An Úc, vòng tay phải qua nách anh, phác họa theo đường nét hình dáng bờ mông anh trong gương, “Xinh đẹp.”

“An An, nhìn anh, nhìn anh tiến vào như thế nào này.”

“Chậm… Chậm lại một chút…” An Úc bị gã nắm chặt eo, dốc toàn lực thúc vào, “Hức… Dung Nham…”“A…”

“An An không khóc.” Dung Nham xỏ xuyên càng lúc càng nhanh. An Úc bị kɧoáı ©ảʍ cuốn lấy, rơi nước mắt từ khi nào cũng không biết.Thân thể An Úc hơi cứng lại, không muốn quay đầu lại nhìn, cụp hàng mi đẹp tựa lông vũ để che đi cảm xúc trong đôi mắt, “Đừng nói bậy.”

“Ưm a… A…”

“Ngoan.” Dung Nham hôn lên nước mắt anh, bế anh lên, đặt anh ngồi lên người mình.

An Úc bị gã đâm thọc, vừa mạnh vừa sâu. Anh kêu la đến khản cả họng, đứt cả tiếng.

Đến khi Dung Nham ôm anh ra khỏi phòng tắm, sắc trời đã tối. An Úc mệt đến nỗi không còn sức nói chuyện nữa. Dung Nham lau khô tóc giúp anh, nhét anh vào trong chăn, rồi thơm lên mí mắt anh, “Ngủ đi.”
Chương Tiếp »