Khi Tần Chi đến, qua tấm kính cửa tiệm, cô thấy thợ cắt tóc đang nằm trên ghế sô pha chơi điện thoại. Sau khi mua xong hoa quả, cô nhìn lại thì thợ cắt tóc vẫn giữ nguyên tư thế lướt điện thoại.
Cô nghĩ ngợi một lúc rồi đẩy cửa bước vào.
Cô ở trong tiệm cắt tóc hơn hai tiếng đồng hồ.
Khi cô về đến ký túc xá, Hàn Mân đã về từ lâu.
Vừa lúc Tần Chi đẩy cửa bước vào, Hàn Mân ngạc nhiên: “Trời ơi! Suýt nữa không nhận ra em, sao em nỡ nhuộm lại tóc thế?”
“Em chỉ buông thả một chút sau kỳ thi đại học thôi, buông thả xong thì nhuộm lại chứ sao.”
Tần Chi soi gương. “Lúc đó em còn định xăm nữa, nhưng sợ đau nên thôi.”
Hàn Mân gật đầu: “Đúng vậy, nhuộm tóc vẫn dễ hơn.”
Cô tiến lại cầm một nắm tóc của Tần Chi lên ngắm: “Đừng nói chứ, nhuộm đen rồi trông em hoàn toàn như biến thành người khác vậy.”
“Khác ở điểm nào?”
“Khí chất, trông có vẻ thuần khiết hơn nhiều.”
Tần Chi kẹp tóc lên, nói: “Vốn dĩ em đã thuần khiết mà.”
“Thôi đi, đừng đùa nữa.” Hàn Mân bật cười, rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “À đúng rồi, suýt nữa quên hỏi, hôm nay em làm gì à?”
Tần Chi không nghĩ ngợi: “Không có.”
“Hôm nay tụi chị đi ăn, cô gái lớp em, người được đồn là theo đuổi Lý Kinh Châu mấy năm ấy, ngửi thấy mùi là tìm đến, ngồi xuống là bắt đầu nói chuyện về em.”
“Nói cái gì?”
“Cô ta nói đáng lẽ đã đến sớm hơn, nhưng bị em lạnh lùng ngăn lại…”
Tần Chi cười: “Ồ.”
“Anh Kinh còn cười nữa.”
Tần Chi quay lại nhìn Hàn Mân: “Anh ấy cười cái gì?”
“Ai mà biết anh ấy cười gì.”
Tần Chi dừng lại, rồi tiện tay cầm túi hoa quả bên cạnh lên.
“Không lẽ cười vì em à?” Hàn Mân nghĩ ngợi một lúc: “Có lẽ là bị cô gái đó chọc cười, không phải chị nói đâu, cô gái đó thông minh lắm, miệng cứ một câu anh trai, hai câu anh trai gọi liên tục, chỉ có Lý Kinh Châu chịu được, còn đàn ông khác chắc hẳn đã tan chảy vì mật ngọt rồi…”
Tần Chi mang táo đi rửa, bước vào phòng rửa mặt, đáp lại: “Không liên quan đến em.”
Vòi nước chảy xối xả, một quả táo được chà xát nghe kêu kẽo kẹt.
Lúc hơn ba giờ, Tần Chi có tiết học, nên về ký túc xá chưa được bao lâu thì lại phải đi.
Khoảng hơn năm giờ tan học, Tần Chi lấy điện thoại mới thấy tin nhắn của Sở Hoán: “Có muốn đi đánh bi-a không?”
Cô ra khỏi lớp mới suy nghĩ kỹ rồi trả lời: “Gặp sau nhé.”
Một giờ sau, Tần Chi xuống xe trước cửa tiệm bi-a mà hôm qua họ đã đến.
Khi vào trong, cô mới phát hiện chỉ có mỗi Sở Hoán ở đó.
Cậu ta thấy cô đến thì rất vui, khen mái tóc đen của cô đẹp, còn mua trà sữa cho cô, nhưng có lẽ vì chưa có kinh nghiệm mời con gái ra ngoài, giọng nói khi trò chuyện với cô có phần run rẩy.
Tần Chi ban đầu muốn thử vận may, xem có gặp được Lý Kinh Châu không. Nhưng vì Lý Kinh Châu không có ở đây nên cô cũng không muốn ở lại lâu, sau khi chơi bi-a nửa tiếng, cô nói mình mệt nên muốn về trường.