Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Núi Lửa Ngủ Đông

Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trì Tuyết cúi người đánh một cú, rồi quay sang nói với Tần Chi: “Tới lượt cậu rồi.”

Tần Chi cầm gậy, có vẻ không mấy tập trung, chỉ cúi người chọc một cú.

Trì Tuyết kêu lên một tiếng, như con thỏ bị chọc giận: “Sao cậu đánh bóng của mình? Cậu là bóng màu! Màu!”

Trình Hạo bóp vai Trì Tuyết, ra hiệu cô đừng nổi nóng.

Tần Chi có chút áy náy: “Hay là đánh lại?”

Trì Tuyết phồng má không nói gì.

Tần Chi giơ tay thề: “Lần này mình đảm bảo đánh đàng hoàng.”

*

Sau đó, Tần Chi đánh khá tốt, để dỗ dành Trì Tuyết vui vẻ cô còn cố tình để Trì Tuyết thắng một ván.

Cô cố ý đi vệ sinh, để Trình Hạo chơi tiếp với Trì Tuyết.

Khi bước ra, từ xa cô đã thấy có hai chàng trai đứng ở quầy bar tầng một.

Cô chậm bước lại, nhịp tim đập nhanh.

Trì Tuyết đánh xong một cú liền quay lại thấy Tần Chi đứng im không nhúc nhích, liền gọi lớn: “Tần Chi, qua đây!”

Hai chàng trai nghe thấy tiếng liền quay đầu lại.

Tần Chi lập tức điềm nhiên dời mắt đi, giả vờ không nhìn thấy họ mà bước về phía Trì Tuyết.

Có người gọi cô: “Tần Chi.”

Tần Chi theo phản xạ tự nhiên quay lại nhìn, khi ánh mắt dừng trên mấy chàng trai, cô thoáng ngơ ngác trong giây lát.

“Lạ thật, em cũng đến đây chơi à?” Người nói là Sở Hoán, cậu nam sinh đeo kính trông hiền lành, đi cùng một người khác xuống mua đồ uống và thuốc lá.

“Ồ, các anh cũng ở đây à?”

“Đúng rồi, đúng rồi, thật trùng hợp.”

Sở Hoán thấy Tần Chi thì rất vui, cô cũng cười: “Bọn em vừa nói đây, chỉ có ba người chơi ở đây nên vắng vẻ quá.”

Sở Hoán nghĩ ngợi một chút: “Hay là các em lên trên chơi đi? Trên đó đông người, náo nhiệt lắm, anh Kinh và Tống Dục đều có mặt.”

“Liệu có làm phiền các anh không?”

“Không đâu, không đâu.” Cậu con trai đứng sau Sở Hoán lên tiếng: “Ai lại từ chối một cô gái xinh đẹp.”

Tần Chi ngẫm nghĩ: “Vậy các anh cứ lên trước đi, bọn em sẽ lên sau.”

“Được, nhất định phải lên đấy nhé.”

“Được.”

“…”

Trì Tuyết và Trình Hạo từ đầu đến cuối không nói một lời.

Chờ Sở Hoán và bọn họ lên trên rồi, Trì Tuyết khoanh tay nhìn Tần Chi, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Hay thật, cậu, Tần Chi, có phải cả buổi tối ở đây chỉ để chờ đúng lúc này thôi không?”

Tần Chi lấy hộp phấn từ trong túi ra kiểm tra lại lớp trang điểm, vừa rảnh tay liền đáp lại Trì Tuyết: “Cậu còn nhớ mình từng nhắc đến một người tên là Lý Kinh Châu không?”

“Không phải là chàng trai mà cậu từng thầm thích à?”

“Ừ.”

Tần Chi “cạch” một tiếng đóng nắp hộp phấn, ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt Trì Tuyết.

“Chờ chút, mình sẽ dẫn cậu đi gặp.”

Trên lầu có khoảng mười mấy nam sinh, hầu như ai cũng có điếu thuốc trên tay. Khi Tần Chi bước lên, họ đang chơi rất hăng say.

Sở Hoán thấy Tần Chi đến thì vô cùng nhiệt tình vẫy tay: “Ở đây này.” Cậu ta đứng bên cạnh bàn bi-a cuối cùng.

Tần Chi bước đến, Tống Dục từ xa nói chuyện với cô: “Đến lâu chưa?”
« Chương TrướcChương Tiếp »