Chương 10

Tần Chi học theo giọng điệu của anh, nói với ngữ khí giống hệt.

Hàn Mân và Tống Dục đều sững sờ.

Lý Kinh Châu không phản ứng gì, vẫn nhìn cô như lúc nãy.

Cô nghĩ anh sẽ có phản ứng gì đó, ai ngờ chiếc xe thể thao đột nhiên gầm lên rồi lao đi.

Lốp xe lăn trên mặt nước, một vũng nước lại hất mạnh lên người cô thêm lần nữa.

Tần Chi thậm chí không biết cuối cùng làm sao cô về được ký túc xá.

Khi đến phòng, Hàn Mân đã về rồi, đang ngồi trước gương buộc tóc.

Nhìn thấy Tần Chi, cô ấy lập tức đứng dậy: “Trời ơi, em trông như một con gà rớt xuống nước vậy.”

Tần Chi thở dài: “Dù sao thì người em cũng ướt hết rồi, một nửa là do cái xe của anh Kinh kia hất nước.”

Cô thấy toàn thân mình ướt sũng khó chịu, vội vã đặt sách và điện thoại xuống, rồi tìm đồ ngủ trong tủ.

Hàn Mân giải thích: “Chị định gọi em lên xe, ai ngờ anh Kinh lại phóng xe đi mất.”

Tần Chi vào phòng tắm để mở nước, trong khi Hàn Mân vẫn cứ luyên thuyên bên cạnh: “Nhưng mà em cũng dữ thật, đây là lần đầu tiên chị thấy anh Kinh bị chặn họng, chị và Tống Dục đều ngơ ngác.”

Tần Chi lấy chậu và bột giặt từ trên giá, rồi thuận miệng hỏi: “À đúng rồi, sao các chị lại gọi anh ấy là anh Kinh mà không phải là anh Châu vậy?”

“Quy định của cậu ấy.” Nhắc đến chuyện này, Hàn Mân cười: “Cậu ấy nói, gọi anh Châu nghe như họ Châu, cậu ấy thấy quê.”

“Họ Châu làm gì đắc tội với anh ấy à?” Tần Chi bắt đầu cởi bỏ quần áo bẩn vào chậu.

Hàn Mân đứng ở cửa phòng vệ sinh tiếp lời: “Không phải, chuyện này giống như em gọi Lý Kinh Châu là ‘anh Lý’, nghe cái là biến chất liền đúng không?”

Tần Chi nghĩ một lúc, thấy cũng đúng, không nhịn được cười.

Cô cởϊ qυầи bỏ vào chậu, trên người chỉ còn nội y. Khi quay đầu lại, thấy Hàn Mân vẫn dựa đó không chịu đi.

“Chị nhìn đủ chưa vậy?”

Hàn Mân nhướng mày, ánh mắt lướt trên cơ thể cô rồi quay lại nhìn mặt: “Người đẹp, muốn yêu con gái không?”

Tần Chi “rầm” một tiếng đóng cửa lại.

Hàn Mân vẫn ríu rít nói gì đó ở ngoài, nhưng Tần Chi mở vòi nước nên chẳng nghe rõ gì cả.

Khi tắm xong, Hàn Mân đang thay quần áo.

Nhìn thấy cô ấy mặc đồ thể thao, Tần Chi hỏi: “Mưa thế mà vẫn có tiết thể dục à?”

“Chị chọn môn cầu lông, học trong nhà thể thao.” Hàn Mân ngáp, “Buồn ngủ chết đi được, chán quá, không muốn đi học…”

“Sao lần này chị chơi bời dữ thế, trưa nay mới về.”

Tần Chi vừa bước ra thì nhớ ra chưa tẩy trang, liền lấy nước và dầu tẩy trang quay lại phòng vệ sinh. Cô mở vòi nước, tiếng của Hàn Mân ở ngoài khi to khi nhỏ.

“Đừng nhắc nữa, anh Kinh cãi nhau với gia đình, tâm trạng không tốt, hôm qua uống say quá, Tống Dục uống cùng cũng say luôn, cuối cùng chị và Sở Hoán mỗi người vác một người, đến khách sạn đối diện thuê phòng. Sáng nay Sở Hoán có tiết học nên về trước, chị phải đợi hai người kia tỉnh rượu mới quay lại trường.”