- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nửa Thời Gian Ấm Áp
- Chương 16-2: Bộ mặt giả tạo (2)
Nửa Thời Gian Ấm Áp
Chương 16-2: Bộ mặt giả tạo (2)
Ra khỏi thang máy, có không ít người nhìn bọn họ, hai người không nói gì thêm, đi đến cuối con đường hoa, tập trung chờ đợi hôn lễ bắt đầu.
Khách sạn nghỉ dưỡng này nằm trên một bờ hồ, phong cảnh tuyệt đẹp, bên trong khách sạn còn có các hồ nhân tạo, phòng ăn ở tầng trệt được thiết kế theo kiểu lộ thiên, là một khoảng sân vườn lớn hình chữ nhật rộng hơn 200 mét vuông, nối tiếp với phòng ăn, một bên tiếp giáp với hồ lớn cùng rừng cây, bốn phía xung quanh trồng tử đằng. Mùa này là mùa tử đằng nở hoa, sắc tím từng chuỗi rũ xuống, tựa như thiên nhiên tô điểm. Phía trong sân vườn là những bụi hoa hồng nhỏ, màu hồng nhạt, màu trắng xen lẫn um tùm, ánh sáng mặt trời chiếu rọi, mùi hương thoang thoảng bay xa. Công ty tổ chức hôn lễ đã đề nghị tổ chức vào tháng 5, thời tiết ấm áp, lại là hôn lễ theo kiểu Tây Âu, tiệc cưới được bày biện theo kiểu nửa lộ thiên, trưởng bối và người thân được an bài phía bên trong phòng ăn, khách trẻ tuổi được sắp xếp ở bên ngoài sân vườn, không gian thoáng đãng, cùng với sắc xanh và ấm áp vây quanh của bờ hồ mênh mông và cây cỏ thiên nhiên tươi đẹp.
Tuy rằng khách dự tiệc rất đông, nhưng ban tổ chức hôn lễ rất chuyên nghiệp, đã sắp xếp bày biện mọi thứ cực kỳ gọn gàng thứ tự, bố trí xa hoa lộng lẫy. Bên ngoài khách sạn, trời xanh mây trắng, cỏ xanh như thảm, sắc hoa như gấm, một đường hoa thật dài, bắt đầu từ cửa bên của khách sạn kéo dài đến sân vườn, hai bên đường hoa cắm đầy hoa tươi cao đến nửa người, ở cuối đường hoa, là cổng vòm chạm trổ trang trí tỉ mỉ, lụa trắng nhẹ bay, tử đằng lãng đãng, màu sắc sáng tươi rực rỡ, hết thảy đều thật hoàn mỹ, khiến Nhan Hiểu Thần cảm thấy như đang đi vào khung cảnh hôn lễ ở trong phim.
Ngụy Đồng không biết từ nơi nào chạy ra, nhét vào tay của Nhan Hiểu Thần một bó hoa tươi, “Hân Huy nói nhất định phải ném cho cậu ấy!”
Nhan Hiểu Thần còn chưa kịp đồng ý, thì nhạc nền hôn lễ đã vang lên, Trình Trí Viễn nhìn Nhan Hiểu Thần mỉm cười, dẫn Nhan Hiểu Thần đi dọc theo đường hoa hướng đến đại sảnh của bữa tiệc.
Bó hoa trong tay thoang thoảng mùi hương u mê, ánh sáng mặt trời giữa trưa hết sức tươi đẹp, Nhan Hiểu Thần cảm thấy đầu có chút choáng váng, đi trên thảm cỏ dưới chân như muốn vấp, may sao cánh tay của Trình Trí Viễn mạnh mẽ có lực, khiến cô đứng vững, nếu không đã ngã sấp xuống.
Nhan Hiểu Thần vừa bước vào sân vườn, liền nhìn thấy mẹ, bà ngồi bên trong phòng ăn, tại bàn phía bên trên đại sảnh, bà mặc bộ sườn xám màu bạc mới tinh, choàng áo thêu hoa, tóc búi cao, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, như trẻ ra 10 tuổi.
Trong trí nhớ của Nhan Hiểu Thần, lần trước mẹ vui vẻ là lúc ba còn sống, từ khi ba mất, mẹ không còn trang điểm tỉ mỉ như vậy nữa. Nhan Hiểu Thần cảm thấy cay cay nơi sống mũi, nhích đầu đến gần vai của của Trình Trí Viễn, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh!”
Trình Trí Viễn thấp giọng nói: “Anh đã nói rồi, đừng nói cảm ơn nữa.”
Trình Trí Viễn nhờ một người trẻ tuổi, cũng là người của công ty đối tác, tên Kiều Vũ, đọc bài phát biểu trước buổi tiệc, anh ta cũng là ông chủ của Nhan Hiểu Thần, hai người tuy chưa nói chuyện với nhau, nhưng cũng coi như có quen biết.
Kiều Vũ chọn ra 10 tấm ảnh của Trình Trí Viễn, từ lúc anh ta còn nhỏ cho đến lúc trưởng thành, show trên màn hình, cố ý trêu chọc Trình Trí Viễn.
Cho dù bây giờ nho nhã lịch sự, nhưng khi còn nhỏ khẳng định là có vài tấm ảnh khó coi; cho dù hiện tại tài giỏi xuất chúng, nhưng lúc tuổi trẻ cũng khẳng định có không ít chuyện ngu ngốc, vô đạo. Nhờ cái miệng độc địa của Kiều Vũ trình bày, khách khứa ai nấy cũng đều bị chọc cười ha ha.
Nhan Hiểu Thần cảm thấy mới lạ khi được xem mấy tấm ảnh chụp, nhưng cô không nghĩ là Kiều Vũ đùa hơi quá, mà lại cảm giác được thân thể của Trình Trí Viễn cứng ngắc, cánh tay nắm chặt, dường như rất là ngượng ngùng. Nhan Hiểu Thần thấp giọng nói đùa: “Anh yên tâm đi, không có ai ghét anh vì mấy tấm hình này đâu.”
Trình Trí Viễn nhìn cô mỉm cười.
Cuối cùng là mấy tấm ảnh chụp chung của Nhan Hiểu Thần và Trình Trí Viễn, có tấm chụp bọn họ ở văn phòng, có tấm là hình trên giấy hôn thú, cũng có tấm là sinh hoạt thường ngày, Kiều Vũ hướng về Nhan Hiểu Thần cúi đầu, trêu đùa nói: “Tôi đại diện cho tổ quốc và nhân dân cảm tạ em vì đã thu nhận tên tiểu tử chuyên gây tai họa Trình Trí Viễn này.” Anh ta ôm Trình Trí Viễn theo kiểu cách Tây Âu, sau đó quay ra nói với mọi người: “Hôm nay là hôn lễ của bạn thân, anh em tốt, chiến hữu tốt của tôi, chúc bọn họ trăm năm hạnh phúc, sống đến bạc đầu!”
Dưới sự chủ trì của người dẫn chương trình, Trình Trí Viễn và Nhan Hiểu Thần trao đổi nhẫn cưới, đến giờ phút này, Nhan Hiểu Thần mới thật sự cảm nhận được cô và Trình Trí Viễn phải kết hôn, đột nhiên, cô trở nên khẩn trương, không thể giống như người bình tĩnh, mặc kệ cho nhiều người đang đứng xem. Lúc Trình Trí Viễn đang đeo nhẫn, cô cảm thấy có một tia nhìn khác thường chiếu sắc bén vào người, tay vươn ra nhưng ánh mắt lướt nhìn về phía các bàn tiệc, cô nhìn thấy Thẩm Hầu, hắn mặc bộ đồ tây, mang giày da, quần áo chỉnh tề, đang ngồi giữa các bàn tiệc, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô. Chỉ một thoáng, trong lòng của Nhan Hiểu Thần như có sóng to gió lớn, theo bản năng muốn rút tay về, nhưng Trình Trí Viễn đã vững vàng nắm chặt. Anh ta nhìn cô, mỉm cười trấn an, Nhan Hiểu Thần nghĩ, bọn họ trên luật pháp đã chính thức trở thành vợ chồng, cô buông lỏng ngón tay, tùy ý để Trình Trí Viễn đeo nhẫn vào, cô không dám ngẩng đầu, nhưng lại cảm giác rõ ràng ánh mắt như có tia lửa của Thẩm Hầu, muốn thiêu đốt cô.
Nhan Hiểu Thần giống như cái máy ghi âm, theo người chủ trì đọc lời thề nguyện, anh ta tuyên bố đến lượt cô dâu trao nhẫn cho chú rể, phụ dâu Lưu Hân Huy vội vàng làm hết bổn phận đưa nhẫn cho Nhan Hiểu Thần.
Nhan Hiểu Thần cầm nhẫn, trong đầu hiện lên là khung cảnh bãi biển đảo Tam Á, là lúc Thẩm Hầu cầu hôn cô. Cô đã từng rất vững lòng, cả đời này nếu có kết hôn, chỉ có thể cùng với Thẩm Hầu mà thôi, nhưng không thể nào ngờ được, tại hôn lễ của cô, hắn chỉ là khách. Nhan Hiểu Thần hơi bị run tay, đeo hai lần đều không đeo được, người chủ trì trêu chọc nói “Cô dâu thật quá xúc động”, làm Nhan Hiểu Thần càng khẩn trương hơn, Trình Trí Viễn cầm tay cô, cùng cô đeo nhẫn vào tay mình.
Sau khi cắt xong bánh, uống ly rượu giao bôi, tung bó hoa, tâm trạng của Nhan Hiểu Thần vẫn còn hoảng hốt, may có Trình Trí Viễn ở bên cạnh, còn có người dẫn chương trình lanh mồm lanh miệng, nên không thấy có bất kỳ sai sót nào.
Đến lúc nghi thức kết thúc, Trình Trí Viễn nói với Nhan Hiểu Thần: “Em đi nghỉ ngơi đi!”
Nhan Hiểu Thần lắc đầu, chuẩn bị tinh thần nói: “Em không mệt, khách không quen coi như đã xong, nhưng người trong nhà phải ra chào hỏi.” Trình Trí Viễn đã lo lắng cho cô nhiều rồi, cô cũng phải nghĩ đến sỉ diện của Trình Trí Viễn và ba mẹ của anh ta một chút.
Trình Trí Viễn mỉm cười cầm tay cô, “Được rồi, nhưng đừng gắng sức quá. Nhà em người thân không nhiều, chúng ta qua đó mời rượu trước.”
Dì dượng và anh em họ của Nhan Hiểu Thần, buổi sáng Trình Trí Viễn đã gặp qua, nên không cần Nhan Hiểu Thần phải phí sức giới thiệu lại. Đến khi người nhà của bên nhà gái đã chào hỏi xong, Trình Trí Viễn dẫn theo Nhan Hiểu Thần đi đến bàn của trưởng bối và họ hàng nhà trai mời rượu. Ban đầu, Nhan Hiểu Thần còn có thể tập trung tinh thần, nghe tên và thân phận của đối phương, sau này do có quá nhiều người, cô liền bị mơ hồ, chỉ có thể duy trì gương mặt tươi cười, đi theo Trình Trí Viễn. Trình Trí Viễn gọi “chú”, cô liền mỉm cười “Chào chú”, Trình Trí Viễn nói “đã lâu không gặp”, cô liền cười nói “Chào anh.”
Kính cẩn mời rượu ba bàn, Trình Trí Viễn nói: “Được rồi! Em đi nghỉ ngơi đi, còn lại anh sẽ ứng phó.” Anh ta dẫn cô đến bên cạnh Ngụy Đồng và Lưu Hân Huy, nói với các cô: “Các em đưa Hiểu Thần trở về phòng nghỉ ngơi đi, mệt thì ngủ một giấc, có việc gì tôi sẽ gọi.”
Ngụy Đồng và Lưu Hân Huy lập tức cùng Nhan Hiểu Thần trở lên lầu, đi vào căn phòng sang trọng lúc nãy.
Vào đến phòng, Nhan Hiểu Thần không chịu được nữa, ngồi xuống ghế sô pha, kỳ thật cô không mệt mỏi nhiều, nhưng tinh thần vẫn còn hoang mang, may mắn người thân họ hàng đều ngồi ở bên trong nhà ăn, Thẩm Hầu ngồi ở phía ngoài sân vườn, cô không cần phải đối mặt với hắn.
Ngụy Đồng nhìn vào đồng hồ, đã hai giờ hơn, cô nói: “Hiểu Thần, cậu cởϊ áσ cưới ra, nằm nghỉ một chút đi. Nếu lúc nữa lại phải đi xuống thì hãy mặc vào.”
“Ừ.”
Trước kia, khi chọn áo cưới cho cô, Trình Trí Viễn đã có suy xét đến sức khỏe của Nhan Hiểu Thần, anh ta chọn loại áo dễ hoạt động, dễ mặc cũng dễ cởi. Nhan Hiểu Thần nhờ có Ngụy Đồng và Lưu Hân Huy giúp đỡ, cởϊ áσ cưới ra, mặc áo choàng tắm rộng rãi, sau đó cô nằm trên ghế sô pha nghỉ ngơi.
Lưu Hân Huy im lặng một lúc, không chịu được nữa, nhẹ giọng hỏi: “Hiểu Thần, cậu mời Thẩm Hầu đến tham dự hôn lễ à?”
“Không có.”
“Chẳng lẽ là vị kia? Trình Trí Viễn không phải có bệnh vậy chứ? Mình đi hỏi một chút!” Lưu Hân Huy nói xong, nhanh như chớp chạy mất.
Ngụy Đồng lắc đầu, cô nương này tính tình vẫn như cũ! Vừa rồi cô nhìn thấy Thiến Thiến, vốn định cùng với Lưu Hân Huy qua chào hỏi một tiếng.
Sau một lúc lâu, Lưu Hân Huy trở lại, nổi giận đùng đùng nói: “Trình Trí Viễn cũng không mời Thẩm Hầu, thật tức chết, là Ngô Thiến Thiến!”
Ngụy Đồng khó hiểu hỏi: “Là sao?”
“Mỗi người được mời đều cho thể dẫn theo người yêu đến tham dự, Thẩm Hầu lấy thân phận là bạn trai của Ngô Thiến Thiến.”
Ngụy Đồng buồn bực trừng mắt nhìn Lưu Hân Huy: Chị à, mồm miệng có thể nhanh hơn nữa hay không?
Lưu Hân Huy le lưỡi, “Còn không có gì? Bọn họ rõ ràng muốn đến chọc tức Hiểu Thần, nếu Hiểu Thần biết sớm, đã có phòng bị rồi!”
Nhan Hiểu Thần mở mắt, “Mình không sao?”
Ngụy Đồng cảm thấy mấy lời nói của Lưu Hân Huy không phải là không có đạo lý, nên không còn cản trở Lưu Hân Huy nói bừa nữa.
Lưu Hân Huy nói: “Các cậu đoán coi, Ngô Thiến Thiến bây giờ đang làm ở đâu? Cậu ấy đang làm việc ở công ty của Thẩm Hầu đấy, lại còn là trợ lý của Thẩm Hầu!”
Ngụy Đồng nhìn Nhan Hiểu Thần, cười nói: “Ngô Thiến Thiến sau khi tốt nghiệp công việc không được thuận lợi, là bạn bè cùng khoa, Thẩm Hầu giúp cậu ấy có công việc cũng là chuyện bình thường thôi mà.”
“Nhảm nhí! Bình thường cái gì?” Lưu Hân Huy cười nhạo, “Cái công ty lớn như vậy, chẳng còn công việc nào khác sao? Nhất định muốn mình phải làm trợ lý, mỗi ngày đều gặp mặt?”
Chuông cửa vang lên, Ngụy Đồng đi ra mở cửa, hai người phục vụ lễ phép nói: “Trình tiên sinh bảo mang cơm trưa đến.”
Ngụy Đồng đã sớm đói bụng, nhưng không nghĩ có thể có thời gian ăn được cơm nóng, cô tính toán ăn chút điểm tâm lót dạ tạm thời thôi, không ngờ Trình Trí Viễn lại chu đáo như vậy.
Ba người ngồi vào bàn ăn cơm, Lưu Hân Huy vừa ăn, vừa nói với Nhan Hiểu Thần: “Hiểu Thần, người chồng này của cậu thật là “nhị thập tứ hiếu”, không còn chỗ nào để soi mói!”
Ngụy Đồng cười nhạo, “Ăn nhiều vào, bao nhiêu đây cũng đủ cho vài bàn ăn rồi đấy!”
Lưu Hân Huy cười híp mắt nói: “Nhà mình ở quê thường có câu nói, ‘Gả cho người Hán, mặc quần áo ăn cơm’ (16.5)! Cái xã hội này, đàn ông có thể săn sóc tốt cho bà xã mặc quần áo đã là hiếm lắm rồi.”
(16.5) Nghĩa là gả cho người Hán sẽ được hưởng phước.
Nhan Hiểu Thần hỏi Lưu Hân Huy, “Khi nào thì tiệc cưới chấm dứt?”
Lưu Hân Huy nói: “Các cậu chỉ phải xử lý trong một ngày thôi, buổi tiệc quan trọng nhất là buổi trưa vừa rồi, tất cả khách khứa chỉ ăn bữa tiệc trưa này, đến chiều phần lớn đều sẽ ra về, họ hàng và bạn bè thân sẽ ở lại, buổi tối còn có một buổi tiệc nữa, sau khi ăn uống xong, thì được tự do, chơi mạt chược, náo động phòng ngủ, ca hát, khiêu vũ đều có thể. Khi nào mọi người đã vui vẻ đủ, thì trở về phòng ngủ, ngày mai, ai đi xe lửa thì đi xe lửa, ai đi máy bay thì đi máy bay, ai về nhà nấy.”
Ăn cơm xong, Ngụy Đồng và Lưu Hân Huy bảo Nhan Hiểu Thần ngủ đi một lát, Nhan Hiểu Thần nghe lời, liền đến phòng ngủ nghỉ ngơi.
Cô lăn qua lộn lại, vẫn không ngủ được. Kỳ thật, vốn không mệt lắm, đã nghỉ ngơi đủ rồi, nhưng Trình Trí Viễn vẫn không đến gọi cô, Nhan Hiểu Thần cũng không muốn lại nhìn thấy Thẩm Hầu, chỉ muốn nghỉ ngơi mãi ở trong phòng. Nhanh đến 5 giờ chiều thì Nhan Hiểu Thần gọi điện thoại cho Trình Trí Viễn, hỏi anh ta có muốn cô xuống hay không. Trình Trí Viễn nói nếu cô không mệt, thì xuống gặp bạn bè một lát. Hai người đang nói chuyện, Nhan Hiểu Thần chợt nghe ở đầu bên kia điện thoại có tiếng ồn ào, hét lớn “Muốn gặp cô dâu”. Nhan Hiểu Thần vội nói: “Em thay áo xong sẽ xuống ngay.” Lưu Hân Huy nghe thấy có thể được đi chơi, liền hưng phấn kêu lên mấy tiếng, lập tức kéo tủ quần áo, giúp Nhan Hiểu Thần lấy áo cưới.
Nhờ sự trợ giúp của Ngụy Đồng và Lưu Hân Huy, Nhan Hiểu Thần mặc áo cưới vào. Đầu tóc có hơi rối, nhân viên trang điểm của công ty tổ chức hôn lễ cũng chạy đến, giúp Nhan Hiểu Thần làm tóc trang điểm lại, tiện thể cũng trang điểm cho Lưu Hân Huy và Ngụy Đồng.
Chuẩn bị xong xuôi, ba người cùng nhau đi xuống lầu.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nửa Thời Gian Ấm Áp
- Chương 16-2: Bộ mặt giả tạo (2)