Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nửa Thời Gian Ấm Áp

Chương 12-3: Pháo hoa đêm đông (3)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thẩm Hầu giúp cô đắp chăn cẩn thận, sau đó hôn nhẹ lên trán cô một cái, “Chúc em ngủ ngon, mơ đẹp nhé.”

Hắn tắt đèn, khép cửa lại.

Nhan Hiểu Thần nằm trong ổ chăn ấm áp, chậm rãi mở mắt, cô không có cảm giác là chính mình đang khóc, nhưng lại nhận thức rõ ràng có cái gì đó trượt dài xuống hai bên má, cô nhẹ nhàng quệt đi một chút, bàn tay đã bị thấm ướt.

Nhan Hiểu Thần thì thào nói: “Xin lỗi anh!” Cô hiểu rõ, mẹ của Thẩm Hầu là vì muốn tốt cho hắn, nhưng thật xin lỗi, trừ khi Thẩm Hầu buông tay trước, bằng không, cô tuyệt đối sẽ không buông tay.

Bình thường, Nhan Hiểu Thần đều tỉnh dậy rất sớm, nhưng đêm qua ngủ rất sâu, nên khi tỉnh lại trời đã sáng choang. Mơ mơ màng màng, cô còn muốn nằm nướng trên giường thêm một lát, nhưng lại mơ hồ nghe được ở bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, cô giật mình, lập tức ngồi dậy, mắt nhìn đồng hồ, trời ơi! Đã là 11 giờ trưa rồi!

Cô nhanh chóng mặc quần áo, phóng xuống lầu, thế nhưng lại thấy mẹ cô cùng Thẩm Hầu đang ngồi tại bàn, vừa ăn cơm, vừa nói chuyện, kẻ hỏi người đáp, có vẻ rất hòa thuận thân mật, dường như không cần cô phải giới thiệu.

Mẹ cô ăn cơm, nhưng lại có tật nghiện thuốc lá, bà vừa cầm một điếu thuốc lên, Thẩm Hầu đã nhanh tay lẹ mắt cầm lấy bật lửa, ghé sát bà bật lửa mồi thuốc. Đoán chừng công việc bán hàng của hắn đã làm qua điều này không ít lần, động tác cực kỳ lão luyện. Mẹ cô hít một hơi thuốc, nhìn Thẩm Hầu dò xét. Thẩm Hầu cười ha ha, tiếp tục ăn cơm.

Tình cảnh trước mắt quả thật rất kỳ quái, Nhan Hiểu Thần ngẩn ngơ nhìn. Thẩm Hầu phát hiện ra cô, cười nói, “Nhanh đến đây ăn bánh bao này, rất ngon.”

Nhan Hiểu Thần buồn bực hỏi: “Bánh bao ở đâu ra vậy?”

“Anh đi mua, nhà hàng xóm kế bên có bán đồ ăn sáng, bán cả bánh bao nữa.”

“Làm sao anh biết?”

“Dì nói cho anh biết, Dì còn nói sữa đậu nành của nhà đó uống cũng ngon, nhưng mà mùa xuân họ không làm.” Bốn năm trời, tết âm lịch Nhan Hiểu Thần về nhà ở có vài ngày, thật ra còn không biết nhà hàng xóm kế bên có bán đồ ăn sáng, chẳng những có bánh bao ngon, mà còn có sữa đậu nành dễ uống.

Nhan Hiểu Thần đánh răng rửa mặt xong, ngồi vào bàn, im lặng ăn sáng, Thẩm Hầu và mẹ cô vẫn hòa thuận thân mật nói chuyện.

Thẩm Hầu tươi cười rạng rỡ: “Tối hôm qua dì bận trực đêm sao?”

“Không phải, ta đi sát phạt mạt chược. Ta không có công việc ổn định, đôi khi ra tiệm uốn tóc phụ việc, kiếm chút đỉnh tiền hoa hồng.”

“Bà ngoại cháu cũng rất thích chơi mạt chược, đã bị cao huyết áp, mà còn thức đêm chơi. Khi cháu còn nhỏ, ba mẹ đều bận rộn công việc, nghỉ hè thường bị gửi tới nhà ngoại, bà ngoại không để phí thời gian một chút nào, tranh thủ dạy cho cháu ngồi bàn chơi, vậy là lúc học tiểu học, hai năm liền cháu đều đánh mạt chược.”

Mặt mẹ cô không chút thay đổi: “Bà ấy bài bạc sao? Ta chỉ muốn cá cược tiền!”

“Cược luôn! Bà ngoại nói không chơi ăn tiền, còn chơi được cái gì? Dì à, buổi tối chúng ta ăn gì? Cháu nghe nói quê mình có rượu gạo rất dễ uống, buổi tối chúng ta cùng uống một ít nhé?”

“Nhà này không có ủ… Hay đến hỏi mấy nhà hàng xóm gần đây xem sao, bọn họ thế nào cũng có ủ.”

“Dạ được, lát nữa cháu đến hỏi họ, xin hoặc mua một ít vậy! À, cháu còn nghe nói ở đây có cá viên…”

Khi Nhan Hiểu Thần ăn xong điểm tâm, thì Thẩm Hầu và mẹ cô đã trao đổi qua lại rất chu đáo bữa tối nay ăn gì. Bà Nhan ngáp một cái, lên lầu đi ngủ, Nhan Hiểu Thần dọn dẹp bát đĩa, mang đi rửa.

Sau khi Nhan Hiểu Thần rửa bát xong, Thẩm Hầu mang theo một đống gói quà nhỏ, chuẩn bị ra cửa, “Tiểu Tiểu, chúng ta ra ngoài mua đồ ăn ngon.”

Lúc hắn mới đến, đã hỏi Nhan Hiểu Thần có cần chuẩn bị quà cáp gì không, Nhan Hiểu Thần nói cho hắn biết, nhà cô không có họ hàng thân thích, không cần chuẩn bị quà gì cả. Thẩm Hầu lại lý luận theo lý lẽ của người thành thạo công việc tạo dựng quan hệ kinh doanh, kiên trì cho rằng “Lễ nghĩa nhiều không ai chê, lo trước khỏi phiền.”, cho nên đã mua một đống lễ vật từ thượng vàng đến hạ cám. Lúc đó, Nhan Hiểu Thần đã chê cười hắn mang đi nhiều như thế, làm sao mang về, không ngờ nhanh như vậy đã dùng đến.

Nhan Hiểu Thần theo Thẩm Hầu ra khỏi nhà, hắn nghe lời chỉ dẫn của bà Nhan, đến nhà này đập cửa xin rượu gạo, đến nhà kia gõ cửa mua cá viên…

Mấy hộ gia đình xung quanh đều là người địa phương, kinh tế không dư dả gì, không đủ thông minh để hiểu tâm ý của người khác, họ tương đối cổ hủ, ở một góc độ nào đó mà nói, nếu không tiếp xúc với dân thành thị, thì những người ở đây vẫn sẽ duy trì nhân tình thế thái của nông thôn Trung Quốc truyền thống.

Cửa vừa mở ra, Thẩm Hầu trước hết đã đưa quà ra mắt, “Chào ngoại, ngoại khỏe không! Cháu tên là Thẩm Hầu, là bạn trai của Nhan Hiểu Thần, lần đầu tiên đến đây…” Hắn nhân lúc còn đang vui vẻ, cười rộ lên, giống như ánh mặt trời chiếu sáng làm chói mắt, miệng mồm thì ngọt như mía lùi, còn học Nhan Hiểu Thần nói tiếng địa phương, tuy rằng hơi khó nghe, nhưng lại chọc cho mấy nhà hàng xóm cười không ngừng, rất nhanh mấy đứa bạn trong thôn đều biết hắn là bạn trai của đứa con gái ở trong xóm.

Chào hỏi hàng xóm xong, lúc về Thẩm Hầu tay xách nách mang đầy giỏ quà, một can nhựa chứa đầy rượu gạo (12.3), lỗ tai heo, cá viên, đậu hủ, mầm đậu (giá), bao tử kho, thịt mặn, khoai tây, rau xanh…

(12.3) Nguyên văn: “can nhựa hình đầu cá rồng loại lớn”, là loại can ở VN hay dùng để chứa dầu ăn loại 5 lít, hay bán ở các siêu thị.

Nhan Hiểu Thần đem tất cả đồ ăn quà cáp của hàng xóm tặng cho vào tủ lạnh, cái tủ lạnh trong nhà vốn trống trơn nay trở nên rực rỡ muôn màu. Cô thở dài nói: “Có cho anh phi thẳng tới bộ lạc rừng rú nhất Châu Phi (12.4), cũng chẳng biết anh có cách nào mà ăn hết cái đống này hay không?” Thẩm Hầu nghiêm trang nói: “Không thể, không có bà xã, đống đồ đó đều còn sống, không thể ăn. Bà xã à, tối nay làm tiệc lớn nhé!”

(12.4) Giống như câu “ném đến Trảo Oa quốc”, hay câu “chờ đến tết Công Gô”

Nhan Hiểu Thần phì cười đi ra, mặc tạp dề vào, xắn tay áo, chuẩn bị làm tiệc lớn.

Mùa đông ở miền Nam, chỉ cần có mặt trời, thời tiết sẽ không quá lạnh, trong bếp không có nước máy, trước hết bọn họ đã ngồi ở trong sân chuẩn bị các nguyên liệu nấu ăn.

Thẩm Hầu sợ Nhan Hiểu Thần lạnh, lâu lâu hắn thăm chừng nhiệt độ nước, chỉ cần cảm thấy hơi lạnh, hắn sẽ pha vào nước dùng một ít nước ấm.

“Tiểu Tiểu, xem này, đây là em.”

Thẩm Hầu tạo một hình mặt người nữ, trông rất xấu, cái đĩa là khuôn mặt, hai viên cá viên làm mắt, một miếng củ cải trắng dài dài làm cái mũi, một miếng cà rốt dẹp dẹp làm cái môi, mái tóc dài là mấy cọng rau chân vịt.

Nhan Hiểu Thần dùng dao cắt đứt rau chân vịt, “Tóc ngắn, rõ ràng là anh!”

Thẩm Hầu cười ha ha.

Có lẽ bởi vì hắn quá vui vẻ, Nhan Hiểu Thần dường như quên đi thực tại, cô cảm thấy bọn họ giống như hai đứa con về nhà dịp tết đến, đang cười đùa vui vẻ chuẩn bị bữa cơm cho gia đình, tràn đầy hạnh phúc.

Bận rộn hết một buổi chiều, đến khoảng 5 giờ thì bữa cơm đêm giao thừa đã chuẩn bị xong, bao gồm: Lỗ tai heo kho, thịt nướng hầm măng khô, bao tử xào rau thơm, gỏi khoai tây trộn giấm, canh miến cá viên nấm mèo.

Thẩm Hầu ăn vụng vài miếng, khoa trương nói: “Ngon quá! Bà xã, em quả thật có thể làm được!”

Nhan Hiểu Thần biết trình độ nấu ăn của mình, nhưng mấy lời này luôn làm cho người ta lâng lâng vui sướиɠ.

Thẩm Hầu nói: “Dì hình như dậy rồi, chờ dì xuống dưới chúng ta có thể ăn cơm.”

Nhan Hiểu Thần thản nhiên nói: “Khẳng định là mẹ không muốn ăn.”

Thẩm Hầu nhìn Nhan Hiểu Thần dò xét, không nói gì, gắp một miếng lỗ tai heo mà cô thích, đút cho cô ăn. “Lộp cộp” âm thanh của giày cao gót, bà Nhan cầm túi đi xuống lầu, có vẻ muốn ra khỏi nhà.

Thẩm Hầu chạy vọt qua, “Dì ơi, Tiểu Tiểu làm nhiều thức ăn ngon lắm, cháu còn xin được rượu gạo, chúng ta uống vài chén, chúc mừng năm mới nhé!”

Bà Nhan im lặng nhìn Nhan Hiểu Thần, trên môi hiện lên nụ cười mỉa mai.

Thẩm Hầu dường như hoàn toàn không cảm nhận được Nhan Hiểu Thần và mẹ của cô đang có sóng gầm trào dâng trong lòng, lại ‘vèo’ một phát chạy vào phòng bếp, bê đồ từ trong đi ra, giống như đang dâng tặng mấy món đồ quý giá, đặt lên bàn ăn, “Dì, cá viên làm từ thịt cá còn tươi, thủ công đích thực rất giỏi, mấy viên cá ở Thượng Hải bọn cháu không thể nào gọi là cá viên được, dì nếm thử xem!”

Thẩm Hầu lấy một đôi đũa, mặt tràn đầy ý cười, đưa cho bà Nhan.

Bà Nhan ném túi xách lên ghế sô pha, đi đến bên bàn ngồi xuống.

Năm món ăn, đặt trên một bàn ăn không lớn lắm, coi như là khá phong phú, còn có rượu gạo quen thuộc, Nhan Hiểu Thần và mẹ cô đã nhiều năm không đón đêm giao thừa năm mới như thế này.

Thẩm Hầu mở đầu cầm ly rượu lên, “Chúc dì sức khỏe dồi dào!”

Mọi người cùng nhau chạm ly.

Thẩm Hầu và bà Nhan kẻ hỏi người đáp, tiếp tục diễn trò thân mật hòa thuận mà nói chuyện, Nhan Hiểu Thần hoàn toàn giống như người ngoài, im lặng ăn cơm.

Bà Nhan đã từng là tay chưng cất rượu giỏi, mấy năm nay lại thay đổi thành tay uống rượu giỏi, bà một bên nói về cách chưng cất rượu, một bên uống với Thẩm Hầu hết ly này đến ly khác.

Một can đầy rượu gạo bị vơi hơn phân nửa, bà Nhan và Thẩm Hầu đều đã uống say, Thẩm Hầu hỏi, “Dì à, dì cảm thấy cháu thế nào?”

Bà Nhan vỗ vỗ vai của Thẩm Hầu, “Không tệ lắm! Ba của Tiểu Tiểu thì hiền quá, lần đầu tiên đến nhà ta, mẹ ta vừa mở miệng, lão liền đỏ mặt, chỉ biết ngây ngốc mà làm việc, thật ra lão làm được việc nhất, trong ba đứa con rể, mẹ ta không thích lão nhất! Cháu thì rất láu cá, nhưng mà không sao, chỉ cần đối tốt với Tiểu Tiểu là được, khờ quá sẽ bị thiệt…Ngốc quá sẽ bị thiệt…” Bà Nhan lảo đảo nghiêng ngả đứng dậy, Nhan Hiểu Thần muốn đi qua đỡ bà, bà gỡ tay cô ra, vịn lấy cầu thang, chậm rãi đi lên lầu.

“Dì à, Tiểu Tiểu cũng là một kẻ ngốc, vì mấy người ngốc cụng ly nào!” Thẩm Hầu còn muốn rót rượu, Nhan Hiểu Thần đỡ hắn qua ghế sô pha ngồi xuống, “Anh say rồi, chợp mắt một chút đi.” Cô cầm chăn đắp lên người hắn. Nhan Hiểu Thần dọn dẹp xong bát đĩa, trở lại phòng khách, nhìn thấy Thẩm Hầu đang tựa trên sô pha ngủ gật, sắc mặt hơi ửng đỏ, nhìn rất khó coi. Cô cúi xuống, hôn nhẹ hắn một cái, hắn lầm bầm mấy tiếng “Tiểu Tiểu”, nhưng không mở to mắt được.

Nhan Hiểu Thần mở TV xem, chương trình tết âm lịch vẫn như vậy, hoa cỏ mùa xuân, ca múa ăn mừng đất nước thái bình, cô điều chỉnh nhỏ âm thanh, cũng đắp chăn lên người, dựa một bên khác của ghế sô pha, vừa xem TV, vừa gửi tin nhắn. Cô nhắn tin chúc mừng năm mới cho Ngụy Đồng và Lưu Hân Huy, sau đó đăng blog cho Trình Trí Viễn: “Chúc anh năm mới vui vẻ, mỗi tháng đều bình an.”

“Đang ở nhà? Thẩm Hầu về cùng em à?”

“Đều đang ở nhà tôi.”

“Cùng mẹ em ăn cơm tất niên?”

“Đúng vậy.”

“Em vẫn còn sợ chứ?”

Nhan Hiểu Thần nhìn về phía Thẩm Hầu, nghĩ đến một ngày tràn đầy niềm vui, “Hôm nay tôi đã biết đến mấy nhà hàng xóm mà 4 năm qua tôi không biết nhiều, Thẩm Hầu muốn chuốc say mẹ tôi để bà nói thật lòng mình những suy nghĩ về anh ấy, nhưng hóa ra là mấy lời khách sáo, coi như anh ấy xem thường tửu lượng của mẹ tôi. PS: Thẩm Hầu không phải nến, cũng chẳng phải đèn, anh ấy là mặt trời.”

Một lát sau, Trình Trí Viễn phát một biểu tượng hình mặt trời mỉm cười, Nhan Hiểu Thần nhịn không được cười rộ lên.

Thẩm Hầu đột nhiên đến gần cô, mơ mơ màng màng hỏi: “Em đang cười cái gì? Gửi tin nhắn cho ai?”

“Trình Trí Viễn.”

Thẩm Hầu có vẻ như tỉnh táo, thực tế vẫn còn say, giống bộ dạng một đứa trẻ đang bị mất hứng bĩu môi, dùng sức ôm lấy eo của Nhan Hiểu Thần, “Đáng ghét! Anh ghét hắn! Không cho em nhắn tin với hắn!”

Nhan Hiểu Thần không muốn làm hắn buồn bực, lập tức cất điện thoại vào túi áo, giơ bàn tay trống không lên cho hắn xem, “Hết nhắn tin rồi.”

Hắn cao hứng đứng lên, nghe được bên ngoài có người đang đốt pháo, “Sắp 0 giờ rồi sao? Chúng ta đi đốt pháo hoa.”

Trong nhà không có pháo hoa, nhưng Thẩm Hầu vẫn muốn kéo cô đi, Nhan Hiểu Thần vội vàng dỗ dành hắn, “Đội mũ bảo vệ vào đã, rồi hãy đi xem pháo hoa.” Cô giúp hắn đội mũ, đeo bao tay vào cẩn thận, bản thân mình cũng đội mũ vào, đỡ hắn đi ra khỏi nhà.

Có không ít mấy nhà hàng xóm đang đặt sẵn pháo hoa, chờ đến 0 giờ sẽ đốt, Nhan Hiểu Thần rất sợ tiếng pháo nổ, cô đỡ Thẩm Hầu bước nhanh đi ra ngõ, vừa đi, vừa chào hỏi hàng xóm, nhưng không có cách nào đi nhanh cho được, mỗi người đều biết người bạn trai lần đầu tiên mới đến của nhà cô.

Đi dọc theo ngã tư đường một lúc, chỉ là rẽ vào một con đường nhỏ, không ngờ liền giống như lạc vào một thế giới khác: một con sông, hai bên bờ cây cỏ xanh um, có rất nhiều trẻ con đang tụ tập tại bãi đất trống bên bờ sông đốt pháo hoa.

“Tiểu Tiểu, chúng ta cũng đi đốt pháo hoa đi.” Thẩm Hầu giống như vừa tìm được đúng chỗ, tinh thần lập tức tỉnh táo.

“Được đó!” Nhan Hiểu Thần miệng thì đồng ý với Thẩm Hầu, nhưng mà biết là “bột không thể thành hồ”, căn bản cô không có pháo hoa cho hắn đốt.

Thẩm Hầu nhìn sang một người đàn ông khoảng 30 tuổi, đang đem một chiếc ghế có kích cỡ tương đương với pháo hoa đặt xuống đất, hắn kích động chạy qua, hỏi người ta muốn lấy pháo hoa, người kia vẫy tay từ chối, Thẩm Hầu chỉ vào Nhan Hiểu Thần, nói với người đó vài câu, người nọ thế nhưng lại đồng ý, đưa cây mồi lửa cho hắn.

Thẩm Hầu hướng Nhan Hiểu Thần lớn tiếng gọi, “Tiểu Tiểu, đốt pháo hoa thôi!”

Nhan Hiểu Thần đi qua, nhìn người đàn ông nhường pháo hoa cho bọn họ, nói: “Cám ơn anh!”

Anh ta cười vô cùng khó hiểu, khoát tay, ý bảo không cần khách sáo.

Nhan Hiểu Thần hỏi Thẩm Hầu, “Anh và người kia nói gì vậy, tại sao anh ta lại nhường cây pháo hoa tốt như vậy cho chúng ta?”

Thẩm Hầu cười cười, “Đợi một lát em sẽ biết.”

Một đám con nít í ới la hét chuẩn bị đốt pháo, thời gian 0 giờ đến gần, tiếng pháo càng ngày càng vang, quả thật kinh thiên động địa.

Một đứa bé hét to “Năm mới đến rồi”, tiếng pháo từ trăm vạn nhà ở khắp nơi vang lên, vô số pháo hoa cùng lao vυ"t lên bầu trời. Trong tiếng pháo đùng đoàn, Nhan Hiểu Thần không nghe rõ Thẩm Hầu nói gì, chỉ thấy hắn nhìn cô mỉm cười, Thẩm Hầu nâng tay cô lên, châm vào ngòi nổ. Màu sắc rực rỡ từ trong cây pháo hoa phun ra, bung xòe như tán cây đầy sắc màu, hết thảy đều vô cùng đẹp mắt.

Bởi vì vẻ đẹp quá lộng lẫy như vậy, rất nhiều đứa trẻ bị hấp dẫn, vừa vỗ tay, vừa chạy vòng quanh nó. Nhan Hiểu Thần cũng không nhịn được cười, cũng vỗ tay, quay đầu lại tìm Thẩm Hầu, “Thẩm Hầu, Thẩm Hầu, mau nhìn này!”

Thẩm Hầu dịu dàng ngưng mắt nhìn cô, ánh mắt của hai người giao nhau, Thẩm Hầu đến gần bên cô, lớn tiếng nói: “Vừa rồi anh nói với người kia, anh muốn hôn vợ của anh dưới pháo hoa, vậy là anh ta liền đưa cho anh.”

Không đợi cô kịp phản ứng, Thẩm Hầu đã hôn cô.

Bên dưới ánh sáng rực rỡ nở rộ, vẻ đẹp của pháo hoa so với cái ôm của Thẩm Hầu thật kém xa, Nhan Hiểu Thần nhắm hai mắt lại, tận hưởng cử chỉ nhu tình của hắn, trong miệng hắn có hương vị của rượu gạo, làm cho cơ thể cô lâng lâng kɧoáı ©ảʍ.

Bên tai vẫn vang lên tiếng cười vui, tiếng cười ấy từ tai tiến vào trong lòng, lại từ trong lòng tràn đến bên miệng, Nhan Hiểu Thần không nhịn được mỉm cười, Thẩm Hầu giống như rất thích cô cười, hắn hôn lên khóe môi của cô hết lần này đến lần khác.

Người đàn ông đã nhường pháo hoa cho bọn họ cười nói: “Trăm năm hảo hợp, thiên trường địa cửu!”

Thẩm Hầu ôm Nhan Hiểu Thần, lớn tiếng nói: “Nhất định sẽ như vậy!”

Điện thoại trong túi rung lên vài cái, Nhan Hiểu Thần lấy di động ra, là blog của Trình Trí Viễn, “Cầu mong em nhất định sẽ vui vẻ hạnh phúc!”

Cô tựa vào ngực của Thẩm Hầu, nhìn pháo hoa đang rực rỡ trên đỉnh đầu, hồi âm cho Trình Trí Viễn: “Nhất định sẽ được!”

Nhất định! Cho dù là Thẩm Hầu, hay là cô, đều sẽ thật cố gắng, thật quý trọng, Nhất định sẽ được vui vẻ! Nhất định sẽ được hạnh phúc!
« Chương TrướcChương Tiếp »