Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nửa Thời Gian Ấm Áp

Chương 10-2: Ảo ảnh hạnh phúc (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mẹ của Thẩm Hầu cảm xúc dịu lại một chút, ngồi xuống ghế, ra ý bảo Nhan Hiểu Thần cũng ngồi. Bà ta nói: “Cô và Thẩm Hầu khi nào thì…ở chung với nhau?”

“Năm thứ tư đại học vừa khai giảng thì xác định chuyện tình cảm nam nữ, nhưng lúc đó vẫn còn ở riêng, đến học kỳ hai năm thứ tư mới ở chung với nhau.”

Bà Thẩm suy tính một chút, nhận thấy thời gian bọn họ thật sự ở chung với nhau không lâu lắm, khó trách lúc hỏi Thẩm Hầu có bạn gái hay chưa thì hắn luôn trả lời là chưa có. Bà ta ngẫm nghĩ nói: “Nếu hai người đã ở riêng một lần, thì bây giờ cũng có thể ở riêng một lần nữa.”

“Sao ạ?” Nhan Hiểu Thần không hiểu lời nói của bà Thẩm.

“Tôi không đồng ý cô và Thẩm Hầu quen nhau, hai người phải chia tay!”

Nhan Hiểu Thần choáng váng trong chốc lát mới thật sự hiểu rõ lời nói của bà Thẩm, trong lòng cô như có một cơn bão vừa càn quét qua, lộn xộn lung tung lên hết rồi, nhưng vẻ ngoài vẫn hết sức bình tĩnh, cô không kiêu ngạo cũng không có ý nịnh nọt, nói: “Bác là mẹ của Thẩm Hầu, cháu rất kính trọng bác, nhưng cháu sẽ không chia tay với Thẩm Hầu.”

“Nếu cô chia tay với Thẩm Hầu, tôi sẽ sắp xếp cho cô một công việc lương cao làm cô hài lòng, sẽ tặng cô một căn hộ đôi tại Thượng Hải để bù đắp lại, có thể nói, sự chia tay của cô so với bốn mươi năm phấn đấu của người khác, tốt hơn rất nhiều. Nhưng nếu cô và Thẩm Hầu vẫn muốn ở bên nhau thì tình trạng xấu hơn cũng sẽ có, tôi sẽ khiến cho công ty dùng một lý do hoàn toàn hợp lý mà đuổi việc cô. Cô thử nghĩ đi, một kẻ phẩm hạnh chẳng ra gì, bị trường đuổi học, lại bị công ty loại bỏ, còn chỗ nào muốn nhận cô làm việc nữa?”

Nhan Hiểu Thần không tin nhìn bà Thẩm, “Bác vì cái gì mà muốn làm như vậy? Cháu đã làm gì sai mà khiến bác chán ghét?”

“Cô nghĩ là cái gì? Trong trường đại học, toàn con nít ranh mà đã nghĩ đến chuyện yêu đương cũng không phải là vấn đề quan trọng, nhưng nói đến hôn nhân đại sự thì lại là chuyện khác, môn không đăng, hộ không đối, cô xứng làm con dâu nhà chúng tôi hay sao? Tôi đã cho người đi điều tra nhà của cô, chẳng những nghèo rớt mùng tơi, mẹ của cô còn là một con ma bài bạc, còn nghiện luôn thuốc lá! Hôn nhân và tình yêu có sự khác nhau rất lớn, tình yêu chỉ là chuyện của hai người, còn hôn nhân là chuyện của cả hai gia đình, người con tôi sống chung cả đời không chỉ là cô, mà còn cả gia đình cô, tôi không nghĩ con mình lại có quan hệ với một đám nghèo hèn, gia đình hỗn loạn phiền toái như vậy! Tôi cũng tuyệt đối không muốn cùng một gia đình bát nháo như vậy làm thông gia!”

Nhan Hiểu Thần giống như bị đá một cước văng vào hầm băng, giá lạnh thấu xương, cô muốn phản bác lại mẹ của Thẩm Hầu, nhà cô không phải là một đám lộn xộn nghèo hèn, mẹ của cô cũng không phải là con ma bài bạc! Nhưng mà, mỗi một câu của bà ấy đều là sự thật. Ở trong mắt của người ngoài, gia đình của cô đúng là không ra gì.

“Bần cùng có lẽ sẽ có thay đổi, nhưng mà nhà của cô… Đã hết thuốc chữa rồi!” Bà Thẩm cười lạnh nhạt lắc đầu, “Tôi sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào để buộc cô phải rời xa Thẩm Hầu, mặc dù tôi không muốn làm như vậy, nhưng là một người mẹ, tôi tất yếu phải bảo vệ con trai của mình, giúp cho cuộc sống của nó không phải khổ sở vì bị cô quấy rầy! Tôi xin cô, không nên ép tôi phải bức bách cô, lại càng không nên buộc tôi phải bức bách Thẩm Hầu!”

Nhan Hiểu Thần ngây ngốc nhìn mẹ của Thẩm Hầu một lúc, cô chỉ muốn cùng người mình yêu ở bên nhau, làm sao lại biến thành cô ép buộc ba mẹ của hắn?

Bà Thẩm đem một tấm danh thϊếp cùng mấy tấm ảnh chụp để lên bàn, “Đây là một bộ ảnh chụp nhà ở, giá trị hơn 8 triệu, cô có thể gọi số điện thoại trên danh thϊếp này, lúc nào cũng có thể làm thủ tục sang tên. Còn nữa, tôi hy vọng cô mau chóng rời khỏi đây.” Bà Thẩm kéo cửa ra, dừng bước một chút, không quay đầu lại, giọng trầm thấp nói: “Cô là một cô gái tốt, nhưng cô thật sự không hợp với Thẩm Hầu! Cuộc đời còn dài, tình yêu không phải là duy nhất, buông bỏ đoạn tình cảm này, cuộc sống mới tốt lên được.”

“Rầm” một tiếng đóng cửa lại, Nhan Hiểu Thần thật giống như bị rút hết sức lực, ngồi bệt xuống ghế sô pha, đứng lên cũng không nổi.

Từ trong một góc khác của căn phòng vang lên tiếng tình tính tang của âm nhạc, Nhan Hiểu Thần đầu óc trống rỗng, không rõ vì sao lại có tiếng nhạc ở đây, thẩn thờ ngồi nghe.

Tiếng nhạc biến mất, nhưng chốc lát sau, lại tình tính tang vang lên, Nhan Hiểu Thần lúc này mới phản ứng được, đó là tiếng nhạc chuông điện thoại di động của mình. Cô chống tay lên ghế sô pha đứng dậy, phất phơ đi đến bên bàn ăn, cầm lấy điện thoại, là Thẩm Hầu gọi. Từ sáng đến tối, lúc này là cuộc gọi hắn thường gọi cho cô để chúc ngủ ngon.

Lần đầu tiên Nhan Hiểu Thần không nhận điện thoại của Thẩm Hầu, cô đặt nó lại lên bàn, nhìn nó vang inh ỏi.

Nhưng Thẩm Hầu không chịu buông tha, lần này rồi lần khác gọi lại, tiếng chuông không biết nói, nhưng lại rõ ràng biểu đạt ý muốn nếu không đáp ứng sẽ không bỏ qua.

Chuông điện thoại vang lên đến lần thứ năm thì Nhan Hiểu Thần rốt cuộc cũng nhận. Giọng nói của Thẩm Hầu lập tức truyền tới, tràn đầy nôn nóng bất an, “Tiểu Tiểu? Tiểu Tiểu em đang ở đâu? Em không sao chứ?”

Nhan Hiểu Thần nói: “Em ở nhà, không có việc gì.”

Thẩm Hầu nhẹ nhàng thở ra, nhưng liền tức giận, “Sao không nghe điện thoại, làm anh sợ muốn chết!”

“Em đang tắm, không nghe thấy điện thoại.”

“Làm sao lại tắm muộn như vậy?”

Nhan Hiểu Thần hàm hồ nói: “Đi làm về hơi trễ.”

Thẩm Hầu đau lòng nói: “Công việc chỉ là công việc, nhiều cỡ nào cũng không thể bằng sức khỏe được, thân thể là quan trọng nhất.”

“Em biết rồi, anh thế nào rồi? Sắp về chưa?”

“Chắc là chiều mai có thể về.” Thẩm Hầu cao hứng phấn chấn kể cho Nhan Hiểu Thần nghe về hiểu biết thu thập được từ chuyến đi Trường Sa lần này, Nhan Hiểu Thần đột nhiên ý thức, Thẩm Hầu vô cùng yêu thích công ty của bọn họ, không phải là vì tiền tài, mà chính là lòng tự tôn và thật tâm yêu thích. Từ nhỏ hắn đã được “mưa dầm thấm đất” (10.2), lại có được bốn năm học ngành thương nghiệp, đối với công ty của gia đình mình có rất nhiều kế hoạch tương lai, cho nên hắn mới không cần xuất ngoại, cho dù lấy lương thấp cũng phải làm nhân viên bán hàng. Có lẽ, Thẩm Hầu đối với học vấn của mình không đủ chú tâm nghiêm túc, nhưng đối với cuộc sống của mình thì thật nghiêm túc chú tâm, hắn rất hiểu rõ bản thân muốn gì, nên tự nguyện dấn thân xây dựng kế hoạch tương lai cẩn thận, cũng như cố gắng trả giá để có được nó.

(10.2) ý nói từ nhỏ Thẩm Hầu đã được nhìn nhiều, nghe nhiều về công việc của ba mẹ, nên từng chút một ngấm vào máu của hắn.

Thẩm Hầu nói huyên thuyên một lúc lâu, nhận thấy Nhan Hiểu Thần không nói gì, cho rằng cô mệt, thân thiết nói: “Bận cả ngày có mệt không? Em mau đi ngủ đi!”

Nhan Hiểu Thần nhẹ giọng hỏi: “Thẩm Hầu, anh có phát hiện ra là vừa rồi anh đã đứng ở góc độ quản lý cấp cao của công ty mà phân tích vấn đề hay không?”

Thẩm Hầu ngượng ngùng cười hai tiếng, “Chẳng lẽ lời nói của anh dễ phát hiện vậy sao? Xem ra lần sau có nói chuyện phiếm với người khác phải chú ý một chút, lỡ như có kẻ không biết còn nói anh có dã tâm chiếm đoạt công ty. Ba mẹ anh chỉ có một mình anh, văn hóa sản xuất ở các công ty phương Đông hoàn toàn khác với văn hóa sản xuất ở các công ty phương Tây, không thể nào hoàn toàn dựa vào người quản lý được, sớm hay muộn gì anh cũng phải tiếp quản công ty, nghĩ nhiều một chút để không có thêm sai sót gì. Nói thật, anh muốn mình làm tốt hơn cả ba mẹ.”

Nhan Hiểu Thần có chút kinh ngạc, rồi lại cảm thấy đương nhiên, đàn ông con trai dường như trời sinh đã là mãnh thú, xã hội hiện đại không cần bọn họ phải đi săn bắt đánh nhau, cho nên dã tâm chiến đấu ở trong máu của bọn họ tất cả đều tập trung vào việc theo đuổi sự nghiệp, tính tình của Thẩm Hầu vốn đã kiêu căng bá đạo hơn bình thường, bây giờ hắn không nghĩ trèo lêи đỉиɦ cao mới là kỳ lạ. Thẩm Hầu nhận thấy Nhan Hiểu Thần không có tinh thần nói chuyện phiếm, “Tiểu Tiểu, em nghỉ ngơi đi, anh cũng ngủ đây, ngày mai mua được vé máy bay rồi, sẽ gọi điện thoại cho em.”

“Ừ, ngủ ngon.” Cúp điện thoại, Nhan Hiểu Thần ngồi trước bàn ăn, kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sáng sớm, Nhan Hiểu Thần đi vào văn phòng của Judy, đem toàn bộ tổng kết công việc cùng báo cáo giao tiếp rõ ràng chính xác đưa cho Judy, “Tôi muốn từ chức.”

Judy chấn động, “Vì sao lại muốn từ chức? Điều gì làm cô không thoải mái, hay là bất mãn với công việc tôi đã giao?” Tuy rằng Nhan Hiểu Thần biểu hiện thật nổi trội xuất sắc, nhưng chỉ mới làm việc có nửa năm, các công ty khác không thể nào biết được mà đến cướp người, khả năng duy nhất chính là Nhan Hiểu Thần tự mình bất mãn với công việc.

Nhan Hiểu Thần nói: “Công việc rất thoải mái, theo chị cũng học tập được nhiều thứ, từ chức chỉ là lý do cá nhân.”

“Có công việc ở công ty khác hay sao?”

“Không có ạ.” Nhan Hiểu Thần cũng muốn tìm đến một công ty khác, nhưng tìm việc mới ít nhất cũng phải cần hai ba tuần, không thích hợp với tình hình hiện tại của cô.

Vẻ mặt của Judy không đồng tình, “Bất kể là lý do cá nhân, ít nhất phải kiên trì làm việc một năm, lý lịch công tác của cô như vậy tìm việc làm khác là rất bất lợi! Kinh nghiệm làm việc quá ít, không thể cho cô thêm điểm tốt được, lại còn gây ấn tượng xấu đối với các công ty khác vì có tính cách không được tốt, không kiên trì, dễ thay đổi, gặp một chút khó khăn liền trốn tránh, có công ty nào tuyển một nhân viên chỉ muốn làm có nửa năm rồi từ chức đâu?”

“Cám ơn chị, nhưng tôi nhất định phải từ chức.”

“Cô với Thẩm Hầu cãi nhau à? Tình yêu là tình yêu, công việc là công việc, hai chuyện khác nhau!”

Nhan Hiểu Thần nói: “Không có liên quan đến Thẩm Hầu, đơn giản chỉ là lý do cá nhân.”

Judy nhận thấy thái độ của Nhan Hiểu Thần rất kiên quyết, cảm thấy lòng tốt của mình biến thành lòng lang dạ thú, thật thất vọng, cũng có chút tức giận, thái độ lạnh nhạt lại, “Được, tôi chấp nhận yêu cầu từ chức của cô, công ty sẽ nhanh chóng xử lý.” Nhan Hiểu Thần vừa đi ra từ văn phòng của Judy liền nhận được điện thoại của trợ lý Lưu tổng, bảo cô đi gặp anh ta.

Nhan Hiểu Thần đi vào văn phòng của Lưu tổng, anh ta khách khí mời cô ngồi.

Lưu tổng đem một xấp văn kiện đưa cho cô. Nhan Hiểu Thần lật ra xem một chút, là biên lai tài vụ trước kia Nhan Hiểu Thần có ghi chép vào. Cô không rõ, “Lưu tổng cho tôi xem mấy thứ này là có ý gì?”

Lưu tổng hắng giọng một cái nói: “Mấy biên lai này của cháu có gian lận.”

Nhan Hiểu Thần đầu tiên cảm thấy kinh ngạc, là do cô không cẩn thận phạm sai lầm sao? Nhưng rất nhanh sau đó cô đã phản ứng kịp, Lưu tổng bọn họ đều là người từng trải, không cẩn thận phạm sai lầm hay giả tạo văn kiện cho thành sai lầm, chắc hẳn bọn họ phân biệt được rất rõ ràng.

Nhan Hiểu Thần đặt văn kiện đặt trở lại bàn của Lưu tổng, im lặng nhìn anh ta.

Ánh mắt của Nhan Hiểu Thần phẳng lặng quang minh, trong sáng như gương. Lưu tổng lảng tránh ánh mắt của cô, “Nếu có gian lận, sẽ bị công ty lập tức đuổi việc, muốn tìm lại công việc khác rất là khó khăn, cháu rất rõ là…”

Nhan Hiểu Thần ngắt lời anh ra, trào phúng nói: “Tôi rất rõ ràng, bất quá tôi chỉ là một cô gái yếu đuối không có gì cả, các chú lại là công ty lớn có vài tỷ đồng; tôi chỉ có thể há miệng ra mà biện bạch cho mình, các chú đã chuẩn bị xong văn kiện giấy trắng mực đen để làm bằng chứng; tôi muốn mời luật sư tốt để bảo vệ mình cũng chẳng có tiền, các chú có văn phòng luật sư tốt nhất Thượng Hải, sẽ có đến hàng trăm luận sư ưu tú từng giờ từng phút chờ được phục vụ; tôi ở Thượng Hải không thân không thích, các chú ở đây lại quan hệ rất nhiều. Lưu tổng, chú không cần nói năng rườm rà nữa, tôi thật sự rất rõ ràng.”

Lưu tổng cũng không hổ danh là người đã trải qua thăng trầm trong ngành thương nghiệp mấy chục năm, thể hiện thái độ tâm bình khí hòa, “Rõ ràng là tốt! Chỉ cần cháu nghe lời, Hầu tổng sẽ sắp xếp một công việc khác tốt hơn bây giờ.”

“Tôi không cần bà ấy giúp tôi tìm công việc khác, tôi có thể tự nuôi sống chính mình!” Nhan Hiểu Thần đứng dậy đi ra ngoài, ra tới cửa thì cô đột nhiên nhớ tới mình còn quên nói thêm một câu, liền quay người lại nói với Lưu tổng: “Nhờ chú chuyển lời cho Hầu tổng giùm tôi là tôi xin từ chức.” Nói xong cô đi nhanh ra khỏi văn phòng của anh ta.

Nhan Hiểu Thần cầm túi xách, rời khỏi công ty.

Cô tìm thẻ xe buýt mới phát hiện ra tay của mình cứng đơ từ lúc nào, căn bản trước giờ cô không thể biểu hiện bình tĩnh được như vậy, là do tập trung trí lực toàn thân mới có thể thản nhiên được như thế.

Trên xe buýt không nhiều người cho lắm, Nhan Hiểu Thần tìm đến hàng ghế cuối xe tìm chỗ trống ngồi xuống, ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ.

Mẹ của Thẩm Hầu thật sự không hiểu cô, nếu là các cô gái bình thường khác, chắc chắn sẽ bị uy của bà ta dọa sợ, nhưng cô không phải là những cô gái bình thường trong các gia đình bình thường, cô chỉ hoang mang nghĩ đến lời nói của bà ta tối qua, hôn nhân không phải là chuyện của hai người, mà là của cả hai gia đình, nếu Thẩm Hầu kết hôn với cô, người hắn phải gắn bó cả đời không chỉ là cô, mà còn là gia đình cô, như vậy hắn có thể chân thành chấp nhận tất cả hay không?

Di động đột nhiên vang lên, là điện thoại của Thẩm Hầu, Nhan Hiểu Thần lấy lại tinh thần, “A lô, anh mua được vé máy bay chưa? Mấy giờ thì bay?”

Giọng nói của Thẩm Hầu thật áy náy, nhưng cũng thật hưng phấn, “Việc ở Trường Sa thì xong rồi, nhưng anh chưa vội về, Lưu tổng bảo anh đi Tam Á (10.3) gặp hai khách hàng quan trọng.”

(10.3) Tam Á (hay còn được gọi là đảo Tam Á) là thành phố cực nam của đảo Hải Nam, Trung Quốc. Đây là khu du lịch nổi tiếng do có bãi biển dài, đẹp và thơ mộng.

Nhan Hiểu Thần cười khổ, hẳn nhiên đây là do bà Thẩm sắp xếp, gặp xong khách hàng ở Tam Á, sẽ còn có thêm việc khác nữa, việc trên thương trường luôn thay đổi trong tích tắc, chuyện thú vị hấp dẫn không phải ít, muốn thu hút Thẩm Hầu dĩ nhiên rất dễ dàng, xem ra trong khoảng thời gian ngắn, Thẩm Hầu không có khả năng trở lại Thượng Hải.

Thẩm Hầu nói: “Anh xin lỗi, vốn còn muốn cùng em đón tết tây, hay là em tìm Ngụy Đồng cùng vui đi!”

“Không sao, anh làm việc cho tốt đi, không cần lo lắng cho em, mấy ngày nghỉ tết tây này đúng lúc em cũng muốn nghỉ ngơi một chút.”

“Ừ, anh đi thu dọn hành lý đây, chuẩn bị ra sân bay, khi nào đến Tam Á sẽ gọi điện cho em, bye!”

“Bye bye!”
« Chương TrướcChương Tiếp »