- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Nửa Mặt Giang Hồ
- Chương 36
Nửa Mặt Giang Hồ
Chương 36
Chuyện Việt Thanh
Phong dỗi khiến Hề Ngọc Đường dở khóc dở cười, luôn cảm thấy từ sau khi
vị thiếu chủ Việt gia vang danh thiên hạ này biết nàng, càng ngày càng
không giống quân tử như ngọc, vừa bướng bỉnh vừa ngông cuồng, từ tận
xương cốt đến bên ngoài đều là gai góc, không hề giống với lời đồn đãi
bên ngoài.
Có thể hắn vốn là một người như vậy.
Lần moi
tim mổ phổi ở Túy Hoa Lâu đã bị hai người quên bén, người lừa mình như
chưa từng nghe thấy, người hạ quyết tâm làm theo ý mình, rõ ràng sau
lưng đã nói phải cố vượt qua đối phương, nhưng vẫn phải cố gắng giữ vững trạng thái trung lập hiện có.
Chí ít, đồng minh thì vẫn phải làm.
Sau khi Hề Ngọc Đường ăn điểm tâm cùng Thẩm Thất thì đã thay nữ trang, lúc
này đang nấp trong phòng Thẩm Thất, vừa bắt hắn bắt mạch cho mình, vừa
suy nghĩ không biết nên lấy thân phận gì.
Giáo chủ Huyền Thiên giáo trên Tuyết Sơn, thân phận này cho qua.
Giang Nam đường chủ Vu Dương không nên xuất hiện tại biệt viện Việt gia, thân phận này cũng nên cho qua.
Mạnh Thập Cửu là một độc hành hiệp, qua.
Đường Tích Tích bệnh nặng trong người, qua.
... Không còn gì nữa.
Nàng bất ngờ chiếm được Trường Ẩn kiếm quyết của Mạnh Thập Tam, nếu đã quyết định muốn mưu cầu thân phận trưởng lão ở Thính Vũ Các, nhất định phải
hiểu rõ loại tâm pháp này trong thời gian ngắn. Thính Vũ Các còn hoài
nghi thân phận của nàng, vì thế sau khi nàng rời khỏi mới phái người đến theo dõi, nếu đã vậy, nàng phải tìm một nơi an toàn để ẩn nấp một thời
gian.
Cùng lúc đó, mật báo kế hoạch trù kiến Giang Nam cũng được
đưa lên, "Vu Dương", thân phận này không thể vứt đi, nàng muốn chờ ở gần đây để đề phòng bất trắc.
Tai mắt ở Hàng Châu vô cùng đông đảo,
an toàn nhất chỉ có ở biệt viện Yên Vũ Thai, vì vậy Hề Ngọc Đường quyết
định đến thương lượng với Việt Thanh Phong một chút, mượn nơi này ở một
thời gian ngắn.
Có điều... nên thay đổi thân phận thành gì đây?
Còn phải dặn dò Giang Thiên Đồng bên kia thế nào nữa?
Một lát sau, Thẩm Thất đã kiểm tra xong, thấy Hề Ngọc Đường lại ngẩn người, giơ tay huơ huơ trước mặt nàng, thấy nàng đã hoàn hồn, lúc này mới lên
tiếng: “Tạm thời không thấy có độc tính gì, hậu quả do cố sức hồi phục
công lực lần trước cũng đang được khống chế, có thể yên tâm, có điều
thời gian tới phải chú tâm điều dưỡng cho ổn thỏa.”
Hề Ngọc Đường thở phào nhẹ nhõm.
Đối mặt với Thính Vũ Các, nhất định phải cẩn thận. Hề Ngọc Đường bảo Thẩm
Thất kiểm tra loại thuốc ngừa chướng khí mà Tô Thập Thất cho nàng khi
trước. Làm người luôn phải có lòng phòng bị kẻ khác, trên cơ thể nàng
quyết không cho bất cứ kẻ nào động tay động chân.
”Tự giải được độc vẫn hơn, ta không tin Thính Vũ Các.” Nàng nói.
Thẩm Thất đồng ý: “Công pháp của ngươi đặc thù, tình trạng phức tạp, còn
mang hàn độc trong người, bất cứ lúc nào cũng không được uống thuốc lung tung, ta sẽ nghĩ các trừ độc do chướng khí.”
Nàng trầm ngâm:“Chờ ta học xong tâm pháp của Mạnh Thập Tam rồi sẽ trở lại sơn cốc, giữa lúc này phải cần đến hai, ba tháng, thời gian có đủ không?”
”Đủ.” Thẩm Thất đáp: “Có điều phải lấy được thuốc mẫu trước.”
Hề Ngọc Đường cắn môi.
Nơi giao thiệp với bên ngoài của Thính Vũ Các là Túy Hoa Lâu, Mạnh Thập Cửu lại đến Kim Lăng, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không xuất hiện ở Hàng Châu, sợ rằng lần này phải nhờ đến Thiều Quang rồi.
Lòng đã có kế hoạch, nàng không tiếp tục chần chừ ở vấn đề này, mà hỏi sang tình trạng cơ thể của Việt Thanh Phong.
”Không tốt lắm.” Thẩm Thất lắc đầu: “Vốn là bệnh nặng kéo dài khiến thân thể
dần trở nên yếu ớt, hậu quả của việc cố ý giải huyệt còn nghiêm trọng
hơn so với tưởng tượng, hôm nay còn gắng gượng đứng dậy... Ta thấy hắn
vốn chẳng xem thân thể mình ra gì.”
Nói một tràng, còn mang theo chút tức giận. Làm đại phu, hắn hoàn toàn không hài lòng với thái độ của Việt Thanh Phong.
“... Thủ pháp điểm huyệt của nhà ngươi, chắc phải nhờ ngươi nghĩ cách thôi.” Hề Ngọc Đường nhìn hắn.
Thẩm Thất tức giận trừng nàng: “Cũng không biết là vì ai.”
Bị vây chặt, Hề Ngọc Đường chột dạ vuốt mũi đứng dậy: “Ta đi thăm hắn một chút.”
Phủ thêm ngoại sam của Thẩm Thất, một mạch đi tới tiểu viện của Việt Thanh
Phong, Hề Ngọc Đường không thấy Thu Viễn, trái lại chỉ thấy Tư Niên canh ở cửa. Đối phương thấy là nàng, không hề ngăn cản.
Trong phòng,
Việt Thanh Phong đang vùi mình trên giường đọc sách, nắng ngày hè vô
cùng chói chang nhưng cả căn phòng chỉ có một khối băng, hiển nhiên vì
cố kị vết thương của hắn, không dám hạ nhiệt độ quá mức. Bên cạnh giường có đặt một chén nước thuốc đen tuyền, đã lạnh, Hề Ngọc Đường tiến tới
sờ chén thuốc, trực tiếp bưng ra cho Tư Niên: “Hâm nóng lên cho thiếu
chủ các người.”
Tư Niên nhận lấy chén thuốc, nhìn thoáng qua
thiếu chủ nhà mình, thấy Việt Thanh Phong còn không thèm ngẩng đầu, lại
liếc sang Hề Ngọc Đường, cuối cùng nghe lời đi tới phòng bếp.
Vào lại phòng, Hề Ngọc Đường kéo ghế ngồi trước mặt hắn, vô cùng tự nhiên
lấy một tách trà bằng bạch ngọc, định tự rót cho mình một ly. Nhưng thứ
làm người ta kinh ngạc chính là, trong ấm trà lại chưa đầy nước, thử
nhiệt, dường như đã đặt đây được một lúc, vừa lúc vào là có thể uống.
Nàng không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía người trên giường mềm.
Biết nàng sẽ tới, còn giả vờ ra vẻ không muốn nói chuyện... Con người này đúng là...
Vì vậy nàng cũng im lặng, mãi đến khi Tư Niên bưng chén thuốc về, nàng chủ động nhận lấy chén, đi tới rút quyển sách trên tay Việt Thanh Phong,
đưa thuốc tới trước mặt hắn.
Lúc này Việt Thanh Phong mới ngẩng đầu lên.
”Thế nào, muốn ta tự động thủ à?” Nàng nhíu mày.
... Không phải bình thường sẽ được bón sao?
Việt thiếu chủ đáng thương thấp giọng lầm bầm một câu, chậm rãi nhận lấy,
nhưng không uống, chỉ đau đớn nhìn chằm chằm vào chén thuốc đen, một lúc lâu sau cũng không nhúc nhích.
Suýt chút nữa Hề Ngọc Đường đã
phì cười, nàng nhìn bốn phía, không thấy mứt hoa quả hay đồ ăn vặt gì,
suy nghĩ một chút mới lấy một bình nhỏ từ trong người, đổ ra một viên:“Này, đường đấy.”
Việt Thanh Phong: “...”
Thuốc người
trong lòng đưa tới, có đắng đến đâu cũng phải uống. "Đường" người ta đã
dâng lên, cho dù có độc cũng phải ăn. Việt thiếu chủ cân nhắc nặng nhẹ
hai bên, nhận lệnh uống cạn hơn phân nửa chén nước thuốc.
Thuốc quá đắng, hắn chậm chạp, đưa tay nhận "đường".
Hề Ngọc Đường trực tiếp thu tay lại: “Uống cho xong.”
“...”
Lại đưa chén đến bên mép, thiếu chủ Việt gia lại ngập ngừng, bỏ cuộc: “Đắng quá.”
Lần này là Hề Ngọc Đường bị chọc cười: “Cả người lớn lên cạnh ấm thuốc,
thuốc gì mà chưa uống qua? Đừng có ở đây mà giả vờ đáng thương, nhanh
lên!”
”Lần này thật sự rất đắng mà.” Việt Thanh Phong đưa chén tới: “Không tin nàng cứ nếm thử chút đi.”
“...”
Thở hắt một hơi, Hề Ngọc Đường trừng hắn đầy hung tợn: “Việt Thanh Phong! Nếu ngươi không uống thì ta đi.”
Ực một tiếng, chén thuốc bị gϊếŧ chết trong một ngụm xuất hiện trước mặt nàng.
Hề Ngọc Đường: “...”
Được ăn hết một viên đường như nguyện, mùi vị ngọt ngào trung hòa vị đắng
trong miệng, sắc mặt của Việt Thanh Phong cũng trở nên dễ nhìn hơn, hỏi: “Đó là thuốc gì vậy?”
”Cố Bản Bồi Nguyên.” Hề Ngọc Đường lại
ngồi xuống, trên mặt có vẻ đắc ý: “A Thất biết ta sợ đắng, đặc biệt cho
thêm hoa đào và sơn tra vào, lúc dưỡng thương có thể làm đồ ăn vặt.”
Việt Thanh Phong: “...”
Thuốc của nàng thì ngọt, cho ta thì đắng, bất công đến mức này đã đủ chưa vậy!
”Cho ta xem.” Hắn mở miệng.
Hề Ngọc Đường lấy bình sứ ném sang cho hắn, người sau nhận lấy, mở nắp
bình, quả nhiên có mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt lan tỏa. Hắn im lặng
đóng kín nắp, nhanh nhẹn cất vào trong ngực.
Hề Ngọc Đường trợn mắt.
Việt Thanh Phong như không thấy vẻ mặt đó của nàng, nói thẳng: “Lần đi Thính Vũ Các này thu hoạch được lớn không?”
Cục tức trong ngực không thể tống ra, Hề Ngọc Đường tức giận nhìn hắn chằm chằm không nói lời nào.
”Xem ra thu hoạch rất khá.” Khóe môi Việt thiếu chủ lại nhẹ nhàng cong lên.
”Không biết ngượng!” Hề tiểu giáo chủ rất tức giận: “Trả đây cho ta, đó là đồ A Thất cho ta!”
”Giờ là của ta rồi.”
“...”
Đau đầu xoa huyệt thái dương, Việt thiếu chủ ho nhẹ hai tiếng: “Nàng tới tìm ta để cãi nhau hay là tới thăm bệnh?”
Nhắc tới bệnh, Hề Ngọc Đường do dự một chút, bĩu môi: “Không muốn trả tiền,
cứ dùng thứ khác. Ta muốn ở chỗ ngươi mấy tháng, tiền phòng đã được trả, thế nào?”
”Được.” Đáp rất nhanh.
Tâm tình của hắn coi như không tệ, uống thuốc xong cả người cũng tốt lên, nói chuyện cũng trôi
chảy hơn nhiều: “Còn cần gì thì cứ nói.”
Hề Ngọc Đường đã nghĩ từ trước: “Ta cần một thân phận hoàn toàn mới, không thể dính tới Huyền
Thiên, lại có thể tùy ý ra vào, cần phải lừa được Thính Vũ Các, nhưng
trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra được.”
Nàng nói ra suy tính của bản thân một lần, lại giấu nhẹm đi chi tiết về Đường Tích Tích cũng như cụ thể chuyến đi đến Thính Vũ Các, nhưng Việt Thanh Phong là ai?
Sau khi liên kết mọi thứ lại với nhau đã biết việc nàng đang lo lắng là
gì, lập tức rơi vào trầm tư.
Một lát sau, hắn mở miệng: “Vị hôn thê của thiếu chủ Việt gia thì thế nào?”
Hề Ngọc Đường đang uống nước, nghe thấy, suýt nữa đã phun hết ra ngoài, ho khan cả buổi, tai cũng đỏ ửng lên: “Ngươi đứng đắn một chút cho ta!”
Ánh mắt của hắn chỉ dừng lại nơi vành tai đỏ ửng của nàng trong chốc lát,
Việt Thanh Phong nhẹ nhàng nói: “Muốn quang minh chính đại bước chân vào Yên Vũ Thai, nếu không phải người Việt gia, chắc chắn sẽ khiến người
khác chú ý.”
Hề Ngọc Đường nghẹn một hơi: “... Thuộc hạ đi, thứ này tốt nhất.”
Người đối diện im lặng không nói gì.
Không thể không thừa nhận đề nghị này quả thật không tệ, trong chốc lát Việt
Thanh Phong cũng không thể nghĩ ra thứ gì tốt hơn, buộc lòng phải tiếc
nuối gật đầu, sau đó gọi Tư Niên vào, dặn hắn chút việc, thuận tiện bảo
hắn đi may vài bộ y phục, nam nữ mỗi cái năm bộ, kích cỡ như Hề Ngọc
Đường.
”Cho ta à?” Hề tiểu giáo chủ hơi kinh ngạc.
Việt Thanh Phong nhìn lướt qua ngoại sam của Thẩm Thất trên người nàng, từ chối cho ý kiến.
“... Ồ.” Người đối diện chán chường nói: “Ta sẽ trả bạc cho ngươi sau.”
”Không cần.” Việt địa chủ bình thản giơ tay: “Trừ tiền tiêu vặt hàng tháng là ổn.”
“...”
Chờ Tư Niên rời khỏi, Hề Ngọc Đường lại hỏi đến phó Các chủ Thính Vũ Các.
Việt Thanh Phong suy nghĩ một chút: “Không biết, có gì không?”
Nàng lắc đầu.
Nàng luôn có cảm giác như đã trông thấy bóng lưng kia ở đâu đó, nhưng làm
thế nào cũng không thể nhớ ra được. Nếu đối phương là người lạ thì tốt,
nhưng nếu đã là người nàng từng quen biết, vậy thì đúng là khiến người
ta phải suy nghĩ. Đối phương là địch hay là bạn? Nếu là bạn, vì sao lại
phải truy sát nàng? Là địch, cuối cùng là ai?
Nàng nghĩ tới đợt
chặn gϊếŧ giữa đường lần kia, người dẫn đầu đám người đối phương thấy
mặt nàng thì phản ứng có chút lạ lùng, nhưng dáng người của hắn và phó
Các chủ thật sự có chút khác biệt, nếu võ công cao cường, như vậy có thể là một người trong số Thập Bát trưởng lão, không phải Diêm Thập Lục và
Tô Thập Thất, cũng không phải phó Các chủ, cuối cùng là ai?
Thính Vũ Các...
”Ta nghe nói, hiện tại phó Các chủ là chủ sự của Thính Vũ Các.” Việt Thanh
Phong hơi do dự: “Các chủ đã lâu không xuất hiện nơi giang hồ... Khụ
khụ, có khả năng đã chết rồi cũng nên.”
Hề Ngọc Đường nhíu mày: “Ngươi đang hoài nghi phó Các chủ tạo phản? Nội bộ Thính Vũ Các có tranh đấu?”
”Không chắc.” Hắn lắc đầu: “Tin tức quá ít.”
Tổ chức sát thủ này thành danh vào cuối triều trước, đến nay đã được bốn
mươi năm, dù so với những môn phái truyền thừa trăm năm thì vẫn còn non
trẻ, nhưng thực lực mạnh mẽ, thần bí khác thường, đừng nói tới Các chủ,
ngay cả Thập Bát trưởng lão, người trong giang hồ cũng không rõ được ai, cũng nhờ tám năm trước Huyền Thiên giáo gϊếŧ chết Mạnh Thập Tam, đánh
một trận thành danh, mọi người mới thấy được một góc khăn che mặt của
nơi này.
Xem ra, nếu muốn hiểu rõ chân tướng sự việc, nàng nhất định phải lăn lộn trong tổ chức này một thời gian rồi.
Hai người nói chuyện một lúc, Tư Niên lại đến báo, thiếu trang chủ Mặc Cẩm
mang thϊếp tới, người đã đến cửa lớn biệt viện. Thấy thế, Hề Ngọc Đường
cáo từ trở lại tiểu viện Việt Thanh Phong đã sắp xếp cho nàng.
Trước khi đi, nàng lại nghĩ tới một chuyện: “Túc Hề, trong khoảng thời gian này cho ta mượn Tư Niên được không?”
Nghe được cái tên này từ miệng nàng lần nữa, Việt Thanh Phong hơi ngẩn ra,
ho khan vài tiếng, có chút ai oán mà nhìn nàng: “Có việc muốn nhờ thì
gọi tên tự của ta, phát hỏa lại gọi luôn cả tên lẫn họ...”
Hề Ngọc Đường nháy mắt mấy cái, vờ như không nghe gì.
Thấy nàng không cắn trả, Việt Thanh Phong cười: “Không thể cho.”
“...”
Tư Niên mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, như hoàn toàn không nghe thấy đoạn hội thoại quyết định quyền sở hữu hắn của hai người.
”Làm gì mới cho được?” Hề Ngọc Đường nhíu mày.
”Làm gì cũng không cho.”
“... Vậy trả bình đường đó cho ta.”
”Đồ đã đến tay sao có thể trả lại?” Vẻ mặt của Việt Thanh Phong vẫn rất
bình thản: “Trừ khi nàng nói cho ta biết, nàng cần Tư Niên làm gì?”
Cũng chẳng có gì để dấu, Hề Ngọc Đường thoải mái nói: “So chiêu.”
Nghe hai chữ này, không riêng gì Việt Thanh Phong, ngay cả Tư Niên cũng sáng mắt ngẩng đầu.
”Công lực của Tư Niên không đủ, ta có thể giúp nàng.” Việt Thanh Phong sảng khoái nói xấu tâm phúc nhà mình.
”Ngươi à?” Hề Ngọc Đường lườm hắn: “Khi nào cầm được kiếm rồi nói chuyện.”
Nói xong, nàng lại nhìn Tư Niên: “Ngươi có bằng lòng không? Không cần phải
theo ta mỗi ngày, chỉ cần sang luyện với ta lúc cần thôi. Ngươi xem thực lực của ngươi không tồi, cũng dùng kiếm, đại nam nhân không sợ bị
thương, ta đánh nhau cũng không đau lòng, vừa đúng lúc.”
Tư Niên nhìn Hề Ngọc Đường với đôi mắt rực sáng, dáng vẻ kia, chỉ thiếu nước đi theo nàng ngay tại chỗ.
Việt Thanh Phong giận đến đau đầu.
”Cứ quyết định thế nhé, ba ngày sau tới tìm ta.” Hề Ngọc Đường tặng Tư Niên một nụ cười rực rỡ, vỗ vỗ vai hắn, xoay người rời đi.
Tư Niên
kích động đứng tại chỗ nhìn theo nàng, mãi đến khi chủ tử nhà mình bắt
đầu ho khan, lúc này mới hoàn hồn, trầm mặc cúi đầu đứng nhìn chân.
Việt Thanh Phong ngậm ngùi ăn một viên đường.
Người Thu Viễn, kẻ Tư Niên, chẳng lẽ hôm nay đám người của hắn muốn tạo phản tập thể sao?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Nửa Mặt Giang Hồ
- Chương 36