Chương 9: Về Nhà

Sau khi công tác kết thúc, lợi dụng thời gian rãnh, Sally lần đầu tiên đến Bắc Kinh lôi kéo cô dạo chơi khắp nơi. DU vậy mà cũng điên theo cô ta, trời còn chưa sáng đã kéo cô dậy đi xem kéo cờ, Bắc Kinh sáng sớm tháng 12, gió Bắc gào thét, trời lạnh đất rét, chóp mũi cô đỏ ửng, căm tức nhìn hai người mặc áo lông dày cộp, quấn khăn quàng cổ, chỉ lộ ra đôi mắt trước mặt.

"Vì... Vì sao tôi, tôi không có" cô lạnh tới mức răng đánh lộp cộp

"Em không nói là em cần nha" Ánh mắt vô tội của DU ở trong gió lạnh vô cùng chói mắt. Sally kéo cô, bao tay lông lạnh như băng làm cho cô rùng mình một cái.

"Sorry ạ, nhưng không liên quan tới em, ngày hôm qua lúc chị phỏng vấn, DU đi mua, chị cao như vậy, của em chị mặc không được nha"

Cố ý, tuyệt đối là cố ý.

"Được rồi, xin lỗi, chia cho em một nửa" Anh kéo khóa kéo ra, không cho giải thích, bọc cô vào trong lòng.

Cô giận điên rồi, đây là một âm mưu!

Sally mờ ám chớp chớp mắt với cô, cô muốn đẩy anh ta ra, bị anh ta ôm chặt, cô nghĩ rồi nghĩ, thật sự là cùng anh ta dây dưa không rõ. Quên đi, cũng không sao cả, cứ như vậy đi. Trở về rồi, Sally đi rồi lại tính sổ với anh ta.

Tiếng bước chân cứng như sắt thép từ chỗ không xa truyền đến, cô tập trung chờ Quốc Ca tấu vang, cô đẩy anh ta ra, đứng thẳng người, nhỏ giọng hát.

Tiến lên! Tiến lên! Tiến tiến lên!

Giờ phút này, cô vô cùng chân thành tôn thờ vạt đỏ đón ánh sáng mặt trời, phất phơ theo gió kia.

Nghi thức kết thúc, Sally mặt đầy nước mắt, dựa tới, "Juno, chị có biết trước đây em luôn cảm thấy mình là người Hồng Kông, hôm nay em mới biết, thì ra làm người Trung Quốc là một việc tự hào kiêu ngạo như vậy "

Cô vẫn ngẩng đầu nhìn Quốc Kỳ, thầm thì nói: "Em biết không, chị chính là ở đây tuyên thệ gia nhập đội thiếu niên tiền phong, ở đây tuyên thệ gia nhập đoàn thanh niên cộng sản, thật hạnh phúc "

Một cái khăn tay che trên mặt cô, nước mắt nhanh chóng bị hút khô. Gương mặt anh nghiêm trang nhìn cô, kéo cô và Sally thật chặt vào trong lòng.

Bọn họ xếp hàng tham quan Kỷ Niệm Đường, đọc thật kỹ bia tưởng niệm liệt sĩ, cô tự hào nói với Sally và DU cô từng là đội viên ưu tú đội thiếu niên tiền phong đứng gác ở đây, bảo vệ vong linh anh hùng từng vì bọn họ hy sinh chiến đấu.

Quốc gia, gia quốc, bọn họ ở bên ngoài phiêu bạc quá lâu rồi, lâu đến mức lạc mất phương hướng, quốc tịch Trung Quốc CHINA trên hộ chiếu kia dường như chỉ là một cái danh từ xa vời. Vẫn may, vẫn may bọn họ trở lại nơi này. Quốc Kỳ kia trên cao bay bay làm cho bọn họ biết nhà của mình vẫn luôn là nơi này.

"Có gì ăn ngon không, nhưng đừng nói với tôi vịt quay, tôi sợ rồi"

Cô và DU liếc mắt nhìn nhau một cái, anh nói, "Hay là em dẫn bọn anh đi ăn quà vặt địa phương đi?"

Cô trợn tròn mắt, cô cũng chưa từng ăn. Vẫn may đều là người ngoài, rất dễ lừa.

Cô quyết định dẫn bọn họ tới chỗ duy nhất cô biết, có chút quen thuộc, Tây Đan, cô nhớ thịt dê xiên trong ngõ nhỏ bên đó rất đặc sắc.

Rất ăn ý không gọi xe taxi, bọn họ theo tường đỏ loang lổ đi đến nơi cô từng ở rất nhiều năm, rất nhiều người ở ngoài Nam Môn chụp ảnh.

"Thật ăn ảnh nha" Sally điên cuồng ấn camera chụp cảnh vệ ở cửa, may mà anh ta nhìn vào trong cửa, "Juno, chị nói xem đăng sau bức tường này là cái gì "

"Em xông vào xem xem, có mạng trở về thì nói cho bọn anh nghe" DU buồn cười trêu chọc.

Phía sau tường là Nam Hải, phía bắc Nam Hải là Trung Hải, Trung Hải nối với Bắc Hải. Cô nói thầm trong lòng. Tranh thủ thời cơ, Sally chạy lên chiếm vị trí có lợi, hô lớn gọi cô cùng tới chụp ảnh, cô cười khổ lắc đầu.

Cổng gác này là ranh giới, giống như bên trong khoảng sân nào đó, đại biểu cho quyền lực và uy nghiêm tuyệt đối của quốc gia này.

Nhưng cô vẫn phải chụp, dưới sự giáp công trái phải của DU và Sally, lần đầu tiên cô ở cửa chính của nhà chụp một bức ảnh.

Tây Đan từ lâu đã không còn là Tây Đan mà cô biết kia, sau khi hỏi tài xế taxi, mọi người thẳng đến Quỹ Nhai ở Đông Trực Môn.

"Vì sao chỗ này gọi là Quỷ Nhai ạ?"

"Nơi này trước đây là nghĩa địa, tôm hùm đất mà em cố sức ăn chính là ăn xác chết lớn lên"

Phụt, phụt

Nhìn bóng lưng Sally chạy về phía nhà vệ sinh, DU vỗ đầu cô, "Quỷ nghịch ngợm"

Cô nhẹ nhàng thanh thản bóc tôm hùm đất cay xè, ai bảo bọn họ ăn nhiều như vậy, bản thân mình không còn gì.

"Ngày mai bọn anh trở về, em ở lại nghỉ phép đi"

"Vâng"

"Em suy nghĩ kỹ một chút. Trọng tâm công tác của em sau này phải thiên về Bắc Kinh bên này một chút, Hồng Kông bên kia không có bao nhiêu không gian "

"Vâng"

"Tự mình giữ gìn sức khỏe thật tốt "

"Anh cũng vậy, còn có, phiền anh lấy cái tay đầy dầu của anh ra khỏi tóc em "

"......"

"Chúng ta có thỏa thuận, phải giống như trước kia, thái độ anh như vậy, Sally sẽ thấy thế nào, cô ấy sẽ không nói, nhưng người khác nhìn thấy thì làm thế nào... "

Ngón tay anh chạm lên môi cô.

"Không cần lo lắng, tất cả mọi việc giao cho anh, em chỉ cần an tâm công tác, nghỉ ngơi thật tốt là được, đừng từ chối anh, anh không có cách nào khống chế, nhưng anh sẽ có chừng mực, sẽ không để em khó xử"

Cô còn muốn nói gì đó. Thấy Sally trở về, ngừng lại.

Buổi sáng cách ngày, cô tiễn bọn họ rời khỏi khách sạn, một chiếc xe màu đen có rèm che đã sớm chờ ở cửa. Nên trở về gia rồi.

Mở cửa xe, phát hiện Viên Soái ngồi ở trong xe cười hì hì nhìn cô.

"Còn cho người ta sống hay không, anh thật sự sợ em chạy như vậy à? Em không có tính tự giác như vậy sao?"

"Biểu hiện của ngươi đã quyết định thái độ của Đảng và nhân dân đối với em, em nộp súng, anh sẽ không gϊếŧ"

"..."

"Nhanh lên, hộ chiếu, túi tiền, còn có thuốc lá, đều đưa cho anh "

"Đại ca, đầu xà cũng không ác như anh "

"Ông nội em còn ác hơn, gậy chống cũng xách ra rồi, anh vẫn luôn buồn bực, sức khỏe ông cụ tốt như vậy, tự nhiên là cái gậy chống ở nhà làm gì chứ? Thì ra là vì chuẩn bị cho hôm nay, thật sự là nhìn xa trông rộng "

"Không phải không gϊếŧ sao?"

"Thì không gϊếŧ, nhiều lắm là tàn phế gì đó, đừng sợ, chân gãy rồi anh trai cõng em, tay gãy rồi, bà nội em đút em ăn, tay chân đều gãy còn có cha mẹ em nuôi em mà"

"Cha mẹ em cũng đã trở về rồi?"

"Đúng, em chờ xem, toàn dân xét xử nha"

"Hai chúng ta bỏ trốn đi, thật, ngay vây giờ..."