Chương 8: Người Xưa

Cùng với tiếng thu lại thiết bị hạ cánh, sân bay mới dần biến mất dưới chân, cô cảm giác thân thể của mình theo máy bay lắc lư lướt qua biển cả, xuyên thấu tầng mây. Cô nhắm mắt lại, xoa xoa thái dương, lăn qua lăn lại cả đêm, thật sự là mệt mỏi.

"Đưa là đưa, đưa đến cầu bà ngoại, bà ngoại gọi em cục cưng ngoan. Đường một bao, quả một bao, bà ngoại mua con cá về nướng. Đầu không chín, đuôi cháy xém, đựng trong bát kêu xèo xèo, ăn vào bụng, nhảy lưng tưng. Nhảy là nhảy, nhảy một cái đến cầu bán cá, bé con mừng rỡ cười ha ha"

Là bà nội!

Cô mỉm cười ngọt ngào, giống như trẻ con cuộn mình trong ghế tựa rộng rãi, tại độ cao 30.000 ngàn mét ngủ thật sâu.

"Thật không biết là cô đến công tác hay là định cư nữa" Sally đi cùng buồn cười nhìn DU cùng lái xe hợp sức đem hành lý to đùng của cô nhét vào trong xe.

"Xe không thể chở nhiều người như vậy, Sally, em ngồi xe công ty về đi, anh và Juno đón taxi"

"Dạ"

"Không được"

Anh trừng cô, kéo tay cô lôi vào taxi.

"Cảm ơn, câu lạc bộ Quốc Tế"

Dặn dò lái xe xong, anh nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ. Tay vẫn nắm chặt tay cô.

"Anh xem..." Cô nhấc tay muốn rút ra, bị anh đè lại

"Vì sao khóc?"

"Cái gì?"

"Trên máy bay, lúc em ngủ"

"Anh cũng biết là em đang ngủ, làm sao em biết là vì sao?"

Anh cầm tay cô lên, đặt ở bên môi, không nặng không nhẹ cắn một cái.

"Dễ thương, khi cười ngọt ngào như vậy, khi khóc lại đau lòng như vậy, Juno, đến cùng là em đang nghĩ gì?"

Da đầu cô run lên, dùng sức rút tay về, lạnh lùng nhìn anh. Anh bỉu môi, nghiêng người đi ngắm phong cảnh.

"Ngày mai người thuộc top 8 thành tích sẽ đến phỏng vấn. Em sàng lọc trước vài cái, danh sách cuối cùng chúng ta bàn bạc sau." Anh đưa cho cô mấy bộ hồ sơ

"Vẫn còn danh ngạch sao? Không phải năm ngoái đã tuyển mấy người rồi sao?"

"Xây dựng chi nhánh ngân hàng nội địa cũng là việc một hai năm này, cần phải nhanh chóng bồi dưỡng nhân sự, chuẩn bị nhiều người một chút không bao giờ là việc xấu"

"Đã hiểu"

"Nhóm người trước đó training ở Singapore trước đó đã kết thúc, rất nhanh sẽ tới chỗ em bên này, nên làm như thế nào, em cứ xem rồi làm, không giúp được chúng ta cũng đừng để rơi vào tay người khác."

"Vâng"

"Đi ngủ sớm một chút đi, giống như gấu trúc vậy, qua giai đoạn em phải vất vả này rồi."

Cô về tới phòng, gọi điện cho người nhà báo bình an, tựa vào cửa sổ, tiện tay lật xem mấy hồ sơ kia, đột nhiên cô ngẩn ra......

Mắt thấy anh ta xây nhà, mắt thấy anh ta đãi khách, mắt thấy nhà anh ta sụp......

Cô khễ nâng cằm, bước nhanh vào văn phòng, áo khoác lông cừu Donna Karan màu đen mang theo gió lạnh đảo qua trước mặt những người dự thi kia. Sally cẩn thận theo vào, "So cool, nữ vương bệ hạ, người muốn ra chiến trường sao? Mấy đứa trẻ đáng thương bên ngoài đều nhìn tới ngốc rồi."

Cô khe khẽ nhếch khóe miệng lên, trò chơi bắt đầu rồi.

"Người cuối cùng này...... 31 tuổi, thành tích xếp thứ 2, kinh nghiệm công tác ngân hàng 10 năm... Muốn gọi cô vào bây giờ không?"

"Kêu cô ta vào"

Cô tựa vào ghế da rộng rãi nhìn cô gái sắc mặt trắng bệch kia từng bước một đi vào, đứng ở trước mặt cô.

"Đây là nữ Phó tổng giám đốc Giang Quân, bộ phận ngân hàng đầu tư công ty MH, khu vực Châu Á-Thái Bình Dương."

Cô tao nhã đứng dậy vươn tay ra...

Cô nhìn cô ta cố giả vờ bình tĩnh trả lời câu hỏi của Sally. Cô nhìn cô ta thỉnh thoảng nhìn về phía mình. Cô nhìn cô ta, chỉ im lặng nhìn cô ta như vậy, không nói một câu, chỉ mỉm cười.

Cô nhẹ nhàng nói với bóng lưng cô ta rời đi, "Hi Kiều Na, đã lâu không gặp"

Trở về khách sạn, không chút bất ngờ nhìn thấy người xưa, cô tâm trạng tốt, lôi kéo Sally tới Häagen-Dazs dưới lầu ăn uống thoải mái.

Uyển chuyển từ chối đề nghị đi chơi đêm của Sally, cô một mình nhàn nhã đi bộ qua đường lớn. Phía sau truyền đến tiếng bước chân rời rạc. Cô quay đầu lại, nhìn thấy Kiều Na bọc trong áo lông đậm màu, gương mặt hốc hác, thì ta cô ta vẫn sẽ sợ sệt.

"Kiều tiểu thư? Thật trùng hợp"

"Trùng hợp hay khôn bản thân cô trong lòng tự hiểu "

"Thật ngái quá, tôi không hiểu"

"Cô là cố ý, đúng không, ngay từ đầu cô đã biết bọn tôi ứng tuyển vào công việc này, cô sắp xếp cho bọn tôi vào, cho bọn tôi hy vọng, thời điểm cuối cùng xuất hiện sỉ nhã bọn tôi, cô cũng thật độc ác, các người hủy đi 10 năm của tôi, còn muốn hủy cả đời tôi sao?"

Cô ung dung thản nhiên nhìn cô ta.

"Tôi nói cho cho biết, tôi vào MH là chắc chắn rồi, với năng lực và thành tích của tôi, cô cơ bản không có khả năng cản trở tôi"

"........"

"Tôi chờ 10 năm mới có cơ hội này, MH không phải công ty trong nước, không phải nơi cô có thể một tay che trời, tổng giám đốc của các người cũng tới rồi đúng không, nếu tôi bị loại, tôi sẽ đi tố cáo, tới chỗ ông chủ của cô, tố cáo cô lạm dụng chức quyền, mượn việc công trả thù riêng..."

Cô không biết nên khóc hay cười nhìn cô ta, người phụ nữ này thật sự là càng học càng ngu rồi.

"Tôi hiện giờ có thể nói cho cô biết, cô không được nhận"

"Cô..."

"Vẫn chưa hiểu sao? Tình thế hiện giờ là, quy tắc trò chơi do tôi quyết định, người tham dự do tôi lựa chọn. Thật đáng tiếc, hiện giờ cô cơ bản không có tư cách cùng tôi chơi trò chơi này rồi!"

Cô cũng không quay đầu lại, rời đi.

Thời đại mạnh được yếu thua, lương thiện là một con dao 2 lưỡi, vĩnh viễn là làm lợi cho người khác, tổn thương chính mình, loại việc hại mình lợi người cô tuyệt đối sẽ không làm nữa.

Người tốt sống không thọ, kẻ xấu sống ngàn năm.

"Tài liệu tất cả những người phỏng vấn đều đã sắp xếp lại xong rồi, 2 người này bị loại"

"Thành tích kiểm tra hạng 2?"

"Cô ta đã nhảy việc 4 ngân hàng lớn trong nước, chức vụ cấp thấp, nói rõ về quan hệ xã giao, tinh thần tập thể đều có vấn đề"

"OK!"

Cô mỉm cười nhìn anh tiện tay cắm hai bộ hồ sơ vào máy cắt giấy.

"Sau khi sự việc kết thúc, địa đầu xà* em đây làm chủ mời anh và Sally đi happy!"

*Địa đầu xà: Người nắm quyền địa phương, thường mang ý tiêu cực như ác bá

Mao gia gia* dạy bảo chúng ta: Đối với đồng chí phải ấm áp như như mùa xuân, đối với kẻ địch phải tàn khốc vô tình như ngày đông giá rét.

*Mao gia gia: Mao Trạch Đông

Cô kiên quyết ủng hộ và quán triệt tinh thần của ông.