Điện thoại riêng của Viên Soái trên sô pha không ngừng rung lên.
Anh mở mắt, phát hiện mình ngủ trong lòng Giang Quân, cô còn đang ngủ, cả người tràn ngập hương vị ngọt ngào.
Hắn khe khẽ cử động một chút, cô thay đổi tư thế, đùi vắt trên người anh, khiến anh không tự giác rêи ɾỉ ra tiếng.
Di động không chút tự giác liên tục rung lên, phát ra tiếng trầm đυ.c. Cô bất mãn lẩm nhẩm một tiếng, xoay người chui vào trong chăn. Anh buồn cười vỗ vỗ cái mông vểnh bên ngoài của cô, kéo kín chăn.
Trên màn hình di động chớp nháy một chuỗi số đều là số 0, anh vô thức quay đầu lại nhìn về phía phòng ngủ, đi ra ban công, đóng kín cửa kính, quay về phía phòng, nhấn nút nhận cuộc gọi.
Anh nhỏ giọng nói: "Thủ trưởng, chào anh"
Lúc cô tỉnh lại, mặt trời đã xuống núi rồi, ngủ ngon khác thường, ngoại trừ... nhức mỏi.
Viên Soái đang trong phòng tập thể hình cách vách chạy bộ, tố chất thân thể người này thật là tốt.
Cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng nhất thời lại không tìm ra chỗ không đúng đó. Cô tắm rửa xong, nghe thấy tiếng Viên Soái nói chuyện điện thoại mới nhớ ra điện thoại của mình vậy mà cả một ngày đều không vang lên, chuyện lạ hiếm thấy.
Lật tung tui da cũng không tìm thấy, cô ngồi ở trên sô pha cẩn thận nhớ lại, xác định di động hẳn là để quên trong xe DU.
Trong nhà không có điện thoại bàn, lại không thể lấy điện thoại của Viên Soái, cô lưỡng lự một chút, viết lại lời nhắn dán ở cửa, cầm lấy túi da đi xuống lầu mượn điện thoại.
DU ngồi trong quán cà phê dưới lầu, bên tay cầm máy tính đặt song song 2 cái di động, cùng loại, cùng màu.
Cô chậm rãi đi tới, ngồi vào chỗ đối diện anh ta.
Anh ta cười cười với cô, đẩy di động tới trước mặt cô, "Đồ không cẩn thận, mối làm ăn mấy trăm K thiếu chút nữa thì mất rồi. Còn không mời anh ăn cơm?"
"Hôm khác đi"
"Ngủ cả ngày?"
"Ừm"
"Cũng tốt, nghỉ ngơi một chút, công tác bảo an chỗ này của em tốt thật, hỏi như thế nào cũng không nói số nhà của em"
"..."
"Làm sao vậy, em..." Anh bỗng nhiên dừng lại, tầm mắt chần chừ ở phía sau cô.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Viên Soái cầm túi tiền của cô đi qua, áo len cổ cao màu trắng, quần jean màu xanh đậm cùng kiểu dáng với cô.
Lộ rồi, cô thầm than trong lòng, thằng ngốc cũng có thể nhìn ra anh và cô đang mặc đồ đôi, huống chi trong tay anh cầm chính là túi tiền thêu hiệu Larue số lượng có hạn mà cô rút thưởng được trong tiệc mừng công ty tròn 1 năm. Lúc đó DU còn trêu chọc nói cô là một bộ tiểu nhân đắc chí.
"Hi DU, Juno cuối tuần vẫn làm việc?"
"Đúng vậy, có vài việc nói với Juno, thật trùng hợp"
"Vậy hai người tiếp tục, không quấy rầy nữa, DU, có rảnh cùng nhau chơi bóng nhé"
"Được đó, chỉ sợ cậu quá bận "
"Bạn của tôi còn đang chờ, đi trước đây. Juno, đến lúc đó đi cùng ông chủ em đến chơi nhé" Anh thân thiết vỗ vai DU, nhận cà phê nhân viên phục vụ đưa tới, trả tiền rời đi
"Zeus, cũng ở đây?"
"Đúng vậy"
"Hai ngươi quen nhau?"
Cô cười lên "Đúng vậy, bọn em là đồng hương đấy"
"Thật trùng hợp"
Cô nhún nhún không nói gì, cười cười. Thời buổi này, ai ai cũng đều đang đóng kịch, không tu luyện đến trình độ ảnh đế, ảnh hậu, bọn họ có thể lăn lộn đến bây giờ sao?
"Em có cách liên hệ nào khác hay không? Nếu lại xảy ra chuyện như vậy, cũng không thể cứ ngốc ra chờ như vậy?"
"Không có, em sẽ có xin một cái điện thoại mới để dự phòng"
Anh ta thở dài, vươn tay vuốt ve mặt cô, cô nhanh chóng tránh ra.
Anh ta nhìn cô, im lặng nhìn cô, như cười như không, như giận như không.
Cô trốn tránh ánh mắt anh ta, lúng túng, không biết làm sao.
Cô nghe thấy anh ta nói, "Giống như trước đây!"
Cô nói, "Vốn là giống như trước đây"
Thế giới này quá thực tế rồi, vẫn là làm người hợp tác thực dụng một chút, không chiếm được cảm tình, ít nhất còn có Đô la, có Đô la còn sợ không ai yêu sao.
Anh ta tạm biệt, khăng khăng tiễn cô lên thang máy, cô nhấn bừa một tầng, cười say bye.
Vừa vào cửa liền bị Viên Soái kéo qua gặm một hồi, cô che cổ thầm nghĩ, thật sự là sai một ly đi một dặm mà.
Ra ngoài ăn cơm trở về, cô đi vòng qua Starbucks dưới lầu, em gái phục vụ cười mờ ám tiếp đón, trong lúc chờ cà phê đóng cửa, cô bé tùy ý bắt chuyện với cô
"Cái anh hồi nãy rất thích chị nha, đợi cả ngày rồi, vừa rồi còn hỏi em chuyện của chị, em không nói gì cả. Thật là đàn ông quá, có điều anh Viên cũng rất đẹp trai, vóc người lại đẹp, chị xinh đẹp như vậy, bọn họ đều đang theo đuổi chị đúng không. Thật là hâm mộ."
Cô cười không đáp, hỏi cô bé, "Em thích bánh loại nào?"
"Dạ? Black Forest ạ, ăn ngon lắm"
"Vậy cho 2 cái, thêm một ly đồ uống nóng"
Bé gái lấy bánh ra đưa cho cô, cô nhận hai tay, sau đó đẩy lại cho cô ấy, "Mời em đó, cảm ơn em đã nhớ cho ít đường vào ly Caramel Macchiato của chị."
Cô lại chỉ chỉ bên ngoài, chớp chớp mắt với cô bé, "Em cũng rất hạnh phúc, gọi anh bạn của em vào uống cái gì đi, bên ngoài lạnh lắm"