Hồng Kông bay sang Bắc Kinh cùng lắm là 3 giờ, Giang Quân lại ngủ đến tối tăm trời đất, mãi đến khi máy bay hạ cánh, tiếp viên hàng không đánh thứ cô, cô mới lảo đa lảo đảo đi ra cửa, suy nghĩ duy nhất chính là mau chóng về nhà tiếp tục ngủ mê.
Cái gì gọi là muốn cái gì không có cái đó? Cô vừa ra khỏi cửa liền biết, Giang Quân đau đầu đoạt lấy xe đẩy hành lý từ trong tay Duẫn Triết, vô cùng không kiên nhẫn, nói: "Anh nên làm cái gì thì đi làm cái đó đi, có người đón tôi"
Duẫn Triết giống như bị ai thiếu mấy ngàn vạn, nghiêm mặt ngăn cô lại, âm trầm nói: "Chúng ta cần phải nói chuyện"
"Có việc ngày mai nói" Cô cũng không khách sáo, tìm kiếm xung quanh tài xế trong nhà phái tới
"Không được, ngay bây giờ, lập tức" Anh ta cầm tay cô
Giang Quân rút mạnh về, ánh mắt sắc bén
"Cô Giang Quân" Tài xế Tiểu Vương đi tới gọi cô, lúc này mới phá vỡ cục diện bế tắc.
Cô giao xe đẩy trong tay cho tài xế, ổn định tâm tình lại mới nói với Duẫn Triết: "Hôm nay tôi rất mệt, thật sự không có sức lực nói chuyện với anh, có chuyện gì ngày mai nói sau, được không?"
Duẫn Triết do dự một chút, lại nói: "Anh tiễn em"
"Tôi có tài xế đưa về rồi"
"Cậu ấy đưa hành lí, anh tiễn em"
Giang Quân bị tính tình ngang bướng của anh làm cho bó tay, đầu tiên là DU cùng cô tán gẫu đến hơn nửa đêm, lại phải suốt đêm đóng gói mọi thứ ở khu nhà trọ Hồng Kông gửi vận chuyển, mãi đến trước khi máy bay cất cánh đủ thứ sự tình vẫn từng đợt, từng đợt không dứt. Thật vất vả mới có thể yên ổn, lại cứ phải gặp cái tên này. Cô oán hận trừng anh ta một cái, kiềm nén lửa giận, muốn quay đầu rời đi.
"Vì cái gì lại muốn anh rời đi?" Anh ta giữ chặt cô, hỏi cô, nhìn chằm chằm cô, tay giữ chặt cánh tay cô, lạnh lùng nói
"Nguyên nhân anh hẳn là rất rõ, nếu anh tiếp tục như vậy, vậy thì sẽ không còn là vấn đề chuyển bộ phận"
----------------
"Phía sau có xe vẫn luôn đi theo chúng ta"
"Không cần để ý đến anh ta, có bản lĩnh thì theo chúng ta lên Ngọc Tuyền Sơn"
.......
"Xe bị chặn lại rồi" Tài xế báo cáo. Giang Quân lúc này mới mở mắt ra, bảo tài xế lái xe quay đầu trở về, dừng bên cạnh trạm gác.
Duẫn Triết đầy mặt không cam lòng đứng bên cạnh chiếc xe bản thân lái tới, bên cạnh vây quanh năm, sáu binh sĩ canh gác. Một sĩ quan dẫn đầu thấy hai vạch lớn trên vai Tiểu Vương, lập tức đứng nghiêm chào hỏi: "Đồng chí này nói là đi cùng với xe của ngài, nhưng anh ta không có giấy thông hành, chúng tôi đã báo cáo lên đơn vị cấp trên"
Tiểu Vương phía sau cô nhỏ giọng hỏi: "Cần làm giấy thông hành không?"
"Không cần, anh nói với mấy chú giải phóng quân kia là hiểu lầm, cẩn thận đánh nhầm đồng chí cách mạng" Giang Quân cười thoải mái, ánh mắt nhìn Duẫn Triết lại tràn đầy băng lạnh
"Nơi này không phải chỗ anh có thể đi vào" Cô đi đến trước mặt Duẫn Triết, nhỏ giọng nói: "Kiều Na lúc trước chính là muốn quang minh chính đại đi vào, cho nên cô ta cam tâm tình nguyện dùng thân thể, dùng tự trọng để đánh đổi. Tôi đã nói cô ta là tự làm tự chịu, anh muốn chứng minh Viên Soái là một tên khốn nạn có phải không? Nhưng anh có tư cách gì? Nể mặt anh là em trai DU, tôi nói một lần cuối cùng, đừng nghĩ tới mấy thứ vặn vẹo gì nữa"
Duẫn Triết nói "Vậy em thì sao? Em lại lấy cái gì để đổi? Em cho rằng anh ta thật sự yêu em? Nếu anh ta thật sự yêu em, anh ta sẽ không thể nào đã biết rõ quan hệ giữa Kiều Na và anh còn mang cô ấy trở về... Em không cần nhìn anh như vậy, anh ta từ lâu đã biết quan hệ giữa Kiều Na và anh. Anh ta và Kiều Na đã thỏa thuận, chỉ cần Kiều Na tách chúng ta ra, anh ta sẽ giúp cô ấy thoát tội."
"Lại là Kiều Na nói?" Giang Quân pha trò, cười nói: "Vậy cô ta có nói với anh, thật ra tôi là vì kí©h thí©ɧ Viên Soái mới cố ý đối tốt với anh hay không? Tôi mới là người muốn bay lên đầu cành kia nhất hay không?"
"Em đây là ý gì? Em không tin lời anh nói?"
"Chính là không tin, lời anh nói một chữ tôi cũng không tín" Cô nói, "Duẫn Triết, đừng khiến tôi hối hận đã quen biết anh"
Anh ta chán nản, muốn nói cái gì đó, miệng mở ra lại ngừng lại, một lúc lâu mới nói: "Anh sẽ chứng minh cho em thấy"
Giang Quân cười lớn: "Được, trở về bàn bạc với tiên nữ tỷ tỷ của anh một chút đi, nói cô ta bịa ra thật một chút "
Duẫn Triết giống là là con ruột của Kiều Na, còn cô chính là một bà mẹ kế, móc tim móc phổi đối tốt với anh ta, nhưng một câu nói của mẹ ruột thì cô liền bị biến thành bà phù thủy. Hay là nói bạn gái cũ là nốt ruồi son, bạn gái hiện tại là vết muỗi đốt, cho dù cũng trở thành bạn gái cũ rồi, vẫn phải dựa theo theo thứ tự xếp hang phía sau, không phải mối tình đầu liền cút sang một bên mà khóc. Cũng may, cô đối với anh ta tâm ý nguội lạnh, nếu không hiện giờ đã sớm tức đến chết, trên bia mộ còn phải khắc bốn chữ lớn chết không rõ ràng.
"DU, nếu tháng sau, số 1 Duẫn Triết còn tại xuất hiện trước mặt em, như vậy em sẽ biến mất" Cô ngắt điện thoại, không nhìn gương mặt tái xanh của Duẫn Triết, xoay người lên xe, tuyệt tình mà đi.
Ăn xong cơm chiều, Giang Quân kéo Viên Soái tản bộ trong vườn hoa, không đợi cô nói rõ sự việc hôm nay, Viên Soái đã giành trước cho cô một tin bùng nổ, Nhâm Quân và vợ anh ta làm hòa rồi, muốn mời bọn họ ăn cơm.
"Không phải chứ, không phải thỏa thuận ly hôn cũng đã ký sao?"
"Giống như chúng ta vậy, không thể phá vỡ không phải sao? Nhâm Quân là ai chứ, từ lúc còn cởi truồng tắm mưa đã biết tặng kẹo cho con gái, dỗ dành một chút là xong rồi, phụ nữ mà, lại là đã kết hôn sinh con, lăn qua lăn lại làm gì?"
"Vậy Kiều Na thì sao?"
"Cũng không thật sự mang thai, hơn nữa cha của cô ta đã giao ra tất cả ảnh chụp và video gì đó, còn sợ gì chứ"
"Loại người như các anh đáng đem đi thiến hết, trên đầu lại xăm hai chữ lưu manh, kéo ra ngoài dạo phố"
"Liên quan gì tới anh chứ, đừng quơ đũa cả nắm chứ, tổn thương trái tim người ta" Anh cười hì hì ôm lấy cô: "Anh chính là trinh tiết liệt phu, cho xây cái đền thờ trinh tiết cũng không quá đáng"
"Anh ấy hả" Cô liếc xéo anh "Đào hoa giống như mưa đá, bùm bùm giáng xuống "
"Ăn giấm* rồi?" Anh cúi đầu hôn cô "Ô, chua thế này, biết sớm thì bánh cảo lúc tối đã không chấm dấm rồi"
*Ăn giấm: ghen
Cô dùng sức bóp lên mông anh một cái, ở bên tai anh nhỏ giọng nói: "Không chỉ ăn giấm, còn muốn ăn cả anh"