Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nửa Là Mật Ngọt, Nửa Là Đau Thương

Chương 19: Gian Phu

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Xong chưa, ăn cơm rồi" Giang Quân gõ gõ cửa phòng tắm.

Viên Soái mở cửa ra, cả người tỏa ra hơi nóng, túm một cái, kéo cô vào phòng tắm, đè lên cửa, cúi đầu hung hăng hỏi, "Ăn cái gì?"

"Anh muốn ăn cái gì?" Cô cười ha ha

"Ăn em có được không?" Đầu ngón tay ma sát qua lại trên môi cô. Cô há miệng cắn cắn ngón tay anh, làm cho anh cười khẽ một tràng.

Bên dưới của anh chọc vào giữa hai chân cô, dùng sức vuốt ve bộ ngực cô, "Đồ càn rỡ, nhân lúc anh không ở đây gây sự?"

"Ưm~~" Giang Quân rêи ɾỉ "Anh cũng lên trang bìa rồi, cẩu nam nữ!" Cô dùng sức cấu thằng nhỏ của anh một cái.

"Ui da, hạnh phúc nửa đời sau của em đều dựa vào nó đó, thật sự xuống tay!" Anh ngượng ngùng buông cô ra

"Đáng ghét, ăn cơm đi, bà đây đói chết rồi"

"An ủi một chút đi" Viên Soái dán tới, dẫu môi đòi hôn. Giang Quân ôm mặt cô, hôn thật lên môi anh

"Tự mình mặc quần áo, anh bạn nhỏ Viên Viên!"

Tốc độ hai người ăn cơm như bình thường, ngoại trừ ngẫu nhiên phát ra tiếng nhai đồ ăn, thì cũng không có ai mở miệng.

Cơm nước xong, Viên Soái tự giác đi rửa chén, Giang Quân lau bàn xong đi vào hỗ trợ, anh rửa xong một cái đưa cho cô, cô ở bồn bên cạnh làm khô nước, bỏ vào tủ khử trùng.

"Việc của anh bên kia thế nào rồi?" Cô hỏi

"Không có vấn đề gì, chỉ là chờ công phê duyệt." Anh dừng một chút, "Anh không cần chăm chú vào Bắc Kinh nữa"

"Vậy tốt rồi, em cứ đi qua mãi cũng bất tiện"

"Bên em thế nào?"

"Vẫn như vậy, truyền kinh nghiệm đi" Cô lắc lắc đầu, "Người trẻ hiện giờ, chịu không được khổ, nhớ đến lúc trước bọn ta đánh giặc, đạn pháo nổ bên cạnh giống như chơi đốt pháo, nghe nổ một tiếng, tiếp tục đi tới" Giang Quân học theo ông nội Viên Soái

"Em ngứa da rồi hả" Anh cười, vẩy nước lên mặt cô, "Ông nội của anh còn bảo em tới, nói chúng ta mau sinh em bé đi"

".............."

"Từ chức là được rồi, về nhà bồi dưỡng một chút, sang năm liền sinh có được không?"

"Anh ở bên đó cần em qua hỗ trợ không?"

"Con của anh, cmn quan trọng nhất" Viên Soái vô liêm sỉ ôm lấy cô "Quân Quân, anh sợ tương lai bạn học của con chúng ta gọi anh là ông"

Giang Quân không tiếp lời anh, ôm cổ, tựa vào trong lòng anh.

Bọn họ một tuần chưa làm rồi, Viên Soái có chút không khống chế được, làm cô rất đau. Cắn bả vai anh, Giang Quân thở hổn hển, nói: "Đừng khiến trên người em đều là dấu, khó coi chết đi được"

Anh hung hăng đâm chọc cô, "Cứ làm đấy, em là của anh, em chính là của anh"

Cô nhỏ giọng oán giận mấy câu. Viên Soái rút ra, gặm cắn đầu ngực cô, sâu kín nhìn cô chằm chằm, "Không phục?"

Cô gấp gáp nâng mông lên cọ xát du͙© vọиɠ của anh, cô muốn, cô muốn anh.

Cô không ngừng lắc lư thân thể, nắm lấy vật nam tính của anh trượt lên xuống "Cho em, một chút"

Anh không để ý tới cô. Ngón tay để ở nơi thầm kín của cô, "Nói, em là của anh" Anh gãi gãi điểm G của cô, "Nói, nói rồi anh sẽ cho em"

"Anh là của em" cô vừa khóc vừa cười "Anh là của em còn không được sao?"

Anh trả đũa, dùng ngón tay kéo khu vực nhạy cảm nhất của cô "Bé cưng, làm chết em"

Lửa dục khống chế mọi thứ, từ thân dưới của cô nhanh chóng tuôn trào "Em là của anh, là của anh, xin anh"

Anh hung mãnh cắm vào trong cơ thể cô, giống như muốn xé rách cô, liên tục va chạm. Cô kêu lên, anh rút ra đưa vào càng thêm điên cuồng, gấp gáp, không ngừng tiến lên. Co rút liên tục khiến cô gào rít cao vυ"t, anh phát ra tiếng an ủi, liều mình chạm vào nhau cho đến thiên đường.

"Buổi tối chờ anh, chúng ta đi mua quần áo" Viên Soái tinh thần thoải mái giúp Giang Quân bôi kem che khuyết điểm lên cổ "Dùng cái này thật khó coi"

Giang Quân liếc anh một cái, tức giận nói "Anh cứ để mặc em đi"

"Buổi tối mấy giờ có thể tan làm?"

"Buổi chiều đi đi, đỡ cho đυ.ng phải người quen"

Anh không hài lòng cắn cắn vành tai cô, "Thật sự xem anh là gian phu sao"

"Juno, có người tặng hoa cho chị, như cũ?" Thư ký cười hì hì, ôm bó hoa hồng trắng đi vào

"Mau tìm bình hoa cho chị, đẹp một chút" Cô nhìn hai chữ rồng bay phượng múa trên thẻ, cười không ra hơi. Viên Soái nhà cô chính là trâu nha.

Sally chỉ vào hoa hồng trên bàn cô, cường điệu vẫy tay "Là thật sao, bọn họ nói em còn không tin. Trời ạ, chị vậy mà lại nhận hoa? Không phải chứ, vẫn có người tặng hoa cho chị? Ai có bản lĩnh như vậy?"

Giang Quân phịch một tiếng khép hồ sơ lại "Em cho rằng chị là Les?"

"Không phải, là lãnh cảm mà thôi, ha ha" Cô bé rụt rè nói "Rốt cuộc là ai ạ, làm cho nữ vương bệ hạ của chúng ta động lòng phàm "

"Bí mật" cô gảy hoa hồng mềm mại, cười tươi như hoa.
« Chương TrướcChương Tiếp »