Nửa Kiếp Hồng Nhan, Một Kiếp Du Ca

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tần Phong - Một lãng tử giang hồ với khuôn mặt hấp dẫn ánh nhìn của mọi thiếu nữ nhưng lại là người lãnh đạm nhất, vô tình nhất với một trái tim chưa từng biết rung động. Mạc Tình - Một thiếu nữ mang  …
Xem Thêm

Tần Phong rút tay mình lại, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Cho dù không thể nhìn thấy mặt trời mọc thì ít nhất cũng còn cơ hội ngắm mặt trời lặn lần cuối… Cho dù không thể bên nhau trọn đời trọn kiếp thì ít nhất cùng còn đêm cuối cùng. Đối với ta, như thế là đủ!”

Nàng nhét viên thuốc màu trắng lúc trước vào miệng Tần Phong, nắm lấy tay y, bước từng bước xuống võ đài.

Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt khϊếp sợ, vừa rút kiếm vừa lùi từng bước.

Điều này cho thấy tuy sáu năm trôi qua nhưng sức ảnh hưởng Du Minh Môn vẫn chưa hoàn toàn biến mất…

Hôm ấy, trước mắt nàng đều là màu đỏ. Không biết là do bầu trời âm u bị ánh chiều tà nhuộm đỏ hay là thế giới trước mắt nàng bị máu nhuộm đỏ.

Nàng không nhớ mình đã gϊếŧ chết bao nhiêu người, cũng không nhớ rõ Tần Phong đã nói bao nhiêu lần câu: “Đừng..”

Điều duy nhất mà nàng còn nhớ là:

“Cây hoa vàng đã trổ đầy hoa, mỗi ngày đến lúc chạng vạng là lại được mặt trời nhuộm thành ánh vàng kim..”



Lúc nàng đang định giao chiến với Nam Cung Bùi Âm thì Khúc Du đột nhiên ra tay, giúp nàng giữ chân Nam Cung Bùi Âm, còn những người khác của Nam Cung thế gia thì đứng về phía Nam Cung Lăng, không ai ra tay.

Đến khi Long Thừa Vân và Đường Kiệt chạy tới nơi thì nàng và Tần Phong đã xông ra khỏi vòng vây, thả người nhảy xuống từ đỉnh núi có mặt trời lặn.

….

Những đám may trắng ngàn năm vẫn cứ lượn lờ trên đỉnh Hoa Sơn.

Bầu trời đỏ ối như máu dần chìm trong màn đêm tối tăm, tĩnh mịch.

Mùa này vốn không phải lúc cây hoa vàng nở hoa nhưng trên cây lại trổ đây hoa vàng.

Tần Phong ngồi dưới gốc cây, nhẹ nhàng vuốt mái tóc hơi rối của Mạc Tình.

Một cơn gió ùa qua, thổi tung vạt áo trắng của y, làm rơi những chiếc lá đã chuyển vàng trên cây, mang đi chút linh hồn thê lương.

“Tình nhi, sau khi ta chết, nàng phải chấn hưng Du Minh Môn, biến giấc mơ ngày xưa của nàng trở thành sự thật.”

“Ta chỉ muốn chàng có thể sống tiếp!”

“Ta có sống tiếp thì cũng chỉ còn lại sự áy náy và tự trách mà thôi.” Nhìn những chiếc lá cuốn theo cơn gió, trong đầu Tần Phong lại đột nhiên hiện lên bóng người u buồn đứng dưới gốc cây hoa vàng, mang nụ cười làm say lòng người khi chạy về phía y. “Tình nhi, ta không đáng để nàng yêu thương, bởi vì từ đầu tới cuối ta chưa từng yêu nàng, đối với nàng, ta chỉ có sự áy náy và trách nhiệm.”

Nàng cố nén nước mắt, gật đầu.

“Người như ta không xứng để có được tình yêu của nàng, càng không xứng để nàng đau lòng. Vì thế hãy hứa với ta, phải sống cho tốt….”

“Chàng yên tâm, ta sẽ tiếp tục sống thật hạnh phúc!”

“Nhớ đó! Kiếp sau đừng yêu phải loại đàn ông không có trái tim như ta…”

“Nhất định sẽ không!”

Máu nhuộm đẫm làn váy trắng tinh của Mạc Tình, đây là ngụm máu cuối cùng của Tần Phong…

Tình là thứ động lòng người nhất, nàng tên Mạc Tình nhưng cả đời lại khổ vì tình.

Gió là thứ vô tình nhất nhưng lại vì tình mà dừng bước, cuối cùng biến mất trong không khí.

Gió đã đi qua nhưng lá vẫn cứ rơi lả tả. Dưới gốc cây còn một dáng người cô độc – Lạc Vũ Minh – kẻ sống sót nhưng đau đớn hơn là phải chết.

Hắn ngẩn ngơ đứng đó mà nhìn Mạc Tình.

Nữ tử thích mặc y phục màu trắng, nằm sõng soài bên cửa sổ để gió thổi bay đám lá vàng.

Nữ tử trung trinh với tình yêu, đến chết vấn không thay đổi. Đáng tiếc người nàng yêu có chết cũng không chịu để nàng biết y vẫn luôn yêu nàng!

Hắn giày vò, hành hạ nàng suốt sáu năm qua là bởi vì hắn hận sự cố chấp, đến chết cũng không thay đổi của nàng, hận nàng ngày ngày đối diện với hắn nhưng trong lòng luôn nhớ đến người đàn ông khác.
Chương 9: Lời kết
Bạch Đồng trải một cuốn sách còn trắng ra, cầm bút lên, cẩn thận viết vào mấy chữ.

Chuyện giang hồ - Quyển thứ hai: Du Minh Môn

Từ khi Du Minh Môn xuất hiện trên giang hồ liền dấy lên gió tanh mưa máu, sau đó tiêu diệt các đại môn phái…

Mấy năm sau, Du Minh Môn lại trỗi dậy lần nữa, nhưng lập thêm điều thứ nhất trong môn quy: “Hễ là người của Du Minh Môn thì nhất định không được động lòng yêu thương, kẻ nào làm trái không tha.”

Môn chủ của Du Minh Môn lại tái xuất giang hồ, tiêu diệt Đường Môn, ba ngày sau gϊếŧ bảo chủ Long Thừa Vân của Long Gia Bảo, bảy ngày sau quyết đấu với Nam Cung Bùi Âm của Nam Cung thế gia.

Trong vòng hai mươi năm sau đó, không ai có thể đấu lại Du Minh Môn!

Nam Cung Lăng đợi nàng viết xong thì cầm lấy quyển sách đọc thật kĩ, nhìn thấy kết cục thì không khỏi nhíu mày, hỏi: “Tại sao không viết sự thật?”

Bạch Đồng ngồi thẳng người, bưng chén trà Bích La Xuân còn nóng hổi bên cạnh.

“Lúc còn rất nhỏ, ta đã từng được ông kể cho nghe một câu chuyện. Trước đây rất lâu, có một người dùng cả đời mình đi khắp nơi để tìm “sư thật”. Người này vượt qua trăm sông ngàn núi, cuối cùng tìm thấy một con quái vật có bề ngoài cực kỳ đáng sợ trong một hang động. Con quái vật kia há mồm tanh tưởi ghê rợn nói với người đó: Ta chính là “sự thật”. Quái vật nói: Ta có thể tha cho ngươi, nhưng sau khi rời khỏi đây ngươi phải nói với người khắp thiên hạ rằng ta là thứ đẹp đẽ nhất trên thế gian này, để cho tất cả mọi người đều phải đến tìm ta….
Chương 10: Ngoại truyện 1
Hôm ấy khi Khúc Du tìm thấy Mạc Tình và Tần Phong trên đỉnh Hoa Sơn thì đã là hoàng hôn ngày thứ hai kể từ khi bọn họ rời khỏi Long Gia Bảo.

Trên vách đá cheo leo, trơ trọi, Mạc Tình đang ôm Tần Phong, ôm rất chặt. Mặc cho lá vàng rơi phủ khắp người nàng vẫn ngồi bất động. Trên gương mặt nàng không hề có một giọt lệ nhưng trong mắt chỉ còn vẻ tuyệt vọng như tro tàn. Cách đó không xa, Lạc Vũ Minh cũng đứng yên không động đậy, mái tóc rối tung. Vẻ mặt của hắn hơi khác thường, ánh mắt vô hồn nhìn về phái xa xa, miệng còn lẩm bẩm những câu khó hiểu: “Chết rồi cũng tốt. Chết rồi cũng tốt….”

Khúc Du cả kinh, vội vã lao đến bên Mạc Tình nhìn thật kĩ Tần Phong đang nằm trong lòng nàng. Hai mắt y nhắm lại, trên môi vương nụ cười nhẹ, nhìn giống như đang ngủ say, hơn nữa còn mơ một giấc mơ rất đẹp.

Khúc Du cúi người, đặt tay lên cổ tay y thăm dò kinh mạch. Cánh tay cứng ngắc và lạnh lẽo của y đã không còn chút dấu hiệu của sự sống. Mặc dù Khúc Du luôn đổ hết mối hận diệt môn của Du Minh Môn lên đầu Tần Phong, ước gì y chết không chỗ chôn thân nhưng lúc này, khi thật sự chứng kiến cái chết của y, nàng bỗng thấy thương cảm. Thương cảm cho Mạc Tình và cũng cảm thương cho mối tình si không có kết thúc tốt đẹp này của họ.

Cúi đầu nhìn Mạc Tình, cổ họng Khúc Du trở nên khàn khàn. Nàng thì thầm an ủi: ‘Môn chủ, người chết thì không thể sống lại được. Hắn truyền toàn bộ nội lực của mình cho người là muốn người có thể tiếp tục sống tốt.”

Mạc Tình gật đầu, nhẹ nhàng áp sát mặt mình vào mặt Tần Phong. “Ta biết. Ta chỉ muốn ôm chàng thêm một lát. Bao năm qua, ta cứ ngỡ rằng mình không còn cơ hội để ôm chàng , ngắm chàng như thế này nữa…”

“…” Đây chính là cơ hội cuối cùng của nàng.

Khúc Du lẳng lặng lui ra sau, đứng bên cạnh nàng, không quấy rầy nữa.

Trời tối rồi lại sáng. Lá cây rơi rụng lại phủ thêm một tầng dày. Lạc Vũ Minh cứ đi quanh vách núi, khi thì cười, khi thì khóc, giống như đã phát điên vậy.

Mạc Tình vẫn không nhúc nhích, chỉ ôm chặt Tần Phong.

Dưới ánh ban mai ấm áp, Khúc Du ngắm nhìn Mạc Tình. Trong mắt người trong giang hồ, thậm chí trong mắt Tần Phong, vị môn chủ Du Minh Môn từng làm cho người trong võ lâm nghe thấy phải biến sắc mặt này chính là một ác ma bản tính khát máu, gϊếŧ người không gớm tay, là một nữ ma đầu người người đều muốn tiêu diệt nhưng thật ra, trong mắt Khúc Du, nàng không phải như thế. Nàng chỉ là một nữ nhân mang theo nguồn gốc của tai họa khi đến với thế giới này…

Thêm Bình Luận