Nửa Kiếp Hồng Nhan, Một Kiếp Du Ca

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tần Phong - Một lãng tử giang hồ với khuôn mặt hấp dẫn ánh nhìn của mọi thiếu nữ nhưng lại là người lãnh đạm nhất, vô tình nhất với một trái tim chưa từng biết rung động. Mạc Tình - Một thiếu nữ mang  …
Xem Thêm

Sau ba năm đánh ngoài sáng, đấu trong tối, chém chém gϊếŧ gϊếŧ, cuối cùng thì Lạc Vũ Minh cũng thành công, đoạt lại tất cả những gì lẽ ra phải thuộc về mình.

Trong buổi lễ mừng công, Lạc Vũ Minh dẫn nàng lên nơi cao nhất, đón nhận sự bái lạy của hàng vạn người. “Cô thấy rõ rồi chứ? Ta làm được! Ta đã làm được rồi!”

Trong bữa tiệc ăn uống say sưa đêm hôm ấy, ai nấy đều uống rất nhiều rượu, mà uống nhiều nhất chính là Lạc Vũ Minh và Lam Hạo.

Lạc Vũ Minh luôn nắm chặt tay cô, cười to không dứt. “Cuối cùng thì ta cũng lấy lại được những gì thuộc về ta, cô thấy rõ rồi chứ?”

“Cô ta không thấy đâu, cô ta đã chết rồi!”

“Cô… cô im miệng cho ta!”

Mạc Tình hoàn toàn không để ý đến sự phẫn nộ của Lạc Vũ Minh mà nhìn thật kĩ Lam Hạo. Hắn ngồi ở một góc cách nàng rất xa, lẳng lặng uống hết chén này đến chén khác, thờ ơ nhìn những người khác vui vẻ cười nói, giống như thành công này không phải do hắn dùng máu và tính mạng để đổi lấy vậy.

“Cô nhìn huynh ấy làm gì?” Lạc Vũ Minh lớn tiếng quát.

“Có vẻ ngươi rất nể trọng hắn.”

“Cô đừng hòng giở trò!”

Nhìn vẻ mặt đầy cảnh giác của Lạc Vũ Minh, tâm trạng của Mạc Tình bỗng tốt hơn rất nhiều.

Đương nhiên nàng sẽ không rảnh tới mức tự hạ thấp mình đi quyến rũ đàn ông. Có điều, thỉnh thoảng dùng cách thức này để khiến Lạc Vũ Minh tức giận cũng là một sự lựa chọn không tồi.

Mấy tháng sau, không biết đây là lần thứ mấy bị Lam Hạo bắt lại, Mạc Tình bình tĩnh ngồi xuống, rót cho mình một chén nước để làm nhuận cổ họng đang khô khốc vì quá trình trốn chạy.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn Lam Hạo đang đứng sừng sững trước mặt mình như một pho tượng, hỏi bâng quơ: “Có khát không? Có cần uống chén nước không?”

Đây là lần đầu tiên nàng mở miệng nói chuyện với hắn nên có vẻ Lam Hạo hơi ngạc nhiên. Hắn đằng hắng một tiếng rồi quay người đi ra ngoài.

“Ngoại trừ đi bắt ta thì ngươi không có chuyện gì để làm sao?” Mạc Tình hỏi

“Nếu không phải đi bắt cô thì ta còn có rất nhiều chuyện phải làm… ít nhất lúc này có thể trông coi kỵ binh tập luyện.”

“Vậy được rồi, lần sau khi ngươi bận rộn thì cứ báo trước với ta một tiếng.”

“Được!”

Hắn nói xong thì cung kính lui ra ngoài, nhẹ nhàng kéo tấm rèm che trước cửa lại, ngăn cách nàng với thế giới bên ngoài.

Còn Mạc Tình ngây người một lúc mới hoàn hồn. Thì ra Lam Hạo không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài của hắn!

Vào một đêm sấm vang chớp giật, mưa gió bão bùng rất hiếm thấy ở vùng quan ngoại này, Mạc Tình giật mình tỉnh lại từ trong giấc mộng. Trong mơ, nụ cười của Tần Phong vẫn rõ mồn một, khiến nàng đau đến nỗi gần như nghẹt thở. Nàng còn nhớ như in cái đêm mưa gió ấy, Tần Phong cũng từng nói sẽ cho nàng một gia đình ấm áp, khiến nàng không bao giờ cô độc nữa.

Nàng đã tin tưởng, cho nên mới có tình cảnh ngày hôm nay!

Nỗi tủi thân, uất ức bỗng trào dâng trong lòng, nàng bất chấp tất cả xông ra ngoài mưa bão, trong đầu chỉ có một ý nghĩ là phải đi tìm Tần Phong, phải nói cho y biết nàng chưa từng phản bội y, hôm đó là do Lạc Vũ Minh hạ độc vào thức ăn của nàng, không nàng tỉnh lại sau cơn hôn mê thì thấy người trần trụi, hơn nữa trước mắt toàn là những cảnh tượng kỳ ảo khiến nàng k thể kiềm chế được cảm xúc của mình, tự dưng cảm thấy hưng phấn, tự dưng muốn bật cười.

Nàng không hiểu tại sao Lạc Vũ Minh lại làm như vậy, cho đến khhi nhìn thấy Tần Phong xuất hiện ngoài cửa thì nàng mới hiểu ra mọi chuyện đều là cái bẫy mà Lạc Vũ Minh đã giăng ra.

Nàng muốn giải thích với Tần Phong nhưng lại phát hiện chính mình hoàn toàn không thể nói chuyện, cả người chìm trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ…

Sau này nàng mới biết đó là do chất độc của hoa mạn đà la.

Nàng phải nói tất cả với Tần Phong, nàng muốn y biết rằng mình chưa bao giờ phản bội y.

Nhưng Mạc Tình vừa định bước chân ra khỏi cửa thì bọn thị vệ đã chặn ngay trước mặt. Ấy vậy mà nàng bất chấp đao kiếm sáng loáng trước mặt mình, cứ xông lên như điên dại.

Bọn thị vệ thấy thế thì rất hoảng hốt, vội vã thu kiếm, đuổi theo ngăn cản nàng.

Nàng giống hệt đứa con nít, vừa khóc lóc vừa giãy giụa. “Thả ta ra, các ngươi còn dám ngăn cản ta thì ta sẽ chết trước mặt các ngươi!”

“Thả ra đi!” Lam Hạo quát lớn một tiếng, bọn thị vệ lập tức buông tay, cung kính lùi lại, thấy nàng bỏ chạy cũng chỉ biết đưa mắt nhìn nhau chứ không dám nhúc nhích.

Mạc Tình chạy không được bao lâu thì không còn hơi sức ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó nhọc, chân lảo đảo rồi ngã xuống bãi cát lầy lội. Nàng chưa bao giờ tuyệt vọng đến thế, bởi vì nàng đã hiểu rõ một chuyện, với sức lực của mình thì không bao giờ có thể chạy thoát khỏi sa mạc mênh mông này…

Tia hy vọng giúp nàng gắng gượng chống chịu với nghịch cảnh đã tan biến, áp lực và uất ức bị đè nén bao năm qua bỗng trào lên, nàng gục xuống đất khóc thật to, tiếng khóc vang lên rõ ràng giữa tiếng mưa rền gió giật.

Mưa miền quan ngoại lạnh như nước đá, đập vào người lạnh đến thấu xương.

Gió miền quan ngoại… đủ để đóng băng mọi ngọn lửa nhiệt tình, giống như trái tim Tần Phong vậy.

Nàng khóc đến nỗi khản cả giọng, ho khù khụ, thần trí dần mơ hồ, không còn tỉnh táo nữa.

Mạc Tình mơ màng cảm nhận được phía sau có người đang bước về phía mình với tốc độ rất chậm, sau đó ngồi xuống trước mặt nàng. Nàng lập tức níu chặt lấy tay áo của người đó, gọi: “Tần Phong?! Tần Phong…”

Lam Hạo bế nàng lên, vén rèm đi vào trong lều, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường. Hắn định rút tay mình về nhưng phát hiện Mạc Tình vẫn níu thật chặt, chết cùng không chịu buông nên không giật tay lại nữa.

Mạc Tình thở một hơi, nén cơ ho xuống. “Tần Phong, chàng sống có tốt không?”

Gương mặt khôi ngô, tuấn tú của Lam Hạo thoáng nhăn lại, hai tay vịn chặt vào mép giường, trả lời: “Tốt”

“Có cảm thấy cô đơn không?”

“Không!” Lam Hạo lặng lẽ lắc đầu, ánh mắt bắt đầu mông lung.

“Vậy có còn nhớ đến ta không?”

Hắn giơ một cánh tay ra, nhẹ nhàng vỗ về bàn tay đang níu chặt vì bất lực của nàng. “Nhớ…”

Gió lốc vô tình, đêm mưa tối đen như mực nhưng nàng lại cảm thấy ấm áp, rồi lại cảm thấy mình yếu đuối.

Nàng nhắm mắt lại, hỏi tiếp: “Chàng không có gì để nói với ta sao?”

“Nàng sống có tốt không?”

Mạc Tình im lặng thật lâu, sau đó mới gật đầu thật mạnh. “Tốt!”

“Có cảm thấy cô đơn không?”

Nàng ra sức lắc đầu, nhưng một giọt lệ lại rơi xuống mu bàn tay của Lam Hạo. “Không!”

“Vậy có còn nhớ đến ta không?”

Nàng cắn môi, khóe miệng nhếch lên, nơi khóe mắt vẫn còn vết nước mắt. “Không nhớ! Không nhớ nổi nữa rồi!”

Lam Hạo đột nhiên ôm nàng vào lòng. L*иg ngực của hắn rộng lớn và vững chãi, tim đập mạnh mẽ. Nàng biết vòng tay ấy có thể che mưa chắn gió cho nàng, có thể đem lại cho nàng sự bình yên, chỉ có điều nó không có mùi hương của Tần Phong.

“Cảm ơn!” Nàng thả tay áo hắn ra, nhẹ nhàng đẩy hắn cách xa mình. “Cảm ơn ngươi.. . Lam Hạo!”

Từ sau đêm đó, nàng cứ ho mãi mà không có dấu hiệu chuyển biến, thời gian ngủ vào ban đêm càng ngày càng ngắn.

Nàng không nhớ đã khám bao nhiêu đại phu, cũng không nhớ đã uống bao nhiêu bát thuốc đắng ngắt nhưng bệnh tình vẫn không khá lên, ngược lại ngày càng nặng.

Vào một đêm đông giá rét, nàng trằn trọc không ngủ yên được nên dựa vào giường lắng nghe tiếng bước chân mạnh mẽ bên ngoài lều của mình. Từng tiếng, từng tiếng vang lên, hòa nhịp với tiếng tim đập, tiếng hít thở của nàng..

Nàng kéo chặt chiếc áo khoác lông cừu trên người. Đây là thứ Lam Hạo đã mang tới cho nàng ấy mấy ngày trước. Tuy hắn nói là Lạc Vũ Minh đưa cho nàng nhưng nàng biết, Lạc Vũ Minh chỉ mong sao nàng chết rét trong mùa đông này cho rồi.

Khi trời gần sáng, cuối cùng nàng không kìm được nữa, đứng dậy ra vén rèm cửa.

Thêm Bình Luận