Nửa Kiếp Hồng Nhan, Một Kiếp Du Ca

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tần Phong - Một lãng tử giang hồ với khuôn mặt hấp dẫn ánh nhìn của mọi thiếu nữ nhưng lại là người lãnh đạm nhất, vô tình nhất với một trái tim chưa từng biết rung động. Mạc Tình - Một thiếu nữ mang  …
Xem Thêm

Mạc Tình cảm giác mình đang rơi nhanh xuống núi. Những đau khổ, bi ai đã trải qua trong đời lại lần lượt hiện lên trong đầu nàng. Nàng không sợ hãi, cũng không hối hận. Chết vì Tần Phong là kết cục tốt nhất đối với nàng.

Nhưng bất giác hai cánh tay mạnh mẽ ôm chầm lấy thân hình mảnh mai như liễu của nàng. “Tình Nhi!”

Mạc Tình mở mắt ra, không thể nào ngờ được rằng người đang ôm mình lại chính là Tần Phong.

Nàng còn chưa kịp nghĩ ra lý do thì bọn họ đã lăn xuống cái dốc thoai thoải giữa lưng chừng núi. Tần Phong ôm chặt nàng vào lòng, che chở không để cho đất đá làm nàng bị thương còn mình thì bị những cạnh sắc nhọn của đá vụn cắt vào da thịt. Mỗi viên đá gần như đều lưu lại vết máu của y.

Khi thế lăn của họ không còn nhanh nữa mà bắt đầu chậm lại thì Tần Phong vận chân khí, nắm lấy một tảng đá to, đặt chân làm bàn đạp rồi nhẹ nhàng bay xuống, đứng vững.

Y buông Mạc Tình ra, nhẹ nhàng giơ cánh tay đang rướm máu của mình lên, chạm vào vết thương trên cổ Mạc Tình, hỏi: “Có đau không?”

Mạc Tình lập tức rưng rưng nước mắ: “Tại sao chàng lại phải nhảy xuống theo ta?”

“Ta không cứu thì nàng sẽ chết.”

“Nếu sườn núi này dốc hơn một chút thì chàng cũng sẽ chết.”

Tần Phong hít sâu một hơi, rời ánh mắt sâu thẳm sang nơi khác: “Bởi vì ta đã hứa với cha của nàng rằng chỉ cần ta còn sống thì sẽ không để nàng phải chịu tổn thương.”

“Hứa hẹn, trách nhiệm, mắc nợ … Đối với ta, chàng chỉ có những cảm giấc ấy thôi sao?”

“Vậy nàng muốn những gì?” Tần Phong lạnh lùng nhìn nàng. “Đối với nàng thứ tình cảm nhỏ bé không đáng kể ấy có ý nghĩa gì sao?”

“Ta..”

Đúng vậy, có ý nghĩa gì nữa đâu!

Bầu trời tĩnh mịch, đáy cốc trống trải, người mình mong nhớ bao lâu nay gần ngay trước mặt, đây chẳng phải nguyện vọng lớn nhất của nàng rồi ư? Tình cảm y dành cho nàng rốt cuộc có bao nhiêu phần thật lòng, bao nhiêu phần áy náy đã không còn quan trọng nữa rồi.

Nàng buộc mình phải bình tĩnh lại, nhìn những vết thương đang rỉ máu trên người Tần Phong. Hôm nay là ngày rằm, trên trời không một gợn mây, ngàn vì sao lấp lánh, sáng nhất vẫn là ngôi sao rực rỡ ở phương đông, chiếu sáng những vết máu ghê rợn trên người Tần Phong.

“Chàng có mang thuốc trị thương bên người không?”

Tần Phong gật đầu, lấy từ bên hông ra một cái bình nhỏ, xinh xắn, đưa cho Mạc Tình. “Đa tạ!”

Nàng chậm rãi cởϊ áσ của Tần Phong, cố gắng nhẹ nhàng kiểm tra vết thương cho y. May mà y có nội lực bảo vệ cơ thể cho nên ngoại trừ vết thương ngoài da thì không có gì đáng ngại.

Nàng nhẹ nhàng lau vết máu cho y, thổi đi bụi đất dính trên miệng vết thương….

Nàng vô tình ngẩng đầu nhìn thì bắt gặp ánh mắt tràn ngập yêu thương của Tần Phong. Ánh mắt ấy không khỏi khiến nàng nhớ tới những ngày tháng khi Tần Phong còn chưa biết nàng là môn chủ của Du Minh Môn.

Lúc ấy, ánh mắt của Tần Phong cũng hệt như lúc này, thâm tình và hết sức trong sáng, không chút ý nghĩa đen tối.

Nàng tin rằng Tần Phong đã từng yêu mình, mặc dù chỉ có bảy ngày ngắn ngủi mà thôi..

Nàng đang định đưa tay lau sạch vết xước trên hông Tần Phong thì y đột nhiên lấy hai tay nàng, đè nàng ngã xuống tảng đá xanh lạnh lẽo.

Khi Mạc Tình nhìn thấy ánh mắt đỏ sòng sọc của Tần Phong, nàng lập tức đoán được y đang định làm gì. Nàng cuộn người lại, sự thân mật đột nhiên ập đến này làm cho nàng cảm thấy khó xử. “Đừng vậy mà!”

“Tại sao? Nàng có thể vụиɠ ŧяộʍ với hắn, tại sao không thể vụиɠ ŧяộʍ với ta?”

“Chàng!” Khi nhìn thấy ánh mắt đau khổ của Tần Phong, lửa giận ngút trời trong lòng nàng lập tức bị dập tắt. Nàng nhắm mắt lại, cười khổ: “Tại sao không thể à? Chàng muốn làm gì thì cứ làm đi, dù sao thì trong lòng chàng, ta chính là một ả đàn bà lăng loàn, dâʍ đãиɠ mà…”

Những lời nói sau đó bị cơn chấn kinh cắt ngang.

Không có dấu hiệu dự báo hay khúc dạo đầu, Tần Phong vội vàng cuốn váy của nàng lên, kéo quần của mình xuống, đi thẳng vào trong cơ thể nàng

Mỗi khi y tiến vào là cơ thể nàng bị đập vào tảng đá cứng và lạnh lẽo bên dưới, khiến xương cốt nàng như muốn rã rời..

Nàng nắm chặt túm cỏ mọc lên từ khe đá, cắn răng cố nén tiếng rên vì đau đớn. Tại sao nàng không thể có một khắc triền miêm ân ái với người mà nàng yêu nhất? Tại sao Tần Phong đối với nàng chỉ có sự chiếm hữu và phát tiết một cách vô tình?

Mỗi lần ra vào cơ thể nàng, y đều mang theo sự oán hận và khát vọng báo thù rất rõ ràng, bóp nát chút hy vọng mong manh cuối cùng của nàng. Rõ ràng y đang nói cho nàng biết giữa bọn họ đã không còn tình yêu!

Cơ thể Mạc Tình đau đớn như sắp mất đi sinh mạng . Chất lỏng sau lưng đã thấm qua làn áo, dính lên tảng đá bên dưới, không biết đó là mồ hôi hay là máu.

Nhưng nơi đau nhất trên cơ thể nàng lại chính là ngực, giống hệt như cái đêm sáu năm trước về vậy.

Nàng còn nhớ rất rõ sáu năm trước, Lạc Vũ Minh bắt nàng đi, nhốt nàng trong một căn phòng tối đen như mực, cho dù nàng đã nghĩ mọi cách vẫn không thể thoát ra được.

Cuối cùng, nàng thôi không vùng vẫy nữa mà quỳ dưới đất cầu xin hắn, xin hắn cho mình đi gặp Tần Phong lần cuối cùng, dù chỉ là đứng nhìn từ xa.

Nàng cứ quỳ như thế suốt ba ngày ba đem, đến nỗi hai chân tê rần như bị kim châm, không còn cảm giác gì nữa. Không biết Lạc Vũ Minh bị nàng làm cho cảm động hay là muốn cho nàng tuyệt vọng mà hắn đã dẫn nàng đi gặp Tần Phong.

Đó cũng là một đêm trăng rằm, tiếng cười đùa vui vẻ của rất nhiều nữ tử không ngừng vang lên….

Nàng đứng bên ngoài cửa sổ, nhìn Tần Phong ôm một cô gái đang khỏa thân.

Có một khoảnh khắc, ánh mắt Tần Phong lướt qua nơi nàng đang đứng, đáng tiếc y nhanh chóng nhắm mắt lại, tiếp tục cuộc vui vẻ, hoàn toàn không nhìn thấy nàng.

Lạc Vũ Minh nói cho nàng biết: “Một năm nay Tần Phong si mê cô gái đó, quên cả đường về cho nên mới lạnh nhạt với cô.”

“Ta không tin!” Có chết nàng cũng không tin. Thời gian đó, ngày nào nàng cũng cầu xin Lạc Vũ Minh dẫn mình đi kỹ viện ấy, mỗi lần nhìn thấy đều là những hình ảnh khiến trái tim nàng tan nát, cuối cùng nàng cũng phải tin, vứt bỏ ảo tưởng của mình, hoàn toàn hết hy vọng vào cuộc tình này.

Sau đó, Lạc Vũ Minh không thèm để ý tới sự phản đối của nàng, đưa nàng đến đại mạc, thậm chí còn phái hơn một trăm binh lính thay phiên nhau canh chừng nàng, không cho nàng ra khỏi doanh trướng một bước. Sa mạc mênh mông hoàn toàn cắt đứt hy vọng được gặp lại Tần Phong của nàng…

Cuối cùng thì cuộc ân ái không tình yêu kia cũng kết thúc. Nàng chống người ngồi dậy, cúi đầu vuốt lại mai tóc hơi rối của mình, giấu nước mắt sau mái tóc dày óng ả.

“Chàng hài lòng rồi chứ? Cảm giác báo thù thế nào?”

“Vui lắm! Đương nhiên là vui rồi.” Tần Phong đưa tay ôm nàng vào lòng, nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng lên “Không có nữ nhân nào có thể làm ta sung sướиɠ đến thế.”

Câu nói này như lưỡi dao xé toang l*иg ngực của nàng, lôi trái tim chân thành của nàng ra rồi giẫm nát.

Sáu năm qua, gần như ngày nào Lạc Vũ Minh cũng đem chuyện Tần Phong thay nữ nhân như thay áo ra để đả kích nàng, thế nhưng nó không thể khiến nàng tan tác cõi lòng như câu nói này của Tần Phong.

Nàng không quan tâm mình đã hy sinh, trả giá những gì cho y, nhưng nàng không muốn mình chỉ là một trong số những nữ nhân làm cho y cảm thấy sung sướиɠ…

“Tần Phong, trong số những người đàn bà của chàng, không người nào có thể giữ trái tim chàng sao?”

“Nàng nói xem!” Tần Phong nắm lấy thắt lưng của nàng, kéo áo của nàng xuống, những nụ hôn mạnh mẽ và cuồng nhiệt để lại những dấu vết rõ rệt trên làn da mềm mại của nàng. “Nàng là nữ nhân đầu tiên của ta, là người đầu tiên cho ta biết thế nào là đê mê, sung sướиɠ, cũng là người đầu tiên khiến ta hiểu được thế nào là đau đến tê tái cõi lòng..”

Thêm Bình Luận