Gây chấn động võ lâm không phải vì người xuất giá là con gái của minh chủ võ lâm mà là vì người cưới nàng ta chính là Tần Phong – lãng tử giang hồ – người luôn có những tin tức khiến người ta bàn tán say sưa sau những buổi trà dư tửu hậu, người mà…
Có quá nhiều tin đồn về y, mà thứ không đáng tin nhất trên giang hồ lại chính là những lời đồn đại.
Kỳ Vân trấn vốn chỉ là một trấn nhỏ xa xôi ở phương Bắc, không giàu có, tươi đẹp như Tô Châu, Hàng Châu, cũng không xa hoa, rực rỡ như kinh thành.
Con phố dài lát bằng đá tảng gồ ghề, nhấp nhô mang màu xám tang thương, buồn bã. Bên đường có hàng loạt những quán rượu nhỏ chen nhau, khách điếm thì đâu đâu cũng có, tiếng ầm ĩ, huyên náo cứ đan xen, pha tạp.
Rõ ràng đây chỉ là một thị trấn nhìn chẳng hề đặc biệt nhưng trong mắt người giang hồ, nó lại là biểu tượng của quyền lực tối thượng. Bởi vì cứ bốn năm một lần, đại hội võ lâm lại được tổ chức ở đây. Mọi chuyện trong giang hồ đều được giải quyết tại Long Gia Bảo nằm trong thị trấn nhỏ này.
Ngày hôm ấy, có một thiếu nữ thanh tú đến cái trấn này. Vừa nhìn là biết nàng từ nơi khác đến bởi trong đôi mắt lanh lợi của nàng ta lúc nào cũng ánh lên vẻ hiếu kỳ, khi đi qua mỗi quán rượu đều đưa mắt dòm ngó. Nàng ta chính là Bạch Đồng – cháu gái duy nhất của Bạch Hiểu Sinh.
Khi đi qua một quán rượu hết sức bình thường, Bạch Đồng lại đưa mắt nhìn vào trong, nhưng vừa liếc một cái, nàng ta đã lập tức dừng bước, ánh mắt như bị đóng đinh vào chàng trai đang ngồi uống rượu một mình trong góc vắng.
Tuy bộ quần áo xanh trên người không hề bắt mắt nhưng nó lại không che giấu được sức hấp dẫn trời sinh của chàng ta. Gương mặt hoàn hảo đến mức không chê vào đâu được dù là ngắm từ góc nào. Đôi mắt xa xăm thăm thẳm, đôi mày kiếm oai phong, nụ cười lơ lửng bất định trên môi…
Nếu trong tay chàng ta không nắm chặt Thanh Phong kiếm thì có lẽ tất cả mọi người sẽ lầm tưởng chàng ta là một thư sinh nho nhã chứ không phải một kiếm khách.
Chính y là người đã khiến người người nô nức kéo nhau tìm đến thị trấn nhỏ này: Tần Phong.
Như thường ngày, Tần Phong vẫn ngồi ở vị trí dành riêng cho mình trong cái góc của cái quán hơi cũ nát này để uống rượu, giống như chuyện thành thân gây ra tin tức huyên náo kia không hề liên quan đến mình.
“Haizz, sao lãng tử đều không thể không dính dáng tới ba thứ: kiếm, rượu và mỹ nhân thế nhỉ?” Bạch Đồng lẩm bẩm bên cạnh Tần Phong với giọng đầy ẩn ý.
Thấy Tần Phong không hề để ý tới những lời của mình, Bạch Đồng cũng không hề cảm thấy xấu hổ mà ngồi xuống trước mặt y, sau đó nói tiếp: “Sao không mời ta uống một chén chứ? Đừng quên ta từng giúp huynh!”
Tần Phong đưa ánh mắt lãnh đạm nhìn nàng ta, môi thoáng cong lên. “Sao ông của cô nương lại để cô chạy tới đây một mình thế?”
“Đương nhiên là ta lén chạy tới đây rồi. Nếu bỏ lỡ đại hội võ lâm long trọng này thì đáng tiếc biết bao!”
“Có gì đáng để xem đâu chứ! Toàn là những chuyện nhàm chán mà thôi.”
Đôi mắt to tròn của Bạch Đồng càng mở lớn. Nàng ta không dám tin vào tai mình. Bảo chung thân đại sự là chuyện nhàm chán, e là chỉ có mình Tần Phong.
Từ nhỏ đã được đọc những chuyện bí mật trong võ lâm nên dù chưa bước vào giang hồ thì Bạch Đồng vẫn có thể nhìn thấu người trong giang hồ hơn bất cứ ai.
Nàng ta ghét những kẻ tự xưng là quân tử, miệng luôn nói chuyện nhân nghĩa đạo đức, ghét những hiệp khách tự cho mình là đúng, ghét những kẻ tiểu nhân vì tranh đoạt danh lợi mà nịnh hót, bợ đỡ. Tóm lại là nàng ta ghét những kẻ trong giang hồ.
Người duy nhất khiến nàng ta kính trọng đôi chút chính là Tần Phong. Cho dù những chuyện có liên quan tới lai lịch, kinh nghiệm từng trải và tin đồn tình ái của y đã được viết kín hai cuốn sách thì Bạch Đồng vẫn cảm thấy người trong cuốn sách ấy không hoàn toàn chân thật, Tần Phong vẫn là câu đố chưa được giải đáp.
Để không khí không gượng gạo, Bạch Đồng đành phải chuyển đề tài từ “những chuyện nhàm chán” sang chuyện khác. “Tìm được người mà huynh muốn tìm chưa?”
“Vẫn chưa. Ngay cả ông của cô nương mà cũng không có tin tức của hắn thì sao ta có thể tìm được?”
“Vậy…” Bạch Đồng đang định hỏi y muốn tìm Lạc Vũ Minh để làm gì thì bỗng phát hiện Tần Phong đang thất thần, cứ nhìn chằm chằm ra cửa, trong ánh mắt thờ ơ, lãnh đạm thường ngày có thêm vẻ ngơ ngác khiến người ta không sao hiểu nổi. Bàn tay đang cầm chén rượu của y cũng khẽ run.
Nếu không có vài giọt rượu rớt xuống mặt bàn thì có lẽ Bạch Đồng đã không thể nào tin nổi người được đồn đại là đối mặt với cái chết cũng không hề đổi sắc mặt như Tần Phong cũng biết run rẩy.
Người ông am hiểu mọi chuyện trên đời của nàng ta từng nói: Đối với người trong giang hồ, chỉ một khoảnh khắc thất thần hay run rẩy là đã đủ để lấy mạng người đó.
May mà nàng ta không phải là người chuyên rình cơ hội để gϊếŧ y, nếu không, có lẽ bây giờ y đã là một cái xác.
Giang hồ chính là nơi đáng sợ thế đấy, lúc nào cũng phải đề phòng, cảnh giác những kẻ muốn gϊếŧ mình.
Nàng ta tưởng rằng sở dĩ Tần Phong có thể sống tới giờ là vì y không bao giờ thất thần, không bao giờ run rẩy.
Bạch Đồng tò mò nhìn về hướng mà y vừa nhìn lúc nãy. Thì ra Long đại tiểu thư đang đi về phía này. Đó là Long Thanh Nhi – con gái duy nhất của Long Thừa Vân, vị hôn thê của Tần Phong.
Long Thanh Nhi xuất thân danh môn nên mỗi hành động, cử chỉ đều mang vẻ cao ngạo của danh môn khuê nữ. Bộ y phục màu đỏ tươi tôn lên vóc dáng cao ráo, mảnh mai của nàng ta. Dung nhan kiều diễm như đóa hồng ấy quả thực có thể gọi là mỹ nhân hiếm thấy trong giang hồ.
Điều kỳ lạ là bên cạnh nàng ta còn có một thiếu niên mặt mày rạng rỡ, dáng vẻ hiên ngang. Nếu không mang ra so sánh với Tần Phong thì người này cũng có thể gọi là một thiếu niên anh tuấn.
“Là người trong lòng của huynh à?” Bạch Đồng tinh nghịch nháy mắt hỏi nhưng thầm nghĩ: Rõ ràng là rất để tâm, vậy mà ngoài miệng lại bảo thành thân là chuyện nhàm chán!
“Ừ.” Tần Phong bưng chén rượu lên, do dự giây lát rồi lại đặt xuống. Ánh mắt y tập trung vào làn nước đang sóng sánh trong đó. Có thể thấy y đang xao động nhưng lại không thể nhận ra y đang buồn, vui hay giận dữ.
Bỗng nhiên y vứt lại một thỏi bạc rồi cúi đầu đi vòng qua Long Thanh Nhi, khiến nàng ta hụt hẫng. Y cũng đi lướt ngang qua một nữ tử áo trắng phía sau Long Thanh Nhi, sau đó vội vã ra ngoài.
“Đợi ta với!” Bạch Đồng nôn nóng chạy theo. Vì quá hấp tấp nên đã bất cẩn đυ.ng trúng một người có cơ thể yếu đuối.
“Xin lỗi cô nương!” Vừa ngước lên, Bạch Đồng lập tức ngây người… Trên đời này còn có người như thế sao?
Bạch Đồng không thể chỉ dùng từ “đẹp” để hình dung về nữ tử này. Làn áo mỏng bằng lụa trắng nhẹ nhàng tung bay theo gió, mái tóc đen nhánh được búi lên lỏng lẻo, hờ hững, chỉ chừa lại một lọn tóc nhỏ trước ngực, thoạt nhìn vừa mềm mại vừa rất ý nhị.
Làn da trắng trẻo của nàng ta còn bóng bẩy, mịn màng hơn cả bạch ngọc. Đôi môi đỏ thắm trông như đang mỉm cười nhưng lại không thấy niềm vui. Gương mặt nàng ta toát lên vẻ quyến rũ phong tình nhưng ánh mắt lại hư vô, xa xăm, gây cảm giác cô đơn rất khó tả…
Đôi mắt ấy khiến Bạch Đồng vừa nhìn thấy là lập tức ngộ ra thế nào gọi là nhất tiếu khuynh thành, mê đắm lòng người. Vẻ đẹp ấy khiến thế nhân phải kinh thán, làm cho người ta phải yêu thương, trân trọng.
Khi Bạch Đồng nhớ tới Tần Phong thì không biết y đã đi về hướng nào rồi.
Một chàng trai có vóc người cao lớn đỡ lấy nữ tử áo trắng, dịu dàng nói: “Nương tử, nàng không sao chứ?”
Giọng của hắn ta không lớn lắm nhưng mọi người trong quán rượu đều nghe thấy rất rõ ràng. Cho nên sau đó, những tiếng tấm tắc không ngừng vang lên kèm theo vẻ mặt ngưỡng mộ của tất cả đàn ông trong quán.
Nhưng dường như nữ tử kia không nghe thấy mà chỉ nhìn ra ngoài cửa quán rượu, để rồi một giọt lệ trong suốt, lấp lánh trượt dài trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần.