“Không đâu, ta nhất định sẽ cứu được chàng!”
Tần Phong lắc đầu bất lực. “Ngay cả Đường Kiệt cũng không giải được thì còn ai có thể…”
“Đường Kiệt? Hắn không giải được…” Sắc mặt Mạc Tình trở nên tối sầm. Bỗng nhớ ra điều gì, nàng vội nói: “Còn một người có thể giải được.”
“Đừng làm chuyện ngốc nữa! Nàng có biết Quỷ Y là người thế nào không? Ông ta chỉ biết gϊếŧ người, trước nay chưa từng cứu người.”
Mạc Tình thất thần một lát rồi nói tiếp: “Ta biết, nhưng ngoài ông ấy thì không ai có thể cứu chàng được nữa.”
“Có đi cũng tốn công vô ích thôi.”
“Bất luận thế nào thì ta cũng phải thử.”
*
* *
Trên chiếc xe ngựa đang lao nhanh như bay, Mạc Tình chống cằm ngồi thừ người, đầu óc cứ nghĩ vẩn vơ, chân mày thì nhíu chặt.
Có vẻ như nàng đang lo âu, nhưng dường như không phải đang lo lắng cho thương thế của Tần Phong.
Tần Phong đưa tay khoác lên đôi vai gầy của nàng, ân cần hỏi: “Nàng đang nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ xem ông ấy có cứu chàng không.” Ánh mắt của Mạc Tình đầy vẻ lo lắng. Nàng sốt ruột vân vê những ngón tay, lẩm bẩm một mình: “Ông ấy sẽ cứu chàng. Chắc chắn sẽ như thế…”
“Tình Nhi, hãy hứa với ta, ta chết rồi thì nàng đừng lạm sát người vô tội, đừng sống một cuộc sống lạnh lẽo, cô độc nữa.”
“Không, chúng ta sẽ mãi mãi không rời xa nhau, bất luận sống hay chết…”
Mãi mãi không rời xa nhau… bất luận sống hay chết… Đây là câu nói cảm động nhất mà y đã nghe trong đời này. Có câu nói này của Mạc Tình, y còn cầu mong gì nữa chứ!
Vừa đến đỉnh Đoạn Trường Nhai, Mạc Tình liền bất chấp tất cả, hét to: “Ngô Tử Hân, ông ra đây! Ra đây cho ta…”
Nàng hét đến khản cả giọng nhưng đáp lại lời nàng chỉ là tiếng vang vọng từ trong sơn cốc.
“Thôi đi, ông ấy sẽ không ra đâu.”
“Không, ông ấy sẽ ra!” Nàng đột nhiên quỳ phịch xuống đất, cầu xin: “Xin hãy cứu chàng, tôi van ông hãy cứu lấy chàng…”
Tần Phong không thể đứng nhìn được nữa nên cố nén cơn đau dữ dội, kéo áo nàng đứng dậy. “Đừng làm thế… Có thể chết bên cạnh nàng là ta đã…”
Y còn chưa nói xong thì một người đàn ông đầu tóc bù xù không biết từ đâu bỗng xuất hiện, ôm chặt lấy Mạc Tình, reo lên như một gã điên: “Cuối cùng thì con cũng tha thứ cho ta rồi, cuối cùng con cũng chịu về rồi ư?”
Mạc Tình ngây người, để mặc cho ông ta ôm lấy, nước mắt tuôn dài.
Người kia vừa lau nước mắt cho nàng vừa dỗ dành: “Là do ta không tốt, là do ta để con phải chịu nhiều uất ức…”
Tần Phong ngơ ngác nhìn tình cảnh diễn ra trước mắt, quên cả đau đớn.
Theo những gì y hiểu về Mạc Tình, nàng không phải là một người dễ khóc, càng không tùy tiện để cho đàn ông gần gũi mình như thế, nhất là người đàn ông kia thoạt nhìn lại điên điên khùng khùng.
Y nhìn Mạc Tình khóc nức nở trong lòng người đàn ông kia, bỗng cảm thấy trước mắt tối sầm, cuối cùng ý thức bắt đầu không rõ ràng.
Trước khi hoàn toàn hôn mê, dường như y còn nghe thấy tiếng cầu xin của Mạc Tình: “Ông cứu chàng đi! Van ông hãy cứu lấy chàng…”
Khi trời nhá nhem tối, Tần Phong tỉnh lại trong một căn nhà gỗ tồi tàn. Trên cái bàn ngổn ngang, bừa bộn đầy bụi và chai lớn, chai bé. Giấy dán trên cánh cửa sổ đã rách tả tơi, thỉnh thoảng lại có những cơn gió ùa tới, mang theo bụi đất.
Mạc Tình không ở bên cạnh y, còn người đàn ông điên điên khùng khùng kia lại đang ngồi thất thần trên cái ghế thiếu một chân.
“Tình Nhi! Tình Nhi đi đâu rồi?”
Người kia giật mình hoàn hồn, lơ ngơ trả lời: “Đến Thiếu Lâm Tự lấy Dịch Cân Kinh rồi.”
“Cái gì?”
“Ngũ tạng của ngươi đều đã bị tổn thương, không còn thuốc chữa. Nó đi tìm Dịch Cân Kinh, nhờ phương pháp trong đó để bảo vệ tâm mạch của ngươi, chữa trị nội thương.”
Người kia nói xong thì lấy một đống thuốc không biết là thuốc gì, nhét hết vào miệng y, lẩm bẩm: “Giải độc trước rồi nói sau.”
Sau đó, ông ta ngơ ngẩn cầm một tờ giấy đã nhàu nát, đọc hết lần này đến lần khác.
Tờ giấy đã ngả vàng, chữ trên đó đã mờ khó mà đọc được, e là ngoại trừ người đàn ông điên khùng này thì không ai biết ông ta đang đọc những gì.
Tiếng mưa rền gió giật đánh vào ngôi nhà dột nát. Tiếng va đập ấy như đang thúc giục người ta mau đi xuống suối vàng.
Tần Phong cảm thấy người mình giống như ngọn đèn yếu ớt trên bàn, có thể bị thổi tắt bất cứ lúc nào. Cơn đau kịch liệt đang giày vò y, khiến hơi thở của y trở nên mong manh nhưng y vẫn cố cắn răng giữ chút ý thức đã mơ hồ của mình. Y biết rằng chỉ cần không kiên trì chống đỡ thì có thể mất đi ý thức mãi mãi.
Chết không có gì đáng sợ, nhưng Mạc Tình vẫn chưa trở về, y không thể để nàng thất vọng được.
Cuối cùng, Mạc Tình trở về giữa màn đêm đầy dông tố, mang theo bùn đất đầy người và Dịch Cân Kinh còn dính máu.
Nàng vừa vào nhà là lập tức vui mừng đỡ y dậy. “Ta lấy được Dịch Cân Kinh rồi! Chàng được cứu rồi!”
Tần Phong hoàn toàn không có hứng thú gì với Dịch Cân Kinh, người y quan tâm chính là người đàn ông đã khiến Mạc Tình khóc nức nở kia.
“Ngưởi đàn ông đó là ai vậy?”
Mạc Tình lặng lẽ gật đầu, nói: “Ông ấy là Quỷ Y, cũng là cha ta...”
“Cái gì...”
“Mười tám năm trước, khi ta vừa ra đời, ông ấy nói ta sẽ làm hại thiên hạ cho nên muốn gϊếŧ ta. Trong cơn giận dữ, mẹ ta đã bế ta bỏ đi. Nếu không vì chàng, ta vĩnh viễn không về đây...”
“Xin lỗi nàng!”
“Không sao, ta đã quen rồi!” Mạc Tình ngồi xuống bên cạnh Tần Phong, đưa tay đỡ lấy lưng y. “Ông ấy nói với ta, chỉ cần ta truyền nội lực cho chàng thì chàng có thể tự vận công trị thương, sẽ nhanh chóng khỏe lại.”
“Nàng truyền nội lực cho ta, vậy còn nàng thì phải làm sao?”
“Phong, đừng nói là nội lực, chỉ cần cứu được chàng thì dù có mất mạng ta cũng bằng lòng.”
Tần Phong không thể nói được gì nữa. Ngoại trừ việc ôm chặt lấy Mạc Tình, không gì có thể biểu đạt được sự cảm động của y vào lúc này.
*
* *
Hôm ấy, Tần Phong dựa theo chỉ dẫn trên Dịch Cân Kinh, tự vận công trị thương cho tới tận đêm khuya. Y cảm nhận được sự đau đớn trong người đã giảm bớt rất nhiều và đã có thể khống chế được chân khí mà Mạc Tình truyền cho y.
“Con còn hận ta không?” Bên ngoài loáng thoáng vang lên tiếng nói chuyện, hình như là giọng của Quỷ Y.
“Tôi chỉ muốn biết tại sao ông lại muốn gϊếŧ tôi? Tôi là cốt nhục của ông, sao ông lại nhẫn tâm như thế?”
“Đương nhiên là ta không nhẫn tâm rồi. Đêm ấy ta quan sát thiên văn, phát hiện con chính là sát tinh ngàn năm có một đầu thai, mang sức mạnh người khác không thể sánh bằng, cũng được định sẵn sẽ mang lại một kiếp nạn lớn cho võ lâm nên ta nhất thời hồ đồ muốn gϊếŧ con nhưng rồi bị mẹ con phát hiện. Trong cơn giận dữ, bà ấy đã để lại thư đoạn tuyệt rồi mang con đi.
Sau khi mất đi hai mẹ con con, ta hối hận thì không kịp nữa. Ta đi khắp nơi tìm hai mẹ con con, muốn nói với hai người là ta đã sai rồi, sau này ta sẽ không làm tổn thương đến hai mẹ con con nữa, nhưng ta không có tin tức gì của hai người. Sau đó, ta bị điên, ngày ngày sống trong mơ mơ hồ hồ thế này.
Con gái, con có thể tha thứ cho cha không?”
Mạc Tình lắc đầu. “Đến khi chết, mẹ tôi vẫn không tha thứ cho ông.”
*
* *
Sáng sớm hôm sau, Quỷ Y vào phòng bọn họ. Chỉ trong một đêm mà ông ta trở nên già nua hơn rất nhiều nhưng đã chải tóc, búi lên gọn gàng, còn mặc chiếc áo sạch sẽ, tươm tất.
“Lát nữa các con hãy xuống núi đi. Thương thế của Tần Phong chỉ cần luyện Dịch Cân Kinh hằng ngày là có thể chữa lành hẳn. “Sau đó, ông ta lấy hai quyển sách đã ngả vàng ta, nói: “Đây là tâm huyết của cả đời ta, ghi chép lại các bệnh nan y và phương pháp giải độc mà ta đã nghiên cứu được, có lẽ sau này các con sẽ dùng tới.”