Nửa Kiếp Hồng Nhan, Một Kiếp Du Ca

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tần Phong - Một lãng tử giang hồ với khuôn mặt hấp dẫn ánh nhìn của mọi thiếu nữ nhưng lại là người lãnh đạm nhất, vô tình nhất với một trái tim chưa từng biết rung động. Mạc Tình - Một thiếu nữ mang  …
Xem Thêm

“Nàng ấy tìm ta có chuyện gì không?”

“Đương nhiên là có chuyện vui rồi. Có điều đối với loại đàn ông không hiểu chuyện đời như ngươi thì chưa chắc…” Nói xong, Tiêu Dao tiên tử lấy từ trong tay áo ra một cái chai trong suốt, giật nút chai ra rồi lắc qua lắc lại trước mặt Tần Phong. “Tỷ tỷ nghe nói ngươi bị thương, không thể vận công nên chuẩn bị linh dược cho ngươi đây.”

Đương nhiên Tần Phong biết đó không phải là thứ gì tốt lành nhưng y đang bị thương, không thể vận công, tự ý thức được có phản kháng cũng chỉ vô ích, cho nên y rất hợp tác, hít vào một hơi.

Bởi vì thứ y không thể né tránh, không thể kháng cự không phải là mê hương này, mà là người đang muốn gặp y.

Sau khi hít một hơi mê hương, Tần Phong dần cảm thấy cơ thể mình như lâng lâng bay bổng, ý thức dần trở nên mơ hồ.

Trong chốc lát, y không chống cự được nữa, nằm gục xuống bàn…

Không biết qua bao lâu, Tần Phong từ từ tỉnh táo trở lại, chân tay vẫn có thể cử động, có điều bủn rủn, mỏi nhừ.

Bên tai loáng thoáng có tiếng nước, nhưng lại không giống tiếng nước chảy.

Xung quanh có hương thơm lượn lờ, nhưng lại không giống hương hoa.

Y mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc ghế dựa bằng trúc. Chiếc ghế này rất thoải mái, nằm trên đó sẽ không động tới miệng vết thương.

Y cố gắng chống người ngồi dậy, phát hiện căn phòng trống trơn không có gì, trước mặt y có một tấm rèm mỏng màu trắng, tiếng nước dường như phát ra từ phía sau nơi ấy.

Tấm rèm tuy không quá mỏng nhưng y vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng của một nữ tử đằng sau đó, thậm chí có thể nhìn thấy hơi nước đang từ từ bốc lên qua kẽ tay nàng, quấn quýt quanh người nàng.

Ngoài cửa sổ, cánh hoa rụng tung bay đầy trời.

Bên trong phòng, nước nhỏ tí tách như từng giọt lệ.

Tần Phong ngẩn ngơ nhìn một lúc mới hoàn hồn. Y mỉm cười rồi quay về nằm xuống ghế trúc, thưởng thức cảnh xuân vô hạn ngay trước mắt.

Tần Phong còn nhớ rất rõ có người từng chế nhạo rằng chắc chắn y là hòa thượng đầu thai chuyển thế cho nên tâm hồn mới trong sáng như vậy, không hề có ý nghĩ xằng bậy. Y cũng từng nghiêm túc suy nghĩ chuyện này, đồng ý rằng người đó nói rất có lý.

Bây giờ nghĩ lại, xem ra y đã đánh giá cao sự tự chủ của mình rồi.

Gặp Mạc Tình, y mới hiểu được thế nào gọi là khắc tinh của đời mình.

Tắm rửa được một lúc, Mạc Tình vén mái tóc ướt ra sau vai, đứng dậy, khoác một chiếc áo, ung dung bước ra ngoài bức rèm.

Bức rèm từ từ được vén lên, để lộ gương mặt khiến người ta mê mẩn tâm hồn.

Sau đó, nàng bước ra, xinh đẹp, uyển chuyển như liễu trước gió, thanh tao, thoát tục như mưa đầu mùa.

Mấy ngày không gặp, y không thể phủ nhận niềm vui sướиɠ trong lòng, càng không thể làm lơ khuôn mặt đã gầy đi nhiều của Mạc Tình, tim đau nhói từng cơn.

Rõ ràng là yêu nàng, rõ ràng là nhớ nàng, chẳng qua y không dám thừa nhận mà thôi.

Mạc Tình đến gần Tần Phong, vuốt lại mái tóc ướt rượt rồi quỳ xuống bên cạnh y.

Chiếc áo mỏng chỉ được cột hờ, y láng máng nhìn thấy vết thương màu đỏ trên ngực nàng. Trong thoáng chốc, y rất muốn hỏi nàng một câu: Có đau không?

Sao lại không đau cho được? Bị người mình yêu nhất đâm cho một kiếm, ai mà không đau?

Y còn chưa lên tiếng thì Mạc Tình đã nháy mắt với y, cười quyến rũ. “Biết ngay là chàng sẽ đến tìm ta mà.”

Y nhất thời á khẩu, ngây ra một lúc rồi bật cười. “Sao nàng lại biết là ta tự nguyện hay không?”

“Từ ánh mắt của chàng…”

“…” Y quay đầu né tránh ánh mắt nàng. Lần này hoàn toàn không phải vì muốn tỏ ra lãnh đạm mà là vì ngượng ngùng nên cảm thấy không được tự nhiên.

“Chàng có nhớ ta không?”

Tần Phong đằng hắng một tiếng, rất muốn phủ nhận nhưng không ngờ khi nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Mạc Tình, bất giác trả lời: “Cũng hơi hơi.”

Mạc Tình lập tức tươi cười hớn hở, gương mặt còn đọng nước dán sát vào y hơn, như chạm vào mặt y.

“Vậy sao chàng không đến tìm ta sớm hơn? Ta rất nhớ chàng!” Lúc nói chuyện, hơi thở nóng ấm cứ phả vào tai y, làm y thấy bứt rứt.

Động tác của Mạc Tình giống hệt với Tiều Dao tiên tử nhưng hiệu quả thì lại khác biệt một trời một vực.

Tần Phong lập tức cảm giác được chân tay mình không nhũn ra mà trở nên cứng đờ, thậm chí không có chỗ nào trên cơ thể là không căng cứng.

Y nhúc nhích, cố gắng giữ chút khoảng cách với Mạc Tình, sau đó điều chỉnh lại hơi thở đang rối loạn rồi hỏi: “Nàng bắt ta đến đây không chỉ vì nhớ ta đấy chứ?”

“Đương nhiên rồi.” Mạc Tình cởi chiếc áo mỏng manh của mình, chỉ vào vết thương trên ngực, dùng chất giọng dịu dàng nhất để nói: “Chàng đâm ta một kiếm, đương nhiên là ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế.”

“Vậy nàng muốn làm thế nào đây?”

“Ta sẽ nhốt chàng ở đây cả đời.” Nàng mỉm cười, nụ cười dụ hoặc. Vừa cười nàng vừa nhoài lên ngực y, hôn khẽ lên cổ y, sau đó từ từ đi xuống… “Ở bên ta… suốt đời suốt kiếp.”

Y hít sâu một hơi.

Gặp phải Mạc Tình, trời đã định là y phải chết không có chỗ chôn thân rồi!

Tần Phong nhắm mắt, dùng hết sức ôm chặt nàng, hôn lên môi nàng một cách tham lam và nồng nhiệt.

Cái gì mà thù hận, cái gì mà nữ ma đầu, y đều quên hết thảy,chỉ nhớ Tình Nhi của y nói với y rằng: “Ta rất nhớ chàng…”

Y cũng rất nhớ, rất nhớ hương vị của nàng…

Lửa tình càng cháy càng mãnh liệt…

Cảnh xuân phủ khắp căn phòng…

Trong lúc thân mật, Tần Phong cảm nhận được Mạc Tình hoàn toàn khác hẳn vẻ ngây ngô mấy ngày trước. Nàng biết cách phối hợp với y, mặc dù động tác hơi trúc trắc, vẻ mặt hơi ngượng ngùng nhưng vẫn cố gắng thể hiện sự nhiệt tình như lửa. Thậm chí nàng còn ngồi trên người y, chủ động đong đưa cơ thể, mỗi động tác đều khiến y cảm thấy cực kỳ sung sướиɠ…

Tần Phong thấy nàng gắng sức lấy lòng mình như vậy thì không khỏi chua xót trong lòng, thở dài. “Có phải phái Tiêu Dao đã gia nhập Du Minh Môn không?”

“Sao chàng lại biết?”

“Thật ra nàng không cần phải bắt chước Tiêu Dao tiên tử.”

Nụ cười của Mạc Tình lập tức biến mất, khuôn mặt trở nên lạnh như băng.

“Sao chàng lại biết ta học theo nàng ấy?”

“Ta…”

Mạc Tình bất ngờ đẩy y ra, quay người chạy đi mất.

“Tình Nhi…” Y vừa bật dậy liền động tới miệng vết thương, đau đến nỗi ngã ngồi xuống đất. Đang định đứng dậy thì phát hiện chân tay mình mềm nhũn, không còn chút sức, cố gắng lắm mới có thể ngồi lên ghế dựa.

Y mặc lại y phục đang cởi dở, lắc đầu cười khổ.

Sau khi Tiêu Dao tiên tử dạy nàng những thứ này lại không nói cho nàng biết đừng có bỏ chạy vào thời khắc quan trọng như thế!

Tần Phong vừa mặc xong y phục thì nghe thấy tiếng bước chân đang từ từ tiến vào.

Y ngước lên thì nhìn thấy một nữ tử mặc quần áo trắng, mắt sáng long lanh, răng trắng, môi hồng, thoạt nhìn khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Động tác của nàng ta nhẹ nhàng, cử chỉ đoan trang, hoàn toàn khác hẳn độ tuổi của mình. Cách ăn mặc, trang sức của nàng ta hoàn toàn giống Mạc Tình, đáng tiếc dung nhan thanh lệ thoát tục kia lại quá lạnh, có đẹp đi nữa thì cũng khiến người ta cảm thấy âm trầm, u ám.

“Uống thuốc đi!” Nàng ta đưa thuốc cho Tần Phong, vẻ mặt không chút biểu cảm, lời nói lạnh như băng.

“Môn chủ của các cô đâu?”

Nữ tử không trả lời, giống như không nghe thấy, đặt thuốc xuống là bỏ đi ngay.

Hai canh giờ sau, nàng ta lại đến đưa cơm. Tần Phong lại hỏi: “Môn chủ của các cô đâu?”

Nữ tử lạnh lùng liếc y một cái rồi bỏ ra ngoài.

Lần thứ ba khi nàng ta đến, Tần Phong nhận lấy bát thuốc từ tay nàng ta, không nói gì thêm.

Ấy vậy mà nàng ta lại lên tiếng: “Ta tên là Khúc Du, có chuyện gì cần thì cứ gọi ta, ta ở ngoài cửa.”

Thêm Bình Luận